Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hiển đi theo Thái Nhã Lan vào bệnh viện đón người, chỉ thấy một cái giường trống không.
Bảo mẫu Thiệu gia gấp đến cuống cả lên, nhìn thấy Thái Nhã Lan liền vội vàng giải thích, "Phu nhân, tôi chỉ mới đi vệ sinh thôi, quay lại đã không thấy Tiểu Châu đâu cả."
Thiệu Hiển bước nhanh đến bàn y tá, hỏi thăm tung tích Trần Bách Châu.
Y tá kiểm tra một lát liền trả lời: "Mẹ cậu bé ấy đến đón về rồi."
"Khi nào vậy ạ?"
"Mới vừa đi không lâu."
Thiệu Hiển nhíu mày, với tính cách của người Trần gia, không chừng sẽ hành hạ Bách Châu thêm lần nữa.
Chính mình đã can thiệp ngay từ đầu, bây giờ không thể lâm trận bỏ chạy được.
"Mẹ, chúng ta quay về đi, con cùng Văn Kiệt đi tìm Bách Châu chơi."
Thái Nhã Lan sinh ra vài phần đau lòng, nắm lấy tay Thiệu Hiển, "Đi sang đó chơi không cần làm loạn đâu."
"Mẹ cứ yên tâm."
Sau khi trở về khu biệt thự, Thiệu Hiển sang kêu Tiền Văn Kiệt, cùng nhau bước sang Trần gia.
Cửa lớn vẫn chưa mở.
Thiệu Hiển còn chưa lên tiếng, Tiền Văn Kiệt đã gào lên: "Bách Châu ơi! Trần Bách Châu! Ra đây chơi chung nè!"
Hét lớn đến mức hàng xóm ai cũng nghe, hiệu quả vô cùng.
Thiệu Hiển nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Trần gia cũng cần mặt mũi, không dám trêu chọc vào Thiệu gia cùng Tiền gia.
Bách Mỹ Quyên tự mình ra mở cửa, cười đến mất tự nhiên, "Bách Châu nó vẫn còn đang nghỉ ngơi."
"Bọn con vào thăm cậu ấy xíu được không cô?" Thiệu Hiển mở to đôi mắt, ra vẻ chân thành hỏi.
"Hai đứa vào đi." Thiệu Hiển đã vào đến sân rồi, nàng muốn cản cũng cản không được.
Hai người bước vào phòng khách Trần gia, liền nhìn thấy Trần Dục ngồi trên sofa, bắt chéo chân gặm trái cây.
Phòng khách Trần gia tráng lệ huy hoàng, Trần Xương Kiến sau khi phát tài liền thích những đồ vật có vẻ ngoài xa hoa phú quý, đây là sở thích cá nhân, Thiệu Hiển không bình luận nhiều.
"Hai đứa mày đến đây làm gì đấy? Nhà tao không chào đón chúng mày." Trần Dục chán ghét Thiệu Hiển, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt lắm.
Hắn cũng mặc kệ những gì ba đã dặn, dựa vào cái gì cùng ở một cái khu biệt thự, chính mình lại thấp hơn Thiệu Hiển một bậc?
Bách Mỹ Quyên lo lắng Thiệu Hiển sẽ nổi giận, nhưng lại không dám giảng hòa, sợ chọc Trần Dục mất vui.
Thiệu Hiển hoàn toàn phớt lờ hắn, hỏi Bách Mỹ Quyên: "Cô ơi, phòng của Bách Châu ở đâu vậy ạ?"
Bách Mỹ Quyên cẩn thận nhìn sang Trần Dục một cái, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng có chút sợ hãi, không dám trả lời.
"Cô ơi con lên trên tìm được không?"
Thiệu Hiển lại hỏi một câu, không chờ Bách Mỹ Quyên đồng ý, liền mang theo Tiền Văn Kiệt xông lên lầu.
"Chạy đi đâu vậy hả?" Tiền Văn Kiệt hỏi.
Hành lang tầng hai trống rỗng không người. Tường được sơn vàng, ngay cả cặp tranh treo trên tường cũng là màu vàng, đúng là chói muốn mù mắt.
Thiệu Hiển nhìn về phía cuối hành lang, chỗ đó có chút u ám cũng không sạch sẽ lắm, dường như ở đó có một con cự thú ngủ đông đang mở to cái miệng đầy máu ra chờ con mồi tiến vào.
Hắn định cất bước, chợt nghe có tiếng bước chân từ sau truyền đến.
"Thiệu Hiển! Ai cho chúng mày leo lên đây hả? Cút hết cho tao!" Trên mặt Trần Dục che kín vẻ âm trầm.
Thiệu Hiển quay đầu lại, nhe răng cười với hắn, hàm răng chỉnh tề trắng tinh, nụ cười thoạt nhìn như vô hại lại vô thức khiến người khác chột dạ.
"Lần trước cậu làm dơ hoa viên nhà tôi cũng có thấy cậu xin lỗi đâu." Bộ dáng khıêυ khí©h, như một tiểu bá vương không nói đạo lí, "Tôi leo lên lầu nhà cậu thì làm sao?"
Nói xong, trong lúc Trần Dục tức giận nói không nên lời, kéo Tiền Văn Kiệt đi thẳng đến cuối hành lang.
Chỗ đó có một cánh cửa rất nhỏ, vừa thấp vừa hẹp, trên cửa còn có một ít dấu giống như bị một thứ gì đó đập mạnh vào.
"Thiệu Hiển, cậu tới chỗ này làm gì?" Tiền Văn Kiệt khó hiểu hỏi.
Nơi này u ám tối tăm, khiến người khác không thoải mái chút nào.
Thiệu Hiển không để ý đến hắn, trực tiếp động thủ gõ cửa, qua một lúc lâu, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
"Thiệu Hiển cậu làm gì vậy? Chỗ thế này sao mà ở được? Chắc không có ai ra mở cửa đâu." Tiền Văn Kiệt giục Thiệu Hiển đổi sang nơi khác.
Thiệu Hiển bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó đưa tay vặn nắm đấm cửa.
Cư nhiên mở ra dễ dàng.
Hắn tuy không biết Trần Bách Châu ở đâu, nhưng dựa theo địa vị của Trần Bách Châu ở đây, nhất định không phải cái nơi tốt lành gì.
Dù sao cũng phải thử vận may một lần xem sao.
Lúc này Trần Dục đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, vẻ mặt oán giận nói, "Ngủ rồi, nó cũng không muốn gặp hai đứa mày đâu."
"Cậu bị điên à!" Tiền Văn Kiệt trực tiếp hét lên một tiếng, "Đi kiểu gì mà không có chút tiếng động nào vậy? Làm tôi sợ chết được."
Trần Dục nắm chặt tay, cố nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là nhà tao."
"Ờ." Tiền Văn Kiệt cho hắn một ánh mắt xem thường.
Lần trước lấy bóng tao đá trúng Thiệu Hiển, tao còn chưa tính sổ với mày đâu! Từ từ, Trần Dục vừa rồi nói câu kia là có ý gì? Chẳng lẽ Bách Châu ở phòng này thật?
Thiệu Hiển trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng thực sự chật chội nhưng lại khá sạch sẽ. Đập vào mắt hắn là một cái giường đơn kê sát vách tường, trên giường chăn trải thẳng thớm.
Thiệu Hiển nhẹ nhàng bước lại gần.
Đứa nhỏ gần như nằm lọt thỏm trong tấm chăn, bởi vì quá gầy, nhìn từ xa căn bản không thấy người đâu cả.
Động tĩnh lớn như vậy, Trần Bách Châu không có khả năng không tỉnh.
Băng gạc bên mắt trái không biết đã bị ai kéo xuống, mắt phải bầm tím, chỉ có thể híp híp mắt nhìn về phía Thiệu Hiển.
"Không phải đã nói là sang nhà tôi chơi sao?" Thiệu Hiển hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Trần Bách Châu co rúm lại trong chăn, nước mắt rơi lã chã.
Bị đánh đập sỉ nhục hắn không khóc, ở bệnh viện hắn không khóc, nhưng hiện tại, chỉ vì một câu nói, nước mắt liền rơi không ngừng.
Hắn hứa với Thiệu Hiển nhưng không làm được. Bây giờ nhìn thấy Thiệu Hiển lập tức cảm thấy tủi thân.
"Xin, xin lỗi......" Van nước mắt vừa mở ra, hắn liền khống chế không được nữa.
"Mẹ kiếp, khóc cái gì mà khóc!" Trần Dục nổi giận gầm lên một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường, "Bộ dáng y như mẹ của mày, kinh tởm!"
Thiệu Hiển không hé răng, chỉ đứng bên mép giường nhìn.
"Bách Châu cậu đừng khóc, tụi mình không có trách cậu." Tiền Văn Kiệt ngượng ngùng nói.
Hắn từ lâu đã không khóc nữa, giờ nhìn người khác khóc, cảm thấy rối như tơ vò.
Trần Bách Châu nỗ lực đem nước mắt nén xuống, nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích trong chăn
Thiệu Hiển tìm một vòng không thấy khăn giấy đâu, đành phải dùng tay giúp hắn lau nước mắt, mặt không biểu tình nói, "Mắt còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng khóc nữa,."
Trần Bách Châu "Ừ" một tiếng.
"Muốn sang nhà tôi chơi không?" Thiệu Hiển lại hỏi một câu.
"Mày giỏi thì đi đi!" Trần Dục cười lạnh, "Đi rồi thì đừng có về nữa!"
Tiền Văn Kiệt khịt mũi, liếc mắt nhìn hắn, "Cậu tự phân vai tự diễn một mình vậy không mệt hả?"
Trần Dục nổi điên muốn đánh với hắn một trận, lại bị ánh mắt Thiệu Hiển chấn trụ.
Cặp mắt luôn được mọi người khen là to tròn kia, lúc này lại lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, làm hắn nhịn không được lui về sau một bước.
"Mày muốn làm gì? Muốn đánh nhau thì bước qua đây!" Hắn ngoài mạnh trong yếu kêu lên.
Thiệu Hiển quay mặt đi, bình đạm nói: "Cậu xấu quá, đau mắt."
Chiêu này quả thực là một phát chí mạng.
Trần Dục dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, lòng tư trọng cao, để ý nhất là chuyện người khác đánh giá diện mạo của mình.
Hắn do Trần Xương Kiến cùng với vợ cả sinh ra, Trần Xương Kiến lớn lên rất bình thường, vợ cả của hắn lớn lên cũng rất bình thường, cho nên diện mạo Trần Dục thật sự bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.
Trong khu biệt thự này, ngoại hình bình thường coi như xếp bét.
Cái này làm sao mà không ghen tức cho được?
Bách Mỹ Quyên có thể lấy thân phận là người làm công gả cho Trần Xương Kiến, mấu chốt nhất là ở gương mặt kia, nàng lớn lên thực xinh đẹp.
Tuy rằng Trần Bách Châu mặt mũi bầm dập, nhưng xét về ngũ quan, tướng mạo Trần Dục đúng là không thể so sánh được.
Trần Dục không thể bắt nạt những đứa trẻ khác, nhưng dưới sự thờ ơ của Trần Xương Kiến cùng nhu nhược của Bách Mỹ Quyên, hắn luôn xem Trần Bách Châu như bao cát trút giận của mình.
Thậm chí hắn cảm thấy, Trần Bách Châu trong tay hắn chỉ là con kiến, muốn bóp thế nào thì bóp, bóp chết cũng không sao.
Hiện tại có người đứng ra bảo vệ con kiến này, hắn đương nhiên không vui.
Thế nhưng người này, hắn không thể trêu chọc được.
Dù sao cũng kệ, Trần Bách Châu là đồ vật của Trần gia, Thiệu Hiển cũng chỉ có thể bảo vệ nó vài ngày, chẳng lẽ còn có thể bảo bọc cả đời?
"Thiệu Hiển, mày đừng có quá đáng!" Hắn phẫn nộ hét lên một tiếng, lại chỉ có thể kìm hãm mình không lấy tay đấm vào mặt Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển hoàn toàn phớt lờ hắn, thấy Trần Bách Châu không còn rơi nước mắt, nói: "Đi, cùng nhau sang nhà tôi chơi."
"Tôi, tôi......" Trần Bách Châu gấp đến độ không nói nên lời, trên mặt một mảnh đỏ bừng.
Thiệu Hiển nhíu mày, lúc bước vào phòng, hắn đã ngửi thấy có mùi rất lạ, bây giờ thứ mùi này còn xộc thẳng vào mũi hắn.
Tiền Văn Kiệt thì trực tiếp hơn nhiều, bịt mũi hỏi: "Sao có mùi gì khó chịu vậy ta?"
Tim Thiệu Hiển đập mạnh, đột nhiên lấy tay lật tấm chăn lên, tức khắc khí huyết dâng trào, xoay người hung hăng dùng hết sức lực đấm cho Trần Dực một cú.
"Thiệu Hiển!" Tiền Văn Kiệt không hiểu gì, "Sao vậy?"
Thiệu Hiển không đếm xỉa tới hắn, trực tiếp xốc chăn lên, lộ ra thân hình gầy trơ xương của Trần Bách Châu.
Hắn không mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, toàn thân trên dưới bị dây thừng gắt gao trói chặt, chặt đến mức da có chút tím tái.
Dưới thân, khăn trải giường đều bị nướ© ŧıểυ làm ướt đẫm.
"Mẹ kiếp!" Tiền Văn Kiệt nhịn không nổi nữa, hắn đứng sau Thiệu Hiển, mắt hồng lên lao vào đánh nhau với Trần Dục, "Mẹ kiếp mày có còn là con người không hả!"
Trần Dục tức giận rống lại, "Tao dạy dỗ nó thì liên quan gì đến mày!"
Thiệu Hiển tay run rẩy cởi trói cho Trần Bách Châu, run giọng trấn an hắn: "Không sao, không sao hết, cởi trói xong chúng ta đi, không phải cậu sai, ai cũng phải mắc tiểu đúng không? Chúng mình ra ngoài đi WC."
Nước mắt Trần Bách Châu lại bắt đầu rơi xuống.
Thiệu Hiển nhẹ nhàng thở phào, khóc được là tốt rồi.
Cởi bỏ dây trói xong, hắn lại tìm ra quần áo cũ nhanh chóng choàng lên người Trần Bách Châu, không chê hắn vừa đái dầm, hỏi: "Cậu đi được không?"
Trần Bách Châu dùng bàn tay tím bầm gạt gạt nước mắt, gật đầu chen chân xuống đất, mới phát hiện hai chân đều đã tê cứng lại.
Thiệu Hiển nhìn thân thể nhỏ bé của mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, "Không sao, mình bế cậu đi, nói cho mình biết nhà vệ sinh ở đâu."
Hắn vốn tưởng mình sẽ không làm được, kết quả vừa nhấc tay, lại có thể bế đứa nhỏ lên dễ dàng.
Quá nhẹ, mỏng như tờ giấy vậy.
Trần Bách Châu nói một hướng, Thiệu Hiển lại mắng thầm một câu, nhà vệ sinh cư nhiên ở xa phòng như vậy!
Người Trần gia tốt thật đấy!
"Văn Kiệt, đừng đánh nữa."
Thiệu Hiển như cũ dùng một câu ngăn trận đánh của hai người, Tiền Văn Kiệt từ trên mặt đất bò dậy, mắng Trần Dục một câu, "Con gà què!"
Trần Dục nằm trên mặt đất thở dốc, đánh thua một trận, hắn không còn sức để gào lại nữa.
Ở phòng khách dưới lầu, Bách Mỹ Quyên khẩn trương xoắn hết ngón tay vào nhau.
Nàng không phải không nghe thấy động tĩnh trên lầu, nhưng nàng không dám đi quản, trêu chọc ai cũng không có kết quả tốt hết.
Một lát sau, bên trên mới yên tĩnh trở lại, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, hình như hướng đến nhà vài sinh.
Lại qua vài phút, có người xuống lầu, nàng xoay người nhìn lại.
"Thiệu nhị thiếu, Tiền thiếu...... Tiểu Châu." Thần sắc nàng cực kì thiếu tự nhiên, tựa như hoàn toàn không dám đối diện với ba người bọn họ.
Biểu tình Thiệu Hiển đã khôi phục như bình thường, đôi mắt to tròn lại cười lên, tựa hồ không hề tính toán gì, lanh lảnh nói, "Cô Bách, con mang Bách Châu qua nhà con chơi mấy ngày có được hay không?"
"Đương, đương nhiên là được." Khóe miệng tươi cười của nàng có chút run rẩy.
Rõ ràng trước mắt chỉ là một đứa nhóc con, tại sao lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh như vậy?
"Cảm ơn cô."
Thiệu Hiển xoay người, dắt Trần Bách Châu, từng bước một bước ra ngoài, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.