Chương 2: Vị Khách Thứ Nhất (1)

Thành Phố Tây Mã có đường bờ biển hơn trăm kilomet, diện tích không quá lớn, nhìn trên bản đồ giống hình thù một con ngựa nên từ xa xưa đã có tên là Tây Mã. Ở đây có hai mùa khá rõ rệt, mùa hanh khô bắt đầu từ tháng 12 đến hết tháng 4, mùa mưa kéo dài từ tháng 5 đến hết tháng 11. Mùa mưa ở Tây Mã không đơn giản dùng từ khó chịu để hình dung, có những ngày mưa âm ỉ từ sáng đến chiều không dứt, không khí vừa ẩm vừa lạnh, lúc có bão thậm chí càng quá đáng hơn, trời thì đυ.c ngầu, mưa liên miên kéo dài suốt mấy ngày không thấy một tia nắng.

Hạ Khiêm thức dậy lúc không còn ngủ nổi nữa, đoán chừng là tầm giữa trưa, ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã và lạnh. Cậu pha xong một tách socola ấm đặt ngoài chiếc bàn tròn trước sofa, sau đó đứng trong toilet ngắm nghía bộ dạng bị bồ đá hai năm chưa dậy sức của mình. Làn da trắng bợt, thân hình gầy gò nhưng lại cao khều như que tăm, mặc chiếc áo thun ba lỗ dây áo thì trễ lên trượt xuống, như không tìm được miếng da thịt nào để bám víu vào, tóc tai xôm xổm như cây chổi dựng ngược, nhưng đánh giá gương mặt của cậu thì phải công tâm thốt lên hai chữ cực phẩm!

Hạ Khiêm đẹp trai từ trong trứng nước, đôi mắt hạnh to tròn vừa hiền lành lại đầy cảm xúc, một chiếc mũi cao thon hài hòa trên gương mặt trái xoan vừa vặn, bờ môi đầy đặn duyên dáng khi cười lên còn có đồng điếu xinh, nét đẹp thư sinh vừa nhu hòa vừa dễ chịu đủ khiến đám con gái nhìn qua liền ngây ngất.

Từ nhỏ cậu đã quen với những ánh mắt dõi theo hâm mộ sùng bái của mọi người xung quanh thế nên hiếm ai biết được năm đó khi cậu bị bồ đá, cậu đã sốc tới mức nhập viện liền một tuần không dậy nổi. Nói về mối tình đó Hạ Khiêm vẫn chưa hiểu được lí do gì mà mình bị đá, người kia chỉ nói rằng không muốn tiếp tục nữa thế là biến dạng, không một mẫu tin để lại, biến mất như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau, một cách dứt khoát và tàn nhẫn chưa từng có.

Hạ Khiêm hiện tại không thiếu mối quan hệ, chỉ là cậu đột nhiên thấy lười, thấy không có động lực và vui thú trong việc ràng buộc và xây dựng cảm xúc trên cung bậc ái tình hoặc đơn giản như Uông Sâm từng nói…một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hạ Khiêm đánh răng vệ sinh xong thì ra ngoài mở tivi, uống một ngụm socola nóng, có thể nói là tạm hài lòng với cuộc sống đơn giản hiện tại. Màn hình tivi sáng lên, giọng người dẫn chương trình quen thuộc hôm nay đưa tin về vụ án ở bến tàu. Đại khái phía cảnh sát đã tìm thấy thi thể của cô gái xấu số, là con gái duy nhất của ông chủ cửa hàng đá quý JweryK giàu có tiếng nhất nhì Tây Mã, bị dìm chết. Chính xác là bị bỏ vào một cái l*иg sắt sau đó dìm đến chết, như trầm l*иg một con heo. Động cơ không có, không đòi tiền chuộc, không uy hϊếp, không mâu thuẫn, dấu vết để lại không có, không có kẻ tình nghi, mọi thứ khiến như một con số không tròn trĩnh khiến cảnh sát phải bất lực liệt vụ án vào viện trọng án khó điều tra.

Uông Sâm được chọn để trả lời phỏng vấn của phóng viên, vì trong vụ án bắt cóc này dường như rơi vào thế bí thì thình lình chính anh ta là người đoán được con tin đã bị gϊếŧ và bị trầm dưới biển. Uông Sâm còn cho rằng có thể liên quan tới một tổ chức tôn giáo nào đó vì cách thức gϊếŧ người khá đạo hình và cực đoan, trên người cô gái còn có xâm một hình thù quái dị hình tam giác kép ở đùi giữa.

Hạ Khiêm nhấp môi ngụm socola nóng, màn hình đột nhiên phựt sáng sau đó thì tắt ngúm, cậu giật mình đặt tách socola xuống bàn đi tới vỗ mấy cái vào chiếc tivi mới toanh mình vừa mua tháng trước, hoang mang và xót ruột nói:

- Không…không…không…đừng lại như thế mà…không rẻ đâu…



Đèn trần chớp tắt vài lần nhưng cũng may sau đó vẫn sáng lại bình thường. Hạ Khiêm chạy như bay về phòng ngủ mở máy vi tính lên, một màn hình toàn sọc xanh xám như phản ánh chính tâm trạng và hi vọng le lói rồi chợt tắt trong lòng cậu lúc bấy giờ.

- Đệt mợ nó hoàn hảo!

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.

Uông Sâm và Hồng Chí Bình ở ngoài cửa vừa thu lại ô, trên tay Hồng Chí Bình mang một giỏ đồ ngọt, đa phần là socola đen ngoại nhập nhìn là biết không hề rẻ tiền. Hạ Khiêm nén tâm trạng như giẫm phải cứt nhường lối cho họ đi vào. Hồng Chí Bình lúc này mặc quân phục, nôm có vẻ đi về từ một cuộc họp quan trọng ở cơ quan, anh ta đi qua có khẽ chào nhưng Hạ Khiêm vờ như không thấy.

Uông Sâm vỗ vai Hạ Khiêm, cười roi rói nói:

- Người anh em, nếu cậu chịu dùng năng lực trời ban của mình phục vụ đất nước thì hẳn phúc đức để tám kiếp còn chưa hết, mang ơn cậu!

Hạ Khiêm không mời hai người họ vào, chỉ khẽ nép người, đợi cho hai người đi vào mới đóng cửa, sau đó đi vào bếp lót đầy hai ly nước. Lúc đem ra ngoài cậu thoáng thấy Hồng Chí Bình đang đứng chăm chú xem những bức ảnh gia đình thuở nhỏ của mình, nói gia đình cho có cảm giác, chứ thực chất chỉ có hình cậu chụp cùng với ba, cậu không có mẹ hoặc là vì mối thâm thù đại hận gì đó khiến ba cậu không muốn cho cậu nhắc tới người đó dù chỉ một lần, ngay cả khi ông chết.

Hồng Chí Bình ngũ quan nam tính, trên người mặc quân phục dáng vẻ cao ráo vững chãi, vai hùm eo gấu, chững chạc nhiều so với Uông Sâm mặc dù anh ta kém hơn Uông Sâm ở chỗ vẫn chưa có vợ con gì sất, người này trong trí nhớ của Hạ Khiêm rất tự cao, nói chuyện chẳng nể nang gì ai hết, hôm nay anh ta đặc cách vừa bước vào đã không nói chuyện, không đểu khái ai, đã là một nhượng bộ đáng kể với người xung quanh rồi. Trong lúc Hạ Khiêm nghĩ anh ta cứ như vậy câm như hến hết buổi thì người kia đột nhiên hỏi:

- Cậu sống ở đây một mình sao? Ba cậu đâu?