Chương 10: Thu Thập Thông Tin (3)

Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm nhưng kiên định của hai người thanh niên, Chung Sáng biết khuyên răng không còn có ý nghĩa. Ông ta ngồi xuống ghế, chậm rãi nói:

- Những vụ án gần đây đúng là có liên quan tới Tân Mệnh. Phía sau Hội Tân Mệnh là cả một dây chuyền những kẻ nắm trong tay quyền lực bốn vùng Tây Mã, Cảng An, Côn Á và Thiên Mân . Họ tự nhận mình là “thần linh”, “những người khai sáng”, tổ chức của họ kín kẽ, hoạt động khôn ngoan tới nổi suốt mười mấy năm qua chưa một lần lộ ra sơ hở trước cảnh sát. Châm ngôn là ban tới vận mệnh mới cho thành viên, cầu được ước thấy!

Hồng Chí Bình không nhịn được cười khẩy một tiếng, chửi thề:

- M* nó! Đúng là bọn tâm thần!

Chung Sáng tán đồng sâu sắc nói:

- Đúng vậy, là một lũ tâm thần có tiền và địa vị, còn có “năng lực” nữa. Cái này tôi không chắc lắm, nhưng phải hẳn trên bốn mươi phần trăm hội viên hiện tại của chúng là có “cảm từ” so với con số chỉ hơn hai mươi phần trăm ba năm trước. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không? Là chúng ngày càng có nhiều thành viên mang dị năng, đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

- Khoan khoan…anh nói dị năng, kiểu như giống Hạ Khiêm à? Sao nhiều lắm thế?

Chung Sáng nói:

- Cậu là người bình thường, người ngoài cuộc nên không biết đó thôi. Những người như vậy ngoài kia rất nhiều, tồn tại cũng không chỉ mới vài năm, chỉ là họ biết cách ẩn mình. Có người chọn yên ổn mà sống, lại có người lợi dụng năng lực khác biệt đó để làm giàu bất chính, tạo ra chế độ và uy quyền riêng. Hội Tân Mệnh chỉ là một trong số những hội ngầm đó. “

- Chính quyền sở tại có biết không? Tại sao chưa từng thấy ai lên án hay gì?

- Cơ bản là họ cho rằng chưa có tính uy hϊếp tới lợi ích của mình nên không thèm quan tâm đó thôi. Bọn chó quan liêu đó chỉ biết tới bản thân, là chính quyền hay là cảnh sát, đều là một lũ ăn hại!

Chung Sáng mắng sướиɠ miệng xong thì thấy mặt mài Hồng Chí Bình hơi đen lại, Hạ Khiêm nãy giờ vẫn trầm lặng ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn note da ngựa của cậu thì đột nhiên lúc này cười lên một tiếng nhỏ, không phải kiểu phì cười lèn lút mà là cười rất quang minh chính đại, làm cho Hồng Chí Bình vừa sượng vừa giận, gắt giọng lên:

- Cậu cười khỉ gì hả?

Hạ Khiêm hắng giọng một tiếng, nghiêm túc một cách gượng gạo ngẩn đầu hỏi Chung Sáng:

- Nếu như những vụ án gần đây là do Tân Mệnh làm thì rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Tại sao chỉ đơn giản là gϊếŧ người, hẳn phải có nguyên nhân gì đằng sau chứ?

- Nó là một hình thức chiêu mộ thành viên mà chúng gọi bằng một cái tên rất nhân đạo mà cũng khốn nạn không kém là ‘cứu rỗi những kẻ bị chối bỏ’! Cậu thử tưởng tượng đi. Buổi tối khi đi làm trở về nhà tắm rửa xong xuôi, cậu lên giường ngủ, vậy mà buổi sáng thức dậy lại thấy ngực đau nhói. Khi cậu cởϊ áσ ra thì bàng hoàng phát hiện trên trên đó có in một kí hiệu tam giác kép đỏ chót. Điều đó có nghĩa là gì? Xin chúc mừng đó là án tử đó.



Hạ Khiêm và Hồng Chí Bình cư vậy mà lại bất ngờ bắt gặp ánh nhìn trầm lặng của nhau, cả hai đều biết trên người thi thể tìm được ở bến tàu có cái kí hiệu đó.

- Bằng cách nào? - Hồng Chí Bình hỏi.

- Đương nhiên là bằng cách riêng của chúng. Tinh thần người ta sẽ có lúc yếu đuối nhất, có thể là khi thất tình, khi tuyệt vọng, chán nản, khi người thân mất, đặc biệt là những người có bất ổn về tâm lý từ nhỏ…Bọn chúng sẽ lợi dụng nhược điểm đó, tiếp cận và sử dụng năng lực “cảm từ”, cộng hưởng và điều khiển khiến cho nạn nhân tạm thời mất nhận thức về thời gian và không gian trong một lúc và hoàn toàn làm theo lệnh của chúng.

Hồng Chí Bình nhíu mày suy tư, lát sau nói:

- Tôi hiểu cảm giác này rồi.

Chung Sáng hơi bất ngờ nhìn anh.

- Sao? Cậu từng đã bị như thế?

Anh ta đưa mắt liếc nhìn Hạ Khiêm. Hạ Khiêm lúc này đang lóc cóc bấm bút thì bất ngờ bị nhìn, gương mặt ngây thơ vô tội vạ không thẹn không vội, nhởn nhơ đáp:

- Tôi không có ý đâu, tại lúc đó anh trông đáng ghét quá thôi.

Hồng Chí Bình cười qua kẽ răng.

- Vậy là lỗi của tôi rồi! Không sao, tôi không để bụng.

Uông Sáng nhìn Hạ Khiêm, tiếp tục nói:

- Có hai dạng người có thể ‘cảm từ’. Một là tự nhiên bản thân có khả năng đó, như Hạ Khiêm, thứ hai là dùng chất để kí©h thí©ɧ, bọn chúng đa phần đều là sử dụng thuốc để có năng lực.

Khả năng đó có thể kí©h thí©ɧ sao? - Hồng Chí Bình kinh ngạc hỏi.

Uông Sáng chỉ vào vùng mi tâm giữa đôi lông mày của mình, nói:

- Đối với người tự nhiên mà có năng lực đó, như Hạ Khiêm. Thể tùng quả của cậu ấy hoạt động gấp hai đến ba lần người bình thường, tiết ra dimethyltryptamine (DTM), là một loại chất bán dẫn thần kinh khuếch đại tưởng tượng và ảo giác thị giác, giúp cảm nhận và điều khiển được trường năng lượng sinh học của mình và cộng hưởng với vật hay người khác dễ dàng. Mọi thứ trên đời này đều có trường năng riêng, chỉ cần tuyến tùng của cậu có khả năng tiết ra DTM với lượng lớn và liên tục thì cậu đã có năng lực thao túng người khác rồi.



Còn cách thứ hai chính là dùng một số chất c.ấm như c.ần sa hoặc Lysergic acid diethylamide (LSD) liều dùng cực cao cộng với những yếu tố kí©h thí©ɧ khác, nó là dạng ma tóe cao cấp mà bọn nghiện Mẽo hay dùng ấy, nhưng ở đây chúng dùng liều gấp ba, bốn lần, một lần dùng nếu không thể thích nghi thì chết là chuyện thường. Đương nhiên chúng phải dùng liên tục, nếu ngắt quãng thì không còn năng lực đó nữa. Và rồi…cậu biến thành con nghiện lúc nào không hay. Và để có được thuốc, cậu phải phục tùng chúng vô điều kiện, đến lúc cậu trở nên điên loạn và chết trong hoang tưởng thì thôi. Nên chúng mới gọi đó là sự cứu rỗi, những kẻ chết trong hoang tưởng đều nhoẻn miệng mà cười mãn nguyện vì trong thế giới đó họ đạt được thứ mà mình muốn nhất.

Hồng Chí Bình bỗng dưng thấy có chút mâu thuẫn, mấy tháng qua có vài vụ mà nạn nhân mang hình xăm của Hội Tân Mệnh nhưng chẳng có cái chết nào gọi là nụ cười mỹ mãn cả. Anh ta khá nghi ngờ hỏi lại:

- Hầu như những thi thể có hình xăm Hội Tân Mệnh được cảnh sát phát hiện đều là mưu sát, không có đặc điểm như anh nói.

Chung Sáng nghe xong lưỡng lự hỏi:

- Sao…cậu biết rõ chuyện đó? Bạn gái cũ của cậu làm bên pháp y nói à?

Hồng Chí Bình lúc này chợt nhớ đến thân phận không tiện nói của mình, biết vừa rồi hơi bất cẩn nên liền ậm ừ.

- Ph..phải…tuy chia tay rồi nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện.

Chung Sáng cũng không nghi ngờ gì, nói tiếp:

- Thì đúng rồi, những thi thể mà cảnh sát tìm thấy là trường hợp đặc biệt. Nếu cậu phục tùng chúng, cậu sẽ chết trong mỹ mãn, còn nếu cậu trốn chạy hoặc phản bội thì bọn chúng sẽ khiến cậu chết trong nỗi đau đớn và sợ hãi tột cùng không gì tưởng tượng được. Nếu cậu sợ nhất là biển, chúng sẽ dìm chết cậu từ từ, nếu cậu sợ lửa, chúng sẽ thiêu cậu từ từ…

- Vậy mục tiêu của chúng có theo một đặc điểm chung nào không?

Chung Sáng nhún vai.

- Chịu! Từ trước giờ không thấy mấy người mà chúng chọn có điểm gì chung, tôi nghĩ chúng chỉ thấy thích là chọn thôi! Thích thì “gửi thư”. Ban đầu chúng sẽ gửi cho cậu một bức thư có kí hiệu tam giác kép, gọi là “Lời Mời Đỏ”, khi mà cậu nhận được nó thì cũng giống như khép lại cuộc đời mình vậy. Chúng sẽ tới, xăm hình lên người và “bế”cậu đi trong vòng 3 ngày!

- Thích là chọn? Thích là dồn người ta vào con đường nghiện ngập đến chết, hoặc gϊếŧ chết, bọn chó má khốn nạn!

Hồng Chí Bình không kìm lòng nổi nữa mà mắng. Hạ Khiêm lúc này không ghi chép gì nữa, cậu quan sát vẻ mặt găm găm tức giận của Hồng Chí Bình. So với anh ta, Hạ Khiêm dường như chẳng có chút kinh ngạc hay ảnh hường gì, từ đầu đến cuối cậu vẫn giữ một vẻ mặt thản nhiên nhàn nhạt, dường như đó vẫn chưa là trọng tâm thông tin mà cậu muốn biết.

Lúc này cậu vừa bấm bút vừa hỏi Chung Sáng:

- Vậy có cách nào từ chối lá thư đó không? Từng có người nào từ chối gia nhập nhưng vẫn thoát được bình an không?