Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Thù Truyền Kiếp Của Tôi Là Ảnh Đế

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Yên tâm, chúng ta không phải là người cùng đường, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Tôi sẽ không mặt dày mà đi cọ độ hot của cậu, sau này tôi hy vọng chúng ta coi như không quen biết đi."

Nói xong, tôi chuẩn bị rời khỏi. Vừa quay đầu thì thấy Lục Trạm khóc rồi.

Mẹ nó.

Tôi phát bực.

"Khóc cái gì?"

Cái thằng này sao mà từ nhỏ đến lớn lại mít ướt thế.

Anh ta lau nước mắt, không để ý, nói:

"Kệ tôi, dù sao cũng không phải lần đầu cậu làm tôi khóc."

Hả?

Lời vừa được thốt ra, những kí ức tôi không bao giờ muốn nhắc lại như những con dao đâm vào trái tim tôi.

Thời niên thiếu, tôi toàn bị anh trai của Lục Trạm ức hϊếp.

Hắn cầm cục đá đập tôi, còn mắng tôi là thằng con hoang.

Tôi đánh không lại hắn nhưng tôi không nhịn được cục tức này, chỉ đành trói em của hắn lại.

Lúc đầu, tôi chỉ tính dọa anh ta một trận.

Nhưng ai biết được hôm tôi bắt anh ta, trời nổi cơn mưa lớn, cái thân thể mọt sách gầy yếu của Lục Trạm dầm mưa, vậy mà lại lên cơn sốt.

Trong miệng tôi toàn lời chửi mắng, nghĩ mình cả ngày rảnh háng tự rước việc vào thân.

Tôi đành cởϊ qυầи áo bị ướt của anh ta ra, nhét anh ta vào trong chăn sưởi ấm.

Hai người nằm chung giường chung chăn.

Sáng hôm sau, anh ta tỉnh dậy, môi trắng bệch, kéo chăn ra nhìn cơ thể không có dấu vết gì.

Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ không, chả hiểu sao tôi lại cảm thấy giọng anh ta hơi ấm ức.

Giọng anh ta run run, câu đầu tiên là hỏi:

"Cậu không làm gì tôi?"

"Tôi có thể làm gì với cậu?"

Tôi vươn cổ nói dối, lại không biết mặt mình đỏ đến tận mang tai rồi.

Không nghĩ là hôn tên nhóc này cũng ổn, nhìn qua trông như con gà luộc, không ngờ vóc dáng lại tốt đến thế.

Tôi nhìn mà chảy cả nước miếng.

Nhưng tôi không muốn mất mặt, tiện tay ném áo thun lên đầu anh ta, giọng điệu hung hăng nói:

"Nghĩ gì vậy, mau chóng mặc quần áo vào, tao thích con gái, không có hứng thú với mày."

Nói xong, tôi nhìn thấy Lục Trạm người cao 1m88, thường ngày đeo bám líu lo nay mắt đỏ lên, khóc thút tha thút thít.

Làm như tôi ức hϊếp anh ta vậy.

Không phải! Tôi thật sự muốn hỏi, cậu bị bệnh à?



Kí ức nhạt dần đi.

Nhìn tên mít ướt có dáng người cao lớn trước mặt, tôi nắm chặt nắm đấm giả vờ dọa anh ta:

"Tôi không biết cậu tham gia chương trình này rốt cuộc để làm gì, tốt nhất cậu nên xem như không biết tôi đi. Nếu không tôi mặc kệ cậu là diễn viên xuất sắc nhất hay thần tượng nổi tiếng, cẩn thận tôi lại chọc cậu khóc bây giờ."

Lục Trạm khóc càng to hơn:

"Cậu làm đi, tôi muốn chọc cậu đấy cậu."

Đm!

Sao mà mềm cứng đều không ăn* thế.

*Ý nói một người rất cứng đầu, khó thay đổi quyết định.
« Chương TrướcChương Tiếp »