Hôn lễ kết thúc trong ngày, Thiệu Hiển liền chuyển vào nhà của Phó Bách Châu.
Thiệu Hiển thân thể ốm yếu, Phó Bách Châu thì có bệnh sạch sẽ cho nên khách khứa thức thời, không ai định bày trò phá đám đêm động phòng cả.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
"Tôi tắm rồi đi ngủ đây."
Thiệu Hiển bỏ lại những lời này xong liền đi lên lầu, về phòng, tốc độ so với ngày thường còn nhanh hơn một chút.
Sau khi vào phòng, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, nằm ngửa trên giường, đưa tay che hai mắt.
Trăm lần không nghĩ tới, Phó Bách Châu thế nhưng lại hôn thật! Dù chỉ là bày trò trước mặt mọi người, chỉ là thơm má mà thôi.
Lúc ấy Thiệu Hiển như ngừng thở, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực.
Có điều, Phó Bách Châu chỉ chạm nhẹ một cái rồi thôi, cảm giác như có sợi lông vũ lướt ngang qua mặt vậy.
Nghĩ đến bệnh sạch sẽ của anh ta, Thiệu Hiển có chút đau lòng, lại thêm chút mất mát.
Đau lòng Phó Bách Châu vì đảm bảo buổi lễ diễn ra một cách hoàn chỉnh, vì không muốn Thiệu gia bị người đời cười chê mà gồng mình chịu chạm vào hắn.
Đồng thời, trong lòng lại sinh ra vài phần cô đơn.
Nghĩ nghĩ, Thiệu Hiển cảm thấy có chút không thông, nằm trên giường mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, phát hiện đêm qua mình chưa tắm rửa gì đã ngủ luôn, cứ vậy mà ngủ cả một đêm, chăn cũng không đắp, lập tức trở nên chán chường.
Bất thình lình hắt xì một cái. Thôi xong, chắc không bị cảm đâu nhỉ?
Hắn nhanh tay thu dọn quần áo, tắm một cái. Tắm xong lại sấy khô tóc nhanh nhanh, dọn dẹp một lượt xong xuôi mới bước xuống lầu.
Trong phòng khách, Phó Bách Châu đã yên vị trên sofa.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn sang, đang định mở miệng, liền nghe Thiệu Hiển hắt xì một cái.
Ánh mắt hắn lạnh đi, lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Thiệu Hiển, đưa tay phải sờ lên trán cậu.
Thiệu Hiển né ra sau, "Anh làm gì vậy?"
Hạ tay, Phó Bách Châu rũ mắt hỏi: "Tối hôm qua bị lạnh sao?"
Thiệu Hiển khịt khịt mũi, giọng nói hơi nghèn nghẹn, "Hình như có một chút."
"Lát nữa đến bệnh viện đi." Phó Bách Châu ngừng một chút, "Ăn sáng trước đã."
Thiệu Hiển tùy ý ngồi xuống trước bàn ăn, thấy cháo và thức ăn đã được bày biện xong, trong lòng có chút áy náy, "Sau này có thể gọi tôi dậy sớm hơn một chút."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Thiệu Hiển ăn xong một chén cháo, "Hôm nay phải đi đăng kí kết hôn đúng không? Đi viện thì trễ mất."
Phó Bách Châu: "Không đâu."
Sau khi hoàn thành bữa sáng, hai người vào bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong, kê cho Thiệu Hiển một mũi tiêm.
"Lại chích nữa à?" Thiệu Hiển nhíu mày.
Hắn thật sự hối hận, tối qua không ngủ kiểu đó thì tốt rồi, sau này không thể như thế nữa.
Chích xong, Thiệu Hiển héo hết cả người, ngồi trong xe không nói tiếng nào.
Chờ đến khi xe về đến nhà, hắn mới phản ứng lại: "Không phải đi đăng kí kết hôn sao? Thế nào lại về nhà rồi vậy?"
"Hôm nay không đi," Phó Bách Châu mở cửa xe cho hắn, "Cậu nghỉ ngơi đi."
Thiệu Hiển ngồi trong xe không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Phó Bách Châu, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm: "Đã định đi hôm nay rồi mà, anh còn phải dời lịch công tác lại một ngày luôn rồi, đi hôm nay đi, tôi không sao đâu mà."
Cuối cùng Phó Bách Châu cũng không lay chuyển được hắn.
Lúc chụp ảnh, thợ bấm máy thiện ý cười nói: "Hai người đứng sát vào nhau xem nào, cách xa thế làm gì hả?"
Thiệu Hiển nhìn khoảng cách giữa hai người bọn họ, không khỏi dịch sang trái một bước, chỉ còn cách Phó Bách Châu một bàn tay.
"Chưa được, gần chút nữa!"
Thiệu Hiển đang định nhấc chân, liền cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng chạm vào bả vai mình, hắn lộ ra một nụ cười theo bản năng.
"Tốt lắm!"
Khoảnh khắc tốt đẹp được lưu lại vĩnh hằng.
Trên đường trở về, Thiệu Hiển cẩn thận xem lại tấm giấy đỏ, cười cười trêu chọc: "Anh chẳng cười chút nào cả."
Phó Bách Châu: "Xin lỗi."
"Không sao, không cười cũng rất đẹp trai rồi." Thiệu Hiển quay đầu sang nhìn sườn mặt của hắn, người này, dường như trước giờ chưa từng cười qua.
Là không thích cười, hay là rất ít khi cười đây?
Sau khi về nhà, Thiệu Hiển đang định lên trên, lại nghe Phó Bách Châu nói: "Chờ chút đã."
Hắn xoay người vào thư phòng, rất nhanh đã lấy ra một xấp hồ sơ, đặt hết trước mặt Thiệu Hiển, "Cậu ký đi."
"Đây là gì vậy?" Thiệu Hiển vừa đọc lướt qua, lập tức kinh ngạc, "Này là ý gì đây?"
Phó Bách Châu: "Chúng ta đã kết hôn rồi."
"Thì sao?" Thiệu Hiển không nhịn được bật cười, "Anh đem tất cả tài sản dưới tên anh chuyển sang cho tôi, vì sao? Vì đã kết hôn với nhau rồi à? Dù anh có lấy ai, anh cũng sẽ làm chuyện thế này à? Hay anh cảm thấy tôi lấy anh vì mấy thứ này?"
Thiệu Hiển khi nói đến những câu sau, hiển nhiên là đã bắt đầu tức giận rồi.
Hắn cũng không biết mình tức cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng như đang nổi lửa, buồn bực đến kì cục.
Phòng khách yên lặng một lúc lâu, Thiệu Hiển không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, làm lơ đống giấy tờ kia, đứng dậy bỏ lên lầu.
"Không phải như vậy," Phó Bách Châu cuối cùng cũng mở miệng, "Không phải với ai cũng vậy."
Thiệu Hiển dừng chân.
"Chỉ muốn đưa cho cậu thôi." Phó Bách Châu cúi đầu ngồi trên sofa, "Không phải vì những lí do đó đâu."
Buồn bực trong lòng Thiệu Hiển tốt xấu gì cũng với đi một ít, một phần cũng vì cảm thấy áy này, vừa nãy mình cũng quá lời rồi.
"Xin lỗi, là do tôi kích động quá rồi." Hắn nhìn chăm chăm vào Phó Bách Châu, "Cảm ơn lòng tốt của anh, có điều, tôi cảm thấy cách này không được đâu. Tôi cũng có sự nghiệp của riêng tôi, cũng không cần anh nâng như trứng hứng như hoa vậy."
Phó Bách Châu ngẩng đầu, "Là tôi suy xét không chu toàn."
Thật ra hắn chỉ muốn đối xử với Thiệu Hiển tốt một chút, nhưng lại dùng sai phương pháp rồi.
Là Triệu Tư Khâm nói với hắn, sau khi kết hôn phải nộp thẻ lương cho đối phương, nhưng mà Thiệu Hiển lại không thích.
Có lẽ vì bên ngoài có chút gió thổi vào, tóc mái của Phó Bách Châu hơi rũ xuống, che đi sự lúng túng mất mát thoáng qua nơi đáy mắt.
Thiệu Hiển lập tức mềm lòng, nói: "Anh không cần phải như vậy, chúng ta đã là bạn đời của nhau rồi."
"Ừ, tôi nhớ mà."
Tựa như có một luồng nhựa sống chảy vào ánh mắt Phó Bách Châu trong phút chốc, bộ dáng ủ rũ vừa rồi biến mất tăm, hiện ra trước mắt Thiệu Hiển là một khuôn mặt hiền lành êm dịu.
Thiệu Hiển chớp chớp mắt, mình gặp ảo giác rồi sao? Phó Bách Châu thế nhưng cũng có có lúc không trưng ra khuôn mặt lạnh tanh kia.
Sau khi hiểu Phó Bách Châu không phải cố ý làm như vậy, buồn bực trong lòng Thiệu Hiển như tan biến hết sạch.
Sinh hoạt ngày hôm sau vẫn như hắn tưởng tượng, hai người ranh giới rõ ràng, không ai can thiệp chuyện của ai.
Phó Bách Châu rất bận rộn, trừ khi phải đi công tác ở tỉnh khác ra thì mỗi ngày nhất định sẽ về nhà, làm một bàn đồ ăn thơm ngon, cùng Thiệu Hiển dùng bữa.
Còn Thiệu Hiển, một mặt chăm sóc cơ thể, một mặt học lại lần nữa cách quản lý mọi chuyện của công ty.
Sau khi hôn mê vì tai nạn xe cộ, mọi chuyện ở công ty Thiệu Hiển lúc đầu đều do Thiệu Uẩn quản lý thay, bây giờ Thiệu Hiển đã tỉnh lại rồi, Thiệu Uẩn chờ thân thể cậu đã khôi phục đến mức ổn định thì đem công ty trả lại cho cậu.
Trong khoảng thời gian này, Thiệu Hiển cũng đã xử lý qua một vài hợp đồng.
Càng tiếp xúc nhiều, hắn càng quen thuộc hơn, chắc là vì thói quen hoặc bản năng còn lưu lại trong tiềm thức.
Hai người ai cũng bận rộn, ngoại trừ sáng tối cũng nhau ăn cơm ra thì khoảng thời gian còn lại dường như đều không nhìn thấy nhau.
Chớp mắt đã đến mùa đông, gió lạnh ùa về tàn sát thành phố Yến, vừa lạnh vừa khô đến phiền lòng.
Thiệu Hiển giờ vẫn rất sợ lạnh, dù mặc rất nhiều lớp áo mỗi khi ra đường, nhưng vẫn bị gió lùa cho rét run. Vì suy nghĩ cho bản thân mình, hắn đơn giản là không bước chân ra đường nữa.
Dù sao bây giờ khoa học kỹ thuật cũng phát triển lắm rồi, họp online qua video cũng là chuyện bình thường thôi.
Phó Bách Châu mỗi khi nhàn rỗi lại nấu thêm chút canh dinh dưỡng, càng nấu càng ngon. Mùa đông vừa trôi qua chưa đến một nửa, Thiệu Hiển đã thêm chút thịt, da càng ngày càng trắng.
Lại đến một cuối tuần nọ, vì Thái Nhã Lan nhớ Thiệu Hiển, Phó Bách Châu liền cùng hắn quay về Thiệu gia.
Bữa tối qua đi, Thái Nhã Lan hiền từ cười nói: "Hai đứa bình thường bận đến mức nhà cũng không thèm về, lần này vất vả lắm mới có thời gian ghé qua, tối nay ở lại một đêm đi."
Thiệu Hiển còn chưa kịp trả lời, Phó Bách Châu đã gật đầu đồng ý nên hắn cũng thuận theo.
Bầu không khí trong nhà thật sự rất tốt đẹp, Thái Nhã Lan hiền lành dễ gần, Thiệu Bác Viễn tuy nghiêm nhưng thật sự yêu quý người nhà, đây đều là những cảm xúc trước giờ Phó Bách Châu chưa được cảm nhận qua.
Hai người bây giờ đã kết hôn, nếu ngủ lại phải ngủ chung một phòng, nếu để người lớn phát hiện chia phòng ngủ riêng thì càng thêm phiền phức.
May mà trong phòng Thiệu Hiển có sofa, vừa đủ chỗ cho một người nằm.
Sau khi kết hôn, mỗi lần bọn họ quay về Thiệu gia đều chắp vá mà ngủ như vậy, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, bọn họ không hề nghĩ tới, sofa trong phòng thế nhưng lại biến mất rồi!
Thiệu Hiển lập tức chạy đi hỏi Thái Nhã Lan.
Thái Nhã Lan cười ha hả đáp: "Mẹ muốn đem đồ dùng trong nhà đổi mới một lần, cái sofa đó của con hơi cũ, mẹ cho người kéo đi rồi, ngày mai là có ngay cái mới ấy mà."
Thiệu Hiển: "....." Hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Ủ rũ cụp đuôi quay về phòng, đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Phó Bách Châu nghe xong, hắn áy náy nói: "Có khi mẹ quên mất là anh..... Tối nay anh ngủ chung giường với tôi đi, dù sao giường cũng rộng mà, tôi ngủ yên lắm, sẽ không đυ.ng trúng anh đâu."
Phó Bách Châu gật đầu: "Được."
Hai người lần lượt tắm rửa xong nằm xuống, mỗi người một bên, chừa ra khoảng trống còn nhét được thêm hai ba người nằm, đến cả góc áo còn khó đυ.ng vào nhau.
Thiệu Hiển đã mệt rã rời, dần dần ngủ thϊếp đi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ, nhìn có vẻ xa, nhưng thật ra rất gần.
Phó Bách Châu có thể cảm nhận được rõ ràng, phía giường bên kia hơi chùng xuống, người hắn thích đang nằm ngay cạnh bên.
Trong phòng có máy sưởi, một chút cũng không lạnh.
Thiệu Hiển ngủ một hồi, thế nhưng lại chậm rãi lăn người về phía Phó Bách Châu, dựa sát vào như một chú mèo con, vươn móng nhỏ tìm kiếm chút ấm áp.
Phó Bách Châu không buồn ngủ chút nào, hắn trơ mắt nhìn Thiệu Hiển đang dịch về phía mình càng ngày càng gần.
Không phải nói là mình ngủ yên lắm sao? Hắn không khỏi bật cười.
Mãi đến khi móng vuốt nhỏ chạm đến góc áo của hắn, người cạnh bên mới ngưng động đậy.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hiển ngáp dài một cái, đột nhiên trừng lớn hai mắt, lập tức ngồi bật dậy, quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện mình đã vượt qua vĩ tuyền 38 độ, vội vàng xin lỗi: "Do tôi không cẩn thận, anh không sao chứ?"
Phó Bách Châu ngồi dậy, biểu cảm tựa như đang cố kìm nén lắm, nhẹ nhàng day day trán, không nói một lời đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Thiệu Hiển ngồi lặng người một lúc sau, vừa áy náy vừa dằn vặt.
Hắn cũng không biết tại sao tối qua mình làm sao mà lại lăn về phía Phó Bách Châu thế này, nghĩ đến bộ dáng mạnh mẽ kiềm chế vừa nãy của Phó Bách Châu, Thiệu Hiển không khỏi vò đầu bứt tóc.
Bởi vì trong lòng đổ buồn không thể phát tiết, sau khi rời khỏi Thiệu gia, Thiệu Hiển liền tìm đến Văn Kiệt tiêu tiền lẻ.
"Hiển Hiển, theo như những gì cậu nói thì chắc là Phó Bách Châu đang nỗ lực để gần gũi hơn với cậu đó." Tiền Văn Kiệt phát biểu cái nhìn khách quan của mình, "Hơn nữa, anh ta vẫn luôn cố không đánh thức cậu, chừng minh anh ta vẫn luôn nhẫn nại, có thể thấy cái người này cũng không đến nỗi lãnh khốc vô tình như thiên hạ đồn đại đâu."
"Anh ấy vốn dĩ đâu có như vậy." Thiệu Hiển tiếp lời theo bản năng.
Cuối cùng cũng tỉnh táo ra rồi à.
Tiền Văn Kiệt nhìn ra được chút manh mối, cố ý dẫn dắt: "Cho nên là, cậu có gì không vui chứ?"
Thiệu Hiển ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, vì sao hắn lại cảm thấy buồn vậy chứ? Rõ ràng Phó Bách Châu lúc nào cũng lo nghĩ cho hắn, như thế là đã rất tốt rồi.
Thấy hắn trở nên trầm tư, Tiền Văn Kiệt cũng không quấy rầy nữa mà cầm lấy di động lướt xem tin tức. Nhìn nhìn, bỗng nhiên hét lên một câu: "Mẹ kiếp, cái tin tức vớ vẩn gì đây! Phó Bách có tình nhân bí mật à?"
Thiệu Hiển lập tức biến sắc: "Cậu nói cái gì?"
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, đã thấy Tiền Văn Kiệt chậm rì rì cất điện thoại vào, cười tủm tỉm nói: "Dọa cậu thôi, đâu ra cái loại tin tức không đàng hoàng thế này chứ."
Thiệu Hiển: "....."
Hắn vội giải thích: "Mình chỉ lo lắng thôi mà, nếu thật sự có tin như vậy thì cả Thiệu gia và Phó gia đều bị ảnh hưởng cả."
Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Đúng rồi, không sai chút nào luôn."
Nhìn qua đã biết là gật lấy lệ.
Thiệu Hiển đứng dậy muốn đi, Tiền Văn Kiệt bỗng nói thêm một câu: "Hiển Hiển, có thể tìm được người hợp tâm hợp ý mình, thật sự không dễ dàng đâu."
Cho nên cần phải quý trọng.
Thiệu Hiển trầm mặc vài giây, thoải mái cười: "Ừ, mình biết rồi."