Chương 7

Chương trình này vốn dĩ được quay khép kín trong mười lăm ngày, quản lý của tôi lén lẻn vào, bây giờ lại bị Lục Trạm đỉnh lưu bắt ngay tại trận như này.

Lục Trạm chỉ lạnh mặt nói:

"Sao vẫn chưa đi? Hay cô còn chờ tôi gọi đạo diễn đến bắt lại?"

Chỉ một câu nói đã làm chị Vương sợ tới nỗi nghe xong là chạy quắn mông.

Nhưng…

Chị Vương sợ anh ta, nhưng tôi không sợ.

“Làm gì?”

Anh ta chặn đường tôi, ánh mắt đầy lửa giận, chất vấn:

“Câu lúc nãy cậu nói là thật sao? Cậu vẫn luôn thích nam?”

Tôi không kiên nhẫn nói:

“Liên quan gì đến cậu.”

Nghe tôi nói vậy, anh ta có vẻ hơi buồn, ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống đất một lúc lâu mới ngẩng lên nở một nụ cười, nắm chặt tay tôi, tiếp tục áp sát.

“Cậu và cậu ta có thể vậy tại sao bọn mình…?”

“Bọn mình cái gì?”

Tôi không quan tâm nói.

Dựa vào tình trạng quan hệ tồi tệ của chúng tôi, hoàn toàn không tưởng tượng nổi anh ta dám nói câu tại sao bọn mình lại không được, mà nên lý giải nụ cười của anh ta là sự chế giễu.

Tôi cười gượng, đáp trả lại anh ta:

“Sao nào, nhìn tôi thảm thương thế này, không phải cậu rất vui mừng sao?”

Tôi không thể ngờ được dân mạng lại giỏi đến thể, không chỉ đào ra thân phận hào môn của tôi mà còn điều tra được tôi là một đứa con riêng.

Đúng vậy.

Tôi là nòi giống lưu lạc sau một đêm phóng túng của chủ tịch nhà họ Châu mà thôi.

Kể cả trước khi lão già ấy phá sản cũng chả thèm quản tôi, chỉ cho tôi và mẹ một chỗ ở.

Chỉ là chỗ ở thôi.

Bởi vì căn nhà ấy đứng tên ông ta, tôi và mẹ chưa