Chương 15: Thần

- Mày dám xen vào chuyện này, tao xử luôn mày!!

Mã Tư Sinh nghiến răng cảnh cáo Hạ Khiêm ai ngờ nhận lại một cái liếc mắt sắc lẻm khiến gã ta chợt rùng mình lo lắng, gã cảnh giác kéo Hồng Chí Bình lùi về phía sau, Hạ Khiêm từng bước chậm đi tới, ung dung nói:

- Sếp Hồng, nếu anh cho tôi một hộp socola đen loại Pierre Marcolini của Bỉ, tôi sẽ giải quyết chuyện này cho anh.

Hồng Chí Bình lúc này như con gà bị trói cổ, cố gắng gượng nói:

- Pierre Marcolini…không rẻ đâu, cậu…cũng…biết ăn đấy!

- So với mạng anh thì còn rẻ chán! Thế nào?

- …Được! Thành giao!

- Bọn hạ đẳng chúng mày! Tao gϊếŧ hết!

Sự lo lắng ẩn hiện trong đáy mắt Mã Tư Sinh, gã gồng tay siết chặt dây thừng thêm một lần nữa, gã ta đang định gϊếŧ Hồng Chí Bình càng nhanh càng tốt. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lúc Mã Tư Sinh ngẩn đầu đã thấy đôi mắt sắc lạnh của Hạ Khiêm cận kề, đó là cảm giác một thế lực áp đảo mà gã ta chưa bao giờ gặp trước kia. Một kẻ sinh ra trời định mang theo năng lực thao túng người khác, đó là thứ năng lực tự nhiên và khác biệt hoàn toàn so với những kẻ “giả thần giả quỷ” như gã.

- Làm…làm sao mày có thể, đây…đây là trường năng của tao!

- Mày biết thế nào gọi là Thần không? - Hạ Khiêm trầm trầm hỏi gã ta.

Mã Tư Sinh cảm thấy đầu gối mình đã muốn nhũn, lời trong miệng không tài nào thốt ra được, lông tơ gã ta dựng ngược, không khí như đột ngột co rút, trường năng của gã như một cơn lốc nhỏ lọt thõm trong bão tố khủng khϊếp. Khung cảnh xung quanh bắt đầu méo mó chuyển động chớp nhoáng, mọi thứ như dòng chảy xoắn ốc xoáy vụt qua bằng tốc độ ánh sáng với muôn màu sắc rực rỡ.

- Kẻ bước qua địa ngục nhưng không thành ma, mới gọi là Thần! Còn mày…chẳng qua chỉ là một bóng ma thối nát!

Hạ Khiêm đưa tay ra đằng trước, nhẹ nhàng đẩy, Mã Tư Sinh bị cuốn vào vòng xoáy, thân thể cả như một cái bánh xoắn biến dạng cuối cùng chỉ nghe một tiếng la thảm thiết. Hạ Khiêm nắm cổ áo Hồng Chí Bình đợi đến lúc dòng chảy kia bình ổn hơn mới bước ra. Lúc đi ra cậu còn nghe thấy tiếng của Đề Tố văng vẳng bên tai.

“- Đúng rồi! Đừng để bọn hạ đẳng đó làm khó được em!”

Cả hai vừa bước về thực tại đã nghe thấy tiếng giàn giáo đổ xuống, Hạ Khiêm xốc mạnh cổ áo Hồng Chí Bình tránh được vật nặng rơi xuống đầu nhưng một cánh tay của anh ta đã bị va đập khá mạnh với thanh sắt, anh ta gượng đau rít qua kẻ răng lòm còm ngồi dậy. Lúc cảm nhận được mưa bắt đầu tí tách rơi trên gò má, Hồng Chí Bình mới có thể thở dài một hơi.



- Tôi mà là tiểu thuyết gia, tôi nhất định sẽ viết trãi nghiệm này thành một cuốn sách!

Hạ Khiêm ngồi dậy phủi quần áo, chưa kịp nói gì thì đã thấy một vài người rầm rầm xông tới mang theo cả súng đạn rất có khí phách trinh sát. Cậu nhìn Hồng Chí Bình định hỏi có phải là chi viện của sở cảnh sát hắn phái tới không, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngáo không kém của anh ta sau đó thì câu hỏi cũng tự dưng chạy tọt xuống cổ họng.

Đoàn cảnh sát tầm sáu bảy người, thủ súng tiến vào, họ bỏ qua hai người, trực tiếp chạy vào phía trong căn nhà đang xây dở, lôi một gã ốm o bị trúng đạn ra từ đống cát đá. Đó là Mã Tư Sinh, lúc này gã ta cứ ngây ngây dại dại, vừa bị trúng đạn lại cười khùng khục như điên.

