Chương 26: Bị Bắt Cóc (1)

- Này, cô ta vừa nhìn chúng ta và cười đúng không?

Nghe Hạ Khiêm hỏi, Hồng Chí Bình lúc này vừa ngẩn đầu lên, nhìn về phía xa kia và nói bằng ngữ điệu gần như chắc chắn:

- Không thể nào, kính xe là loại một chiều chống nhìn trộm, chỉ có chúng ta nhìn ra ngoài thấy, còn người ở bên ngoài nhìn vào không thấy đâu.

Lúc này người con gái kia đã quay lại, vẫn như bình thường mà nói chuyện cùng Lai Đổng Phúc. Tầm hơn năm phút sau thì bọn họ rời khỏi. Hạ Khiêm quay sang nhìn gương mặt đăm chiêu của Hồng Chí Bình.

- Có định theo dõi không? Anh nghi ngờ cô gái này là người bắt cóc Lai Đổng Phúc? Cậu ta quay sang hẹn họ với người bắt cóc mình ư?

- Nếu như cậu ta không mắc chứng Stockholm thì chỉ có thể là cậu ta thông đồng với đám người kia để lừa chúng ta. Không theo, tôi gửi hình cho Uông Sâm rồi, để cậu ta và bên tình báo điều tra thông tin về người con gái kia. Mẹ Lai Đổng Phúc từng chắc chắn nói con trai bà ta rất ngoan ngoãn học hành, chưa từng quen bạn gái, thế quái nào lại…

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. (Theo Wiki)

Hồng Chí Bình chở Hạ Khiêm quay trở về, lúc bấy giờ trong đầu mỗi người đều đang theo đuổi những suy tư riêng, Hạ Khiêm vừa suy nghĩ vừa ăn socola, qua một lúc cậu đã ăn hết bảy hộp socola, Hồng Chí Bình chỉ biết nhìn cậu bằng ánh mắt khϊếp sợ.

- Tôi nghe được một số thông tin, ăn socola đen có thể làm giảm điện não DMT, làm giảm khả năng cảm từ đúng không? Cậu ăn nhiều như vậy nhưng năng lực vẫn còn rất khá, thì chắc hẳn nhiều năm trước đã thuộc dạng cao thủ rồi?

Hạ Khiêm buồn chán nhìn cảnh vật vụt qua bên cửa xe, nói:

- Ăn thì ăn thôi, lo gì, như chuyện sau mỗi phi vụ tìm người, tôi kiếm được cũng không ít tiền, nhưng tôi toàn dùng chúng vào mớ đồ điện tử chẳng sử dụng được bao lâu. Khi anh thực sự thích một cái gì đó, anh sẽ biết sự cám dỗ của chúng lợi hại như thế nào. Tôi là kiểu người không giỏi chịu được cám dỗ.



- Đúng là con người cậu lắm suy nghĩ quái thật.

Hạ Khiêm bấy giờ chợt nhớ tới chiếc điện thoại mới mua liền hào hứng mở hộp. Hồng Chí Bình tay giữ vô lăng, vẫn đang rất nghiêm túc láy xe, vừa nói:

- Nhớ lưu số của tôi đấy nhé!

Không nghe thấy Hạ Khiêm trả lời, anh ta thấy kì lạ liền nhìn sang.

- Sao vậy? Họ giao cậu không đúng mẫu trước đó à?

Hạ Khiêm im lặng qua một lúc nữa mới chợt nói:

- …Sếp Hồng, hình như tôi trúng số rồi?

- Cái gì cơ? Cậu mua vé số khi nào mà trúng?

Anh ta nhìn xuống chiếc hộp mà Hạ Khiêm vừa mở, ngoài cái điện thoại mới toanh thì còn một mảnh giấy, một ít mạt sắt rơi rụng xung quanh và một cái kí hiệu quen thuộc hình tam giác kép đỏ chót đập vào mắt và dòng chữ uốn lượn.

“Chào mừng hội viên mới, chúng ta là thần, ban vận mệnh mới, cầu được ước thấy!”

Hồng Chí Bình lúc này như ngưng thở trong giây khác, lúc lấy lại tinh thần, anh ta buộc miệng chửi thề một tiếng sau đó đánh láy muốn tắp vào lề. Nhưng vẫn không kịp, từ đằng trước đột nhiên có một chiếc ô tô ngược chiều lao thẳng về phía họ với vận tốc chóng mặt, sau một tiếng va chạm lớn, đầu Hạ Khiêm đập mạnh vào lớp kính tuôn máu, một màu trắng xóa ngăn cản tầm nhìn của cậu sau đó chỉ còn là những tiếng “onggg” vô nghĩa.