Chương 15: Thẻ thông hành

Trường Ương chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi, trong giấc mơ thiếu niên được xưng là Tinh chủ.

Nàng có thể chắc chắn trước khi sư phụ nói cho nàng biết thì nàng chưa từng nghe nói đến Tinh Giới, cũng không biết Tinh chủ và Tinh Quân gì cả.

Giấc mộng kia ... Có gì đó quái lạ.

"Sư phụ, hiện tại Tinh chủ là ai?" Trường Ương bỗng nhiên hỏi.

Tản nhân Hồng Anh: "Khi lối vào vào giới được mở ra, liền đại biểu Tinh Giới không có chủ nhân.

Không có Tinh chủ?

Thanh niên kia đến tột cùng là ai, hay là ảo ảnh trong mộng của nàng?

Tản nhân Hồng Anh nhìn đồ đệ nhíu chặt mi tâm, cho rằng nàng vẫn đang phản ứng với việc mình vừa biết được thêm tin tức của một thế giới khác.

"Tinh Giới nguy cơ tứ phía, cạnh tranh khốc liệt, nhưng cũng có cơ hội khắp nơi." Tản nhân Hồng Anh đặt một tay lên vai Trường Ương, tay kia nhét lệnh bài cho nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng và bao dung như trước: "Trường Ương, con muốn trở nên mạnh mẽ, ta sẽ cho con cơ hội này."

Trường Ương kinh ngạc nhìn bà, trong cổ họng như có một sợi bông, một lúc sau mới thấp giọng nói: "...Sư phụ."

"Tinh Giới chỉ cần tu sĩ từ năm mươi tuổi trở xuống, mặc dù không có quy định tu vi cảnh giới, nhưng con phải chuẩn bị sẵn sàng, đại tông từ trước đến nay nổi bật như mây, càng không cần nhắc tới lần này còn có hai giới yêu, ma tham dự." Tản nhân Hồng Anh lại nói: "Thẻ thông hành chỉ có một cái, con đi sẽ thích hợp hơn Thường Nhạc nhiều. Trường Ương, ba ngày sau, ta sẽ khởi trận đưa con đi vân thuyền Linh giới. Đến lúc đó, con và những người Linh giới có thẻ thông hành sẽ cùng tiến vào Tinh Giới."

Tản nhân Hồng Anh không ở lại lâu, bà nhanh chóng quay người rời đi.

Trường Ương cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, chất gỗ màu đen bóng, thoang thoảng mùi thuốc, có tác dụng ngăn ngừa sự vẩn đυ.c và sảng khoái tinh thần, mặt trước có khắc chữ "Chuẩn", mặt sau là hình ảnh các vì sao.

Nàng cất thẻ thông hành Tinh Giới vào túi trữ vật, mới phát hiện trên tay mình vẫn đang cầm cây bút ngọc bằng trúc xanh kia.

... Quên hỏi sư phụ chuyện bản thảo của tờ giấy kia.

Nghĩ đến bản thảo, nàng liền không khỏi nhớ tới mộng cảnh cổ quái kia, có lẽ là linh thức còn sót lại của cổ nhân trên bản thảo mà nàng vô tình lấy được nên mới rơi vào giấc mơ.

"Nói nhảm, đó rõ ràng là tương lai của chính ngươi." Một bóng đen mờ ảo đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày, chậc chậc lắc đầu: "Đứa nhóc phung phí của trời."

Trường Ương gần như lập tức ném bút ngọc bằng trúc xanh ra ngoài, tay phải rút kiếm, chỉ thẳng vào bóng đen.

"Ai ai ai!" Bóng đen theo thân bút lăn lộn trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng gào thét, bóng người vốn đã mơ hồ lại càng mơ hồ hơn, "Cháng váng đầu cháng váng đầu! Tiểu bối, mau đỡ ta lên!"

Bóng đen này ngay cả áo bào cũng chưa hoàn toàn huyễn hóa ra, chỉ có nửa người trên, nửa người dưới đều bị sương mù bao phủ, như là thủy mặc biến hóa, khuôn mặt cũng như ẩn như hiện, lờ mờ có thể phân biệt là nữ tử.

"Ngươi là ai?" Trường Ương dùng kiếm chỉ vào đối phương, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Bóng đen a một tiếng, kiêu ngạo nói: "Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, ta ... ờ ... ta ... Là ai vậy?"

Trường Ương nhìn chằm chằm bóng người màu đen, kết hợp với hành động và lời nói trước đó của đối phương, mơ hồ đoán ra một chút: "Ngươi là hóa linh của cây bút này?"

Kiếm có Kiếm linh, tự nhiên bút cũng sẽ có bút linh, chỉ là điều kiện hóa linh hà khắc, bốn giới hiếm thấy.

Chẳng qua Trường Ương không nghĩ tới cây bút ở bí cảnh Tồn Chân này lại hóa linh.

"Đúng đúng đúng!" Bóng đen bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hẳn là Bút linh, lúc trước ở trong bí cảnh, thời khắc ngươi cầm ta, đã nhận chủ rồi."

Trường Ương lập tức nhớ tới lúc đó lòng bàn tay cầm thân bút của nàng có vết thương rỉ máu.

Lúc này, bóng đen đã bay tới trước bàn sách, không tự chủ được thò đầu ra xem hai tờ giấy mới xuất hiện, sau khi xem xong lại không nhịn được lắc đầu: "Chữ Sát không chỉ không có sát ý hào hùng, nét bút còn mềm mại dính vào nhau, thế gian lại có chữ xấu như vậy! Đây là cái gì? Bánh tròn? Hắc hắc, còn bốc hơi nóng."

Trường Ương trầm mặc, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mở miệng giải thích: "... Đó là linh thạch."

Cũng không phải hơi nóng, nàng vẽ rõ ràng là linh khí quanh quẩn.

Bóng đen quay đầu nhìn Trường Ương, mặc dù khuôn mặt mơ hồ nhưng cũng không ngăn được nàng ta nói ra một câu đầy chấn động: "Tiểu bối, ngươi thật giỏi!"

Giọng điệu kia âm dương quái khí nói không nên lời.

Trường Ương: "..."

Nàng không có được sự hưng phấn của bút linh, mà tỉnh táo xoay người nhặt bút ngọc bằng trúc xanh lên, dùng lực nhẹ cầm thân bút, ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay tỏ vẻ uy hϊếp: "Ngươi biết giấc mơ của ta không?"

"Không biết." Bóng đen bay tới bay lui trên bàn, rung đùi đắc ý, cũng không để ý tới lời uy hϊếp của nàng: "Cái gọi là dùng bút thông tâm, ta đã nhận chủ, lúc ngươi cầm ta, là có thể truyền đạt lại suy nghĩ của mình."

Trường Ương phản ứng một hồi, lại hỏi: "Vì sao nói giấc mộng kia là tương lai của ta?"

Bóng đen chống cằm: "Đương nhiên là vì ngươi đã ăn Vấn Thiên Liên rồi."