- Ta không phải ma, ta là thần, là thần…

Hai người trong số họ chịu trách nhiệm áp giải người đi. Lúc này một nữ trinh sát tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vóc dáng rất cao tầm trên mét bảy bảy, vừa cao vừa đô to như đàn ông, tóc ngắn, gương mặt ba phần nữ tính, bảy phần nam tính, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát đi tới cầm trên tay thẻ ngành, khuôn sáo nói với hai người:

- Điều tra viên Tổ điều tra hình sự đặc biệt số 7, Giang Chỉ Đồng! Vì có liên quan tới manh mối vụ án Ôn Tiểu Hà bị gϊếŧ bằng thủ pháp siêu hình, chúng tôi mời anh Dương Hạ Khiêm trở về chi cục hỗ trợ thu thập manh mối điều tra. Còn sếp Hồng, đương nhiên cũng mời sếp ghé qua một lát.

Hồng Chí Bình lúc này ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại:

- Tổ điều tra hình sự đặc biệt số 7? Tại sao tôi lại chưa nghe tới bao giờ?

Giang Chỉ Đồng cất thẻ ngành, ngẩn nhìn Hồng Chí Bằng bằng ánh mắt lạnh nhạt.

- Tổ điều tra mới do Sở mở ra để phụ trách những vụ án có tính chất siêu hình và đặc biệt. Ngày hôm qua tôi và đồng đội mới được điều tới Tây Mã, chắc sếp trên chưa kịp nói với anh. Sau này những vụ án kiểu này sẽ do bên hình sự đặc biệt của tôi phụ trách, sếp Hồng, anh đã cố gắng điều tra đến đây, mọi vấn đề sau đó hãy để cho chúng tôi, những người có kinh nghiệm nhất lo liệu. Tư liệu có liên quan anh có thể bàn giao trong hôm nay, hoặc chậm nhất là ngày mai sẽ có người đến lấy. Cảm ơn anh!

Giang Chỉ Đồng nói xong thì quay lại nói với một gã cảnh sát đứng không xa:

- A Bảo, đưa nhân chứng về đồn lấy lời khai giúp tôi.

- Dạ biết rồi chị Đồng!

Hồng Chí Bình như nghẹn cục đá ở cổ họng, quay sang nhìn Hạ Khiêm mà biểu cảm như không tin được.

- Cái quái gì thế này? Thế cả ngày hôm nay tôi đi làm công cóc à? Ra là tôi lo chuyện bao đồng?

Hạ Khiêm cắn cắn móng tay.



- Anh đừng hỏi tôi! Tôi mới nên hỏi anh đó sếp Hồng. Sao cái cục cảnh sát của các anh không thống nhất gì cả?

- Chết tiệt!!

Hồng Chí Bình liếc nhìn Giang Chỉ Đồng, chân bực bội đá mạnh vào thanh sắt dưới chân, ấy vậy mà vô tình lại làm động tới vết thương trên tay, mặt mài anh ta liền tái nhách thành tờ giấy trắng.

Lúc Hạ Khiêm được một nhân viên cảnh sát đưa đi thì thấy một nữ cảnh sát khác chạy vào báo với Giang Chỉ Đồng:

- Chị Đồng, em vừa kiểm tra xung quanh không thấy điểm bất thường, chỉ có việc đột nhiên mất điện trong phạm vi gần.

- Toàn bộ điện?

- Dạ, xung quanh trong bán kính năm trăm mét, cả đèn giao thông cũng không hoạt động.

- Em có thấy ai khả nghi rời khỏi căn hẻm này không?

Nữ cảnh sát liền gật đầu nói:

- Có một người, lúc đó em thấy có một gã đàn ông cao tầm mét tám lăm tới mét tám tám, dáng cân đối, mặc đồ đen, lưng có đeo một cái ba lô lớn đi ra khỏi.

Giang Chỉ Đồng có vẻ kích động hỏi thêm:

- Em có thấy mặt mũi không? Trông thế nào?

Nữ cảnh sát trẻ suy nghĩ một lát mới nói:

- Mặt thì không nhìn rõ vì hắn lúc đó đội mũ trùm, nhưng có vẻ nước da rất trắng, trắng nhợt nhạt như một con ma-nơ-canh mà dưới lớp da chẳng có mạch máu nào vậy, nhìn khá quái dị.

Một viên cảnh sát khác nghe vậy thì cười rộ lên.

- Vậy thì chúc mừng em nhé Tiểu Mễ, mới vào đội hai ngày mà đã may mắn gặp được “Thần” rồi!