Chương 5

Nam nhân gầy còm mắc áo xanh vội vàng thu hồi vòng vàng, một lần nữa đấm một quyền tới gần kiếm quang, những tán tu khác vội vàng ra tay ngăn cản, có một tán tu tránh không kịp, kiếm ý đâm tới làm bị thương l*иg ngực, máu lập tức chảy xuống.

Những tán tu này vốn lơ đễnh chợt biến sắc, ánh mắt trở nên hung lệ, toàn bộ vây quanh.

Bọn Thường Lạc lại lần nữa kết trận, kiếm ý tạo thành một đạo linh tráo [1] che ở phía trước để ngăn cản đám tán tu này.

[1] cái l*иg có linh lực

Nam nhân gầy gò mặc áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm lại, kéo vòng vàng, đập mạnh lên linh tráo!

Đệ tử có thực lực hơi yếu của Hợp Hoan Tông không đứng vững, trực tiếp nửa quỳ xuống, khiến linh tráo rung dữ dội, tạo thành một điểm yếu.

Theo sát phía sau, tán tu mặt gầy như khỉ cầm cung bắn một mũi tên vào điểm yếu ớt đó, thấy sắp phá vỡ linh tráo, Thường Nhạc cắn răng tay trái vận chuyển linh lực, lòng bàn tay đẩy tới, cưỡng ép bổ khuyết chỗ yếu ớt kia, chặn mũi tên nhọn đang bay tới.

"Cũng có chút bản lĩnh." Nam nhân gầy còm mặc áo xanh vừa dứt lời, hai đấm tựa như mưa to gió lớn đánh tới linh tráo.

Năm tán tu khác cũng đồng loạt ra tay.

"Phụt —— "

Thường Nhạc đứng chắn ớ phía trước nhất, chịu đựng đòn tấn công lớn nhất, thân thể run bần bật. Xương ngón tay cầm kiếm của hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, đầu ngón tay trắng bệch, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sáu tên Trúc Cơ kỳ hợp lực tấn công, liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước mới dừng lại được, miệng phun ra máu tươi.

Sau đó linh tráo liền bị nghiền nát dễ như trở bàn tay, đệ tử Hợp Hoan Tông phía sau hắn cũng bị chấn động bay rớt ra ngoài.

Thường Nhạc không dám phân thần đi dò xét tình huống của sư đệ sư muội. Hắn đứng vững, tay phải cầm kiếm, lần nữa chỉ thẳng vào sáu tên tán tu Trúc Cơ kỳ phía trước.

"Châu chấu đá xe!" Có người hừ lạnh một tiếng.

Lúc trước những tán tu mai phục và tán tu cầm cung đồng thời ra tay, bọn họ mới nghiêng người tránh được mũi tên lạnh lẽo, rồi lại nghênh đón một cước quét ngang.

Đây là một thể tu, hai chân là pháp khí, tốc độ tấn công cực nhanh.

Cánh tay trái Thường Nhạc bị đâm thủng, máu tươi chảy không ngừng, cố hết sức đối phó với thế tấn công của hai người. Cánh tay phải liên tục vung kiếm, khớp xương cứng ngắc, dĩ nhiên đã có dấu hiệu chậm chạp.

Hắn một kẻ Trúc Cơ trung kỳ bị thương miễn cưỡng chặn được hai tên tán tu Trúc Cơ trung kỳ.

Nhưng khóe mắt vừa lướt qua, lại thấy tên nam nhân mặc áo bào xanh và mấy tán tu khác đang đi về phía sư đệ sư muội phía sau hắn.

Sư đệ sư muội đều là Luyện Khí kỳ, không ngăn được đám tán tu Trúc Cơ này.

Nhưng lần thất thần này lại khiến thể tu và tán tu cầm cung có thể thừa cơ hội.

Linh tiễn sắc bén lạnh như băng xuyên qua không khí, thẳng tắp đâm vào vai phải Thường Nhạc, phát ra "Phụt phụt" một tiếng, máu bắn tung toé.

Thể tu phía trước đuổi theo, dùng một chân giống như côn sắt nặng ngàn cân đá vào eo hắn, đá Thường Nhạc lảo đảo một cái. Hắn cố gắng ổn định thân thể, nuốt xuống mùi ngai ngái trong cổ họng, lại lao về phía bên trái, định ngăn cản nam nhân mặc áo bào xanh.

Thể tu đứng tại chỗ không vội vã đuổi theo, mà liếc mắt nhìn nam nhân áo xanh, sau đó rồi đi về phía các đệ tử khác của Hợp Hoan Tông, giống như tập trung lại để đùa bỡn con mồi đã chuẩn bị giãy giụa trước khi chết.

Chương Nguyệt trước đó đứng ở tuốt phía sau đã bị thương, một thân nước bẩn lần thứ ba ngã vào trong hồ sen, chật vật lộn nhào mấy lần, mới cắn răng đứng lên, khuôn mặt tròn tái nhợt, nàng nhìn về phía sư huynh đang cố gắng dùng sức của một mình mình ngăn cản đám tán tu kia, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Làm sao bây giờ?

Nếu như nàng cũng là Trúc Cơ Kỳ thì tốt rồi

Ít nhất... Ít nhất có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian!

Chương Nguyệt chưa từng hối hận như thế, trước kia ở tông môn nên dốc sức liều mạng tu luyện mới phải.

Sư đệ sư muội phía trước đứng lên xem như phản ứng nhanh, tụ họp lần nữa kết lên kiếm trận nhỏ, nhưng chênh lệch cảnh giới không dễ dàng kéo gần như vậy, chỉ một cú đá kia của thể tu đã làm cho linh tráo vừa mới kết vỡ tan.

Chương Nguyệt cắn răng, bước nhanh rời khỏi hồ nước, lúc đi qua tấm bia đá, tay trái lật một cái, từ túi trữ vật lấy ra một khối linh thạch, một viên châu lặng yên không một tiếng động từ khe hở ngón tay nàng trượt xuống, lăn vào trong bụi cỏ.

Sau đó Chương Nguyệt bắt đầu hấp thu linh thạch trong tay, nhanh chóng bổ sung linh lực đã mất.

"Chậc." Gã thể tu đang muốn đá vào đệ tử Hợp Hoan Tông đang bị ngã xuống đất, nhưng lại bị một đệ tử khác lao tới ôm lấy đùi hắn ta, hắn ta lắc thật mạnh nhưng cũng không buông, lập tức phát ra một tiếng không kiên nhẫn, một chân khác lập tức đạp thẳng lên đầu đệ tử kia.