Chương 13: Giấc mơ

Mây đen áp đỉnh, mưa như trút nước trên mái hiên, ngoài viện nước đọng thành vũng, lá khô vàng rơi lả tả trên đó.

Cuồng phong gào thét, đột nhiên nửa cánh cửa sổ mở ra, phát ra âm thanh cạch cạch dữ dội, rồi lại bị tiếng mưa gió át đi, mơ hồ có thể thấy được trong phòng có hai người đang đứng trước giường.

Người?

Trường Ương lập tức tỉnh lại từ trong một mảnh hỗn độn, rõ ràng là nàng đang ngủ, đây là đâu?

Trong phòng trang trí rất thanh nhã, hai người kia đưa lưng về phía nàng nói chuyện với nhau, trong giọng nói nghiêm túc lạnh lùng tràn đầy áp lực.

"Hôm nay chuôi sao Bắc đẩu [*] chỉ về hướng Tây, bốn giới đang trong thời buổi rối loạn, nhưng Tinh chủ lại trúng oán độc, cảnh giới bị ngăn trở, chúng ta phải dốc hết khả năng tìm kiếm phương pháp giải độc!"

[*] chỉ ba ngôi sao, từ ngôi thứ năm tới ngôi thứ bảy, của bảy ngôi sao Bắc đẩu, trông giống hình cái chuôi cầm của cái soong.

"Việc này cần Thất Sát Tinh đồng ý."

"Nàng không đồng ý cũng phải đồng ý, mọi chuyện phải lấy Tinh chủ làm trọng!"

"Nhưng Thất Sát Tinh từ trước đến nay dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không muốn hao tổn tu vi của mình."

"Không phải do nàng ta!"

Hai người còn đang cãi nhau, cũng không để ý thấy gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, một góc rèm che bằng gấm trắng được vén lên, lộ ra người thanh niên trên giường, dung mạo rất tuấn tú, mái tóc dài đen mượt xõa ra, chỉ là sắc môi trắng bệch như tờ giấy, giống như thần linh cô tịch đang ngủ say trong băng.

Trường Ương đang muốn tiếp tục nhìn rõ đối phương, nhưng trước mắt dần dần mơ hồ, đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, vẫn là gian phòng đó và hai bóng người.

Chỉ thấy một người đến gần bên giường, lấy ra viên đan dược lớn chừng ngón cái màu đỏ tươi, cúi người đút cho thanh niên đang ngủ say ở bên trong.

"Ăn nó, thì oán độc trong cơ thể Tinh Chủ thật sự có thể thanh trừ sao?" Một người còn lại hỏi.

"Đương nhiên, sách cổ ghi lại Mộng Phi Hoa là giải dược duy nhất."

Mộng Phi Hoa? Đây không phải là nội dung nàng nhìn thấy trên tờ giấy kia sao...

Không đợi Trường Ương kịp phản ứng, trước mắt nàng lại trở nên mơ hồ. Sau khi sương trắng tan đi, một hình ảnh mới xuất hiện.

Dưới gốc đào cổ thụ mọc giữa vách núi, một thanh niên mặc trường bào màu trắng vốn đang rơi vào trạng thái ngủ say, đang ngồi xếp bằng trước bàn ngọc, bên cạnh có dòng suối chảy róc rách, uốn lượn chảy về phía con đường đá trong sơn cốc.

Lúc này, rốt cuộc Trường Ương cũng nhìn rõ được hình dáng của đối phương.

Sau lưng kim quang lấp lánh rơi xuống, cánh hoa đào như những đám mây màu hồng đầy trời, nhưng vẫn không thể sánh bằng phong thái chói mắt của người thanh niên này, mọi thứ xung quanh dường như chỉ có thể làm nền cho hắn.

Thanh niên cụp hàng mi đen dài xuống, ống tay áo hơi tuột lộ ra một đoạn cổ tay gầy gò. Xương ngón tay thon dài cầm một quả linh đào, hắn chậm rãi lột lớp vỏ bên ngoài, nước quả căng mọng chảy ra, nhuộm đỏ đầu ngón tay trắng như sương của hắn, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, chỉ an tĩnh lột sạch lớp vỏ ngoài của quả linh đào.

Cho đến khi có một người mặc áo dài trắng thêu hoa văn tinh tú màu đen đi tới.

Thanh niên gần như vội vàng đứng dậy, vẻ lạnh lùng ban đầu trong phút chốc biến mất, trong mắt hắn chỉ còn lại tình ý một lời không giấu được, thấp giọng nói: “Nàng đến rồi.”

Hắn đưa linh đào đã lột vỏ xong ra, kéo người ngồi xuống, sau đó lại xin lỗi nói: "Làm bẩn tay nàng rồi."

Thanh niên vừa dứt lời, liền nắm chặt bàn tay vừa mới bị kéo qua của đối phương, ngâm vào trong dòng suối trong veo bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi vuốt ve như rửa sạch nước đào, mặt nước lăn tăn, mập mờ như có như không.

Hắn nhìn về phía người đối diện, giọng nói vốn lạnh lùng lại nhiễm mấy phần khàn khàn ôn nhu: "...Trường Ương."

Trong lòng Trường Ương cả kinh, nhìn theo ánh mắt của người thanh niên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Chính là nàng!

Trường Ương bỗng dưng mở to mắt, nhìn xà nhà quen thuộc, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.

... Nàng vừa rồi là đang nằm mơ?

Trường Ương trở mỉnh ngồi dậy, từ trong túi trữ vật tìm được mảnh giấy kia, nhìn chằm chằm nội dung trên đó hồi lâu, mơ hồ có thể hiểu được ý tứ của đoạn văn này.

Một khi tu thành Sơn Vân Loạn, lấy máu đầu quả tim là có thể chế được đan dược gọi là Mộng Phi Hoa, thuốc này có thể giải được vạn loại độc

Chỉ là Mộng Phi Hoa có nhược điểm, người bị trúng độc sẽ chuyển đổi yêu ghét với người hiến máu đầu quả tim.

Nhưng Trường Ương không hề để giấc mộng trong lòng.

Bởi vì cái gọi là ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ.

Nàng cho là trước khi mình chìm vào giấc ngủ, đã tiếp xúc qua nội dung bản thảo, mới sinh ra một giấc mơ liên tưởng không thể giải thích được, mặc dù giấc mơ này có chút quá mức chân thật.