Chương 13: Hung Thủ Xuất Hiện

Hồng Chí Bình buộc miệng chửi thề một tiếng, nhét súng vào bao, ngón tay gõ gõ lên mặt đồng hồ quả nhiên nó vẫn chỉ đúng con số chín giờ mười hai phút không hề dịch chuyển. Với một người từng độc tôn chủ nghĩa duy vật thì bây giờ đúng là một đả kích không nhỏ với anh ta.

Anh ta đứng khoanh tay hỏi Hạ Khiêm:

- Tôi thì không nói, sao ngay cả cậu cũng bị cuốn vào đây vậy?

Hạ Khiêm ung dung đáp:

- Bình thường thì tôi không dễ rơi vào trường năng của người khác đâu, nhưng hắn rất tinh ranh, tôi đoán là ngay lúc tôi đẩy anh rời khỏi thanh sắt kia thì cảm xúc hốt hoảng đã xáo động trường năng, tạo thành lỗ hổng khiến hắn có cơ hội.

- Nếu vậy thì mọi thứ diễn ra ở đây đều là ảo?

- Kiểu như nếu tính thời gian bình thường chúng ta ở đây là năm phút thì về thực tại có thể chỉ còn một giây hoặc năm giây. Có thể lúc đó tôi và anh chỉ mới ắc xì một cái, hoặc là đã nằm bẹp dưới dàn giáo kia rồi. Thế nên, mọi xác suất diễn ra ở đây sẽ phản ánh an nguy ở thực tại, cẩn thận một chút, tôi vẫn chưa xác định được hắn ở đâu.

Hồng Chí Bình gật gù hiểu ý. Phía xung quanh bắt đầu phủ đây sương mờ, khung cảnh hư hư ảo ảo như trong mơ khiến cả hai thêm phần cảnh giác. Anh ta dù lăn lộn với nghề cảnh sát nhiều năm, huấn luyện tâm lý nghiêm ngặt, trãi qua nhiều loại nguy hiểm cận kề nhưng hiện tại phải đối phó với đối tượng tội phạm mới này, lại thấy bản thân mình bất lực và vô năng.

Hạ Khiêm quay sang nhìn, thấy Hồng Chí Bình lại đặt tay trên nòng súng thủ thế, cậu nhịn không được nói:

- Không gian ở đây khác thực tại, anh nghĩ vật lí của anh sẽ hiệu quả hả? Không chừng hắn ta còn có thể thổi ngược viên đạn của anh như thổi bay một hạt đậu.

Hồng Chí Bình thả tay xuống, chán nản nói:

- Mẹ nó, vậy cậu nói xem, tại sao hắn lại đem chúng ta vào đây rồi lại không xuất hiện? Hắn đang chờ cái gì?

- Tôi nghĩ có thể hắn đang nấp ở đâu đó và xem chúng ta lo sợ, như mèo vờn chuột. Anh càng lo sợ thì trường năng càng hỗn loạn, hắn càng dễ gϊếŧ anh hơn.

Hạ Khiêm nói xong thì tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nhặt một cái que cây, buồn chán ngồi nghịch bùn trên mặt đất. Hồng Chí Bình vừa sốt ruột vừa kinh ngạc.

- Cậu không sợ chết sao? Tôi từng thấy nhiều người bộc lộ bản chất thật khi cận kề nguy hiểm, một người không nắm rõ tình hình nhưng cũng không lo không nghĩ như cậu, một là ngu ngốc, hai là đã sẵn sàng đối mặt và chấp nhận với mọi thứ có thể xảy ra. Tôi nghĩ cậu chính là ở vế sau. Không nhìn ra tuổi còn trẻ như vậy mà tính ổn định cao phết nhỉ?

Hạ Khiêm nhún vai nói:



- Nói tôi ổn định thì sợ là sếp nhận xét sai rồi sếp Hồng, chẳng qua sự bất ổn bắt buộc tôi đôi khi phải có khả năng áp chế cảm xúc cao hơn người bình thường, đó cũng là điều khiến tôi luôn đặt mình vào kết quả xấu nhất mà đánh giá. Chết sao? Ai mà chẳng phải chết? Tôi chỉ còn một thân một mình trên đời, có chết cũng không phải phiền ai nặng lòng, nên tôi chẳng sợ gì. Còn anh? Anh có người thân nào không?

Hồng Chí Bình nghe lời này từ một người nhỏ hơn mình tận bảy tám tuổi mà tưởng đâu nghe từ một ông cụ già lụm khụm đang triết lý, tự dưng anh ta thấy buồn cười. Anh ta thở dài một tiếng sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.

- Ba mẹ và em gái tôi đều đang ở nước ngoài, cuộc sống ổn định, nếu như tôi chết ư…chắc họ cũng phải buồn một thời gian, sau đó…sẽ nguôi ngoay thôi.

- Tại sao anh bất chấp nguy hiểm để điều tra chuyện này?

Nghe Hạ Khiêm đột ngột nghiêm túc hỏi, Hồng Chí Bình không hề tốn nhiều thời gian để suy nghĩ mà vô tư trả lời:

- Ý gì đây? Tôi là cảnh sát, đương nhiên tìm lại công bằng cho người bị hại là nhiệm vụ. Đã làm cảnh sát còn sợ nguy hiểm thì còn làm được gì? Ngược lại là cậu, cậu vì nhận lời Đề Ảnh Vân, chỉ vì tiền mà bán mạng sao?

Hạ Khiêm không trả lời. Hồng Chí Bình lại thở dài hỏi tiếp:

- Mà cậu nghĩ sẽ có kiếp sau không? Lúc trước thì tôi không tin lắm nhưng bây giờ có thể đã suy nghĩ lại rồi.

Hạ Khiêm ngẩn nhìn bầu trời đen sậm, nói:

- Anh chết đi thì trường năng của anh vẫn còn tồn tại lại trong thời gian ngắn, có thể một phần nhỏ đã cộng hưởng với vật mà anh thận thuộc, hoặc người mà anh tiếp xúc nhiều nhất, còn phần lớn hơn có thể quanh quẩn ở thể xác của anh, sau đó lâu hơn, nó lại kết hợp với tỉ tỉ trường năng của người và vật khác, trở cộng hưởng Schumann, thành từ trường của trái đất, hoặc thành vật chất tối. Có nghĩa là nếu như anh tồn tại một lần nữa ở dạng con người thì người có chỉ có một phần trường năng của anh, phần còn lại sẽ của vật hoặc người khác, anh không còn là bản thể riêng trước đó của mình nữa. Anh sẽ trở thành cao cấp hơn, hoặc rác rưởi hơn phiên bản Hồng Chí Bình mà gia đình anh yêu thương và Sếp Hồng mà đội hình cảnh của anh luôn tôn trọng.

Hồng Chí Bình nghe xong liền ngoáy ngoáy lỗ tai, anh ta hối hận vì tự dưng lại hỏi chuyện vớ vẩn này. Trong lúc im lặng lại nghe Hạ Khiêm nói:

- Nhưng mà tôi vẫn không muốn nếu có một sự tuần hoàn trường năng nào đại loại, sau khi thân xác này mục nát, hãy cho tôi làm đất đá cũng được, đừng làm động vật, nhất là mèo, tôi rất phản cảm khi nghĩ mình sự tự đi liếʍ đúy* của mình.

Hồng Chí Bình lúc này thực sự muốn vá lại cái miệng thối của người ngồi bên cạnh mình luôn. Anh ta nghiến răng nói:

- Tôi có thể thay mặt hội bảo vệ quyền lợi động vật kiện cậu vì tội xúc phạm và khinh thường.

Cuộc nói chuyện vớ vẩn của hai người chỉ kết thúc khi từ xa có giọng cười khùng khục vang lên. Giữa khung cảnh xung quanh bị bao phủ bởi bóng sương mờ ảo, một người đàn ông xuất hiện từ tầng trên của ngôi nhà đang xây dở. Kẻ này tuổi ngoài ba mươi, cao hơn mét sáu tám, gương mặt gầy hóp, râu ria lún phún, mắt hẹp hay láo liên, dáng vẻ phản ánh bản chất tiểu nhân và đáng ghét.



Hắn ta vừa cười nham nhở vừa nói:

- Hai người thật thú vị, biết là rơi vào trường năng của tôi rồi những vẫn còn tâm trạng ngồi đó nói chuyện phiếm. Mấy lần trước tôi còn phải ngồi xem kịch một lát, xem những bọn chuột nhắt khi bị nhốt vào lòng sẽ vùng vẫy và tuyệt vọng như thế nào. Không ngờ lần này lại có chút khác biết, không hỗ danh là sếp Hồng, Hồng Chí Bình, Hội Chủ của tôi rất thích, rất có kiên nhẫn chơi với những con chuột vừa day dẳn vừa lì lợm như anh, ngay cả cấp trên của anh còn biết điều, ấy vậy mà anh vẫn không biết tự lượng sức. Hôm nay còn mò tới chỗ của Chung Sáng để moi thông tin ư?

Lúc này Hạ Khiêm và Hồng Chí Bình đã đứng dậy cảnh giác nhìn người nọ. Hạ Khiêm thì không có ấn tượng gì, ngược lại Hồng Chí Bình lập tức nhận ra.

- Mã Tư Sinh?

- Ồ, vẫn còn nhớ tôi à sếp Hồng?

Hồng Chí Bình biết mình không cần giải thích những lúc này vẫn ghé qua nói nhỏ với Hạ Khiêm:

- Hắn là tài xế taxi từng chở Ôn Tiểu Hà về nhà trong vụ bắt cóc và gϊếŧ con gái ông chủ JweryK. Đã từng mời đến sở để lấy lời khai, nhưng lúc đó không có vấn đề gì khả nghi, camera giám sát quay lại cảnh hắn đưa Ôn Tiểu Hà trở về nhà trong khi trạng thái cô ta vẫn bình thường và cô ta mất tích một ngày sau đó, ngoài ra khi Ôn Tiểu Hà mất tích, hắn cũng có chứng cứ ngoại phạm.

Hạ Khiêm nghe thấy liền hiểu vấn đề.

Mã Tư Sinh lúc này thấy bọn họ to nhỏ nói chuyện với nhau mà lơ mình, hắn ta liền cáu gắt quát lên:

- Còn cái tên gay chết tiệt Hạ Khiêm, tao không có chuyện với mày, mày tốt nhất là núp vào một góc nếu không muốn bị liên lụy!

Hạ Khiêm nghe xong cũng không nói gì mà bễu môi nhún vai một cái.

Hồng Chí Bình quay sang hỏi:

- Cậu biết hắn?

- Tôi không biết hắn, chưa từng gặp. Có thể trong giới này kẻ dùng thuốc để sảng thì nhiều, kẻ không dùng thuốc vẫn sảng thuốc như tôi thì rất ít nên có chút tiếng tai.

Cậu nửa đùa nửa thật nói. Hồng Chí Bình liếc một cái lại quay sang ngẩn nhìn Mã Tư Sinh đang đứng trên lầu cao, bằng những thông tin có được, anh ta bắt đầu hình thành manh mối vụ án trước đó.

- Mày thực sự đã gϊếŧ Ôn Tiểu Hà đúng không? 22h35 phút ngày 9 tháng 7, Ôn Tiểu Hà đã gọi một cuốc taxi đưa cô ta từ quán bar 8Night trở về nhà riêng ở số 37 Phạm Tần, lúc đó trên taxi mày đã cưỡиɠ ɧϊếp và xăm hình Hội Tân Mệnh lên đùi cô ấy, vì nhờ có năng lực dị biệt, mày có thể lợi dụng điều khiển Ôn Tiểu Hà trong quá trình toàn bộ làm theo ý mình, ngay cả lúc cô ta bước xuống xe và bước vào nhà đều trong vô thần vô thức. Ngày hôm sau Ôn Tiểu Hà tỉnh dậy và nhớ lại tất cả mọi chuyện, cô ta định tố cáo mày thì mày đã nhanh hơn một bước, một lần nữa dùng năng lực thông qua cái hình xăm đó để điều khiển cô ta rời khỏi nhà rồi bắt nhốt sau cùng là gϊếŧ cô ta!