Chương 4

Sau khi tiếng gà gáy vang vọng núi rừng, thôn Đào Lâm mở ra một ngày mới.

Sáng sớm Hoắc Thủy Tiên dẫn Đại Mãn và Tiểu Mãn đi trồng một gốc hoa to, hai gốc hoa nhỏ và ba gốc hoa màu xanh ở sát tường, sau đó chụp ảnh.

“Ngày 12 tháng 3, Ngày trồng cây. Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng!”

Ngay sau khi đăng lên vòng bạn bè, Hoắc Thủy Tiên đã nhận được nhiều lượt thích và bình luận. Hầu hết đều đến từ những người bạn cô gặp ở trường dạy nấu ăn. Ý kiến

của mọi người thống nhất đến không ngờ, chỉ có ba chữ: Yên bình quá.

Chưa biết có yên bình thật không nhưng lúc này là thời điểm thích hợp để cô ra chợ chọn mua thực phẩm tươi ngon nhất trong ngày.

Đột nhiên có một bình luận mới.

Tiểu Trần: [Chào buổi sáng, Thủy Tiên] [mặt cười]

“Tiểu Trần nhiệt tình như vậy khiến mình cảm thấy thật có lỗi.” Hoắc Thủy Tiên lẩm bẩm, đồng thời nhanh chóng bấm bấm vào khung chat với Tiểu Trần.

“Chị Thủy Tiên, chị lại muốn mua đồ sao?” Đại Mãn hỏi.

“Sao em biết?”

“Anh Tiểu Trần mấy ngày nay liên tục tới giao hàng, thùng hàng càng ngày càng lớn.”

Ngay cả mấy đứa nhỏ cũng nhận ra Tiểu Trần gần như đã trở thành “nô ɭệ” của cô.

“Hôm nay không có chuyển phát nhanh, hôm nay chúng ta mời Tiểu Trần tới ăn tối.” Nhân tiện, giúp dỡ đồ đạc, sắp xếp đồ đạc, làm mấy chuyện tốn sức.

“Dạ!” Đại Mãn reo lên: “Chị sẽ làm bánh bao hình heo con phải không ạ?”

“Đó là bữa sáng.” Hoắc Thủy Tiên vừa nói vừa bước ra ngoài: “Chị sẽ đến nhà thím Cúc mua một con gà, em dẫn em trai đi vẽ tranh đi. Ừm... chỉ cần vẽ cảnh chúng ta trồng cây hôm nay thôi, khi nào về chị sẽ kiểm tra.”

“Vâng!”

Nhà chú Cúc không trồng đào, chú ấy có việc làm trong huyện. Thím Cúc thì ở nhà trồng rau nuôi gà. Hai vợ chồng chú thím chỉ có một cô con gái đã lấy chồng ở huyện.

“Chỉ là một con gà thôi, lấy về ăn đi!” Thím Cúc không chịu nhận tiền.

“Không được đâu thím.” Hoắc Thủy Tiên kiên trì nói: “Gà thả vườn không rẻ đâu, cháu còn ở đây lâu dài, sao có thể lấy không của thím được.”

“Nhưng cháu không thể tiêu tiền tùy tiện như thế được.” Thím Cúc nói: “Thể nào chú con luôn nói là suy nghĩ của bí thư chi bộ quá đơn giản. Bây giờ con không có việc làm, cũng không có cách nào để kiếm tiền. Đã thế còn phải nuôi thêm hai đứa nhỏ, ngày tháng sau này con phải sống thế nào đây?”

“Thím đừng lo, cháu vẫn còn một chút tiền tiết kiệm, từ từ cháu sẽ nghĩ ra cách kiếm tiền thôi.”

“À, nhà cháu vẫn còn hai mảnh ruộng bỏ hoang, thím nghĩ cháu nên trồng chút rau củ gì đó. Nếu cháu chưa làm được thì để thím đến giúp cho.”

“Cháu cũng nghĩ vậy đó ạ!” Hoắc Thủy Tiên mỉm cười nheo mắt lại.