Chương 9: Hiệp khách

Bí cảnh Tồn Chân, nằm ở phía chính nam bên ngoài cửa đại điện.

Bướm Lưu Hoan bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu bay vòng tròn giữa không trung.

Một bàn tay trắng ngần xinh đẹp chậm rãi nâng lên, thu nó vào trong lòng bàn tay.

Trường Ương hạ tay xuống, quay đầu nhìn về phía cửa chính điện, nhìn tượng đá binh sĩ mặc đứng ở hai bên, từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy cầu thang cao cao, bộ dáng y như lúc tới.

Ngoại trừ...

Nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển trước điện.

Lúc tới, trên tấm biển "Phủ Xương Hóa" viết bằng nét chữ thiết họa ngân câu có khe lõm hình hoa sen, nàng vốn cho là chủ nhân của bí cảnh cố ý điêu khắc đường vân.

Hiện giờ khe lõm này đã được lấp kín.

Sen vàng 9 tấc bên trong ngọc Hồi Ảnh nổi bật trong đó.

Trường Ương nhìn chằm chằm một lát, bỗng nhiên duỗi hai ngón tay ra, dùng linh lực bắt lấy chuôi sen, xoay một vòng lên phía trên.

Đài sen chín hạt trên đầu cánh sen bỗng dưng nứt ra như hoa sen nở rộ, những cánh hoa chậm rãi di chuyển theo miệng khe lõm, cánh cửa đang hé mở đột nhiên ầm ầm đóng lại, bụi sáng bay lên.

"Thì ra là chìa khóa à?"

Thấp giọng hỏi, nhưng không ai trả lời.

Sau đó nàng bước tới đẩy cánh cửa đóng kín ra, tượng binh sĩ mặc khôi giáp ở hai bên đã biến mất, chỉ để lại một khoảng không tối tăm bên trong cánh cửa, tưởng chừng như cùng với ngoài cửa là hai không gian khác nhau.

Khi bóng người màu đỏ bước vào bóng tối, cánh cửa lại đóng lại, đài sen vừa nở rộ trên tấm biển chậm rãi khép lại, sen vàng chín tấc lại quay về vị trí nằm ngang.

Cho đến khi nó hoàn toàn trở về vị trí ban đầu, cửa điện dùng ngọc xanh làm đinh lại một lần nữa mở ra, phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy bậc thềm bằng bạch ngọc.

...

"Mẹ kiếp! Pháp bảo đó ở đâu?"

Thể tu quay vòng vòng ngay tại chỗ, cố gắng hết sức tránh né một bóng đen nặng nề đang lao tới, không khỏi hét lên hỏi.

Những viên gạch bằng bạch ngọc dưới chân cứ thế mà bị đập tạo thành một hố sâu gần năm thước.

Cho dù hắn ta vẫn luôn kiêu ngạo vì cơ thể cứng rắn như pháp khí của mình, thì hắn ta cũng không dám tuỳ tiện chống lại.

Thể tu ngẩng đầu nhìn tình hình lúc này, tự dưng toát ra mồ hôi lạnh.

Trong điện lạnh lẽo trống trải, chính giữa có một cây cột to lớn đứng sừng sững, nhưng lại có một con yêu xà to khoẻ quấn quanh, nên không thể thấy rõ tình huống cụ thể.

Vảy của yêu xà đen thui giống như tẩm độc, bên rìa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, thậm chí mơ hồ còn tỏa ra hàn khí, từ chỗ cổ rắn lại mọc ra ba cái đầu rắn!

Đầu rắn trên cây cột há to miệng xì xì vặn vẹo lao về phía tán tu bên dưới, phun nọc độc, gạch đá trong nháy mắt phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn.

Tán tu áo xám liên tục lui lại phía sau vài bước: "Có lẽ nó ẩn giấu bên trong cơ thể con yêu xà này.”

Ba năm trước, bọn họ chém gϊếŧ một con yêu thú, mổ bụng lấy đan thì bất ngờ phát hiện ra ngọc giản chưa bị tiêu hóa hoàn toàn.

Ngọc giản kia chất liệu vô cùng tốt, nhưng mấu chốt nhất chính là nội dung ghi ở trên đó.

Chủ nhân ngọc giản suy đoán bên trong bí cảnh Tồn Chân có pháp bảo cao cấp, thậm chí đã từng tự mình tiến vào một lần, đáng tiếc không tìm được, trải qua nhiều năm phân loại và tổng hợp các loại sách quý hiếm của bổn tông, rốt cuộc phát hiện tung tích pháp bảo, cũng đợi lần sau bí cảnh mở ra, chuẩn bị tiến vào lần nữa.

Đáng tiếc trên đường chạy tới bí cảnh lại bị yêu thú ăn thịt.

Theo ghi chép, bí cảnh Tồn Chân năm mươi năm mới mở ra một lần, chủ nhân ngọc giản này từ hơn trăm năm trước đã hóa thành lương thực trong bụng yêu thú, ngược lại tiện nghi cho bọn họ.

Bọn họ chờ ba năm, cuối cùng cũng tiến vào bí cảnh, quả nhiên tìm được Vấn Thiên Liên, mở ra mắt trận.

Đáng tiếc, đã hai ngày rồi.

Toàn bộ trung tâm mắt trận trống rỗng, ngoại trừ một đường nham thạch dài, chỉ còn lại có con yêu xà quấn trên cây cột khổng lồ.

Mà yêu xà này vẫn không rời khỏi cây cột, mọi người hoài nghi đây chính là trung tâm của mắt trận, vừa lúc có thể cung cấp linh lực liên tục không ngừng.

"Ba đầu yêu xà hoa đen này ít nhất cũng là Trúc Cơ giai đoạn tột đỉnh, các ngươi chia ra ngăn chặn hai đầu rắn, ta sẽ đối phó chính giữa!" Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh quát khẽ.

Rốt cuộc đám tán tu này chiến đấu đã lâu, nhanh chóng mỗi người tự phân ra.

Trong động phủ trống trải, nam nhân gầy còm tóc bạc mặc mãng bào màu xanh bỗng nhiên bay vọt lên trời, duỗi hai tay ra, ghép các vòng vàng lại với nhau, hóa linh lực thành một vòng tròn đánh thẳng vào quai hàm đang há to cắn tới của đầu rắn chính giữa.

"Bùm --"

Linh lực mạnh mẽ đánh trúng yêu xà, nam nhân áo xanh bị phản chấn đánh bật ra sau, hai chân cố gắng đáp xuống đất đứng vững, hành động của đầu rắn chính giữa cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.

Ba cái đầu rắn đều là cảnh giới Trúc Cơ tột đỉnh, bọn họ nhất định phải chia ra xử lý.

"Động thủ!" Nam nhân gầy còm áo bào xanh lạnh lùng quát lên.

Thể tu và tán tu cầm tên một gần một xa, hấp dẫn sự chú ý của Yêu xà hoa đen bên phải, hai gã tán tu khác phụ trách cuốn lấy Yêu xà hoa đen bên trái.

Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh một mình phụ trách Yêu xà hoa đen ở giữa.

Còn lại một tên tán tu mặc áo xám đứng ở một khoảng cách xa, không thấy thực hiện bất kỳ động thái tấn công nào.

Năm người vừa đánh vừa lui, dẫn ba đầu Yêu xà hoa đen trên cột tiếp tục đi xuống và dần dần rời khỏi cột.

Nhưng ba đầu Yêu xà từ trên cây cột lớn bò xuống, đuôi rắn dùng tốc độ ngoài dự đoán của tán tu, quét bay những người này.

Tán tu cầm tên cách xa nhất trong năm người cũng bị liên lụy, bị đuôi rắn vung trúng, xương đùi lập tức "rắc" một tiếng gãy vụn.

Ba đầu Yêu xà hoa đen lắc lắc đầu rắn kia, sáu đôi đồng tử màu vàng đồng loạt nhìn chằm chằm vào tán tu áo xám duy nhất còn đứng ở đây.

Tán tu áo xám thấy thế lại lui về phía sau mấy bước, thân thể yêu xà cong lại, điên cuồng đánh về phía hắn ta, ba cái đầu rắn há cái miệng to như chậu máu ra, răng nhọn nhỏ độc.

Nam nhân áo bào xanh ngã xuống đất quát to: "Ngay bây giờ!"

"Đến rất đúng lúc!"

Vào thời khắc mấu chốt, tán tu mặc áo xám dừng lại, đột nhiên lấy ra một lá bùa, đợi lúc ba đầu rắn nhào tới trước mặt, hắn ta vỗ mạnh lá bùa màu vàng về phía trước, linh lực mãnh mẽ đánh về phía lá bùa kia, vô số chữ màu vàng thoát ra khỏi lá bùa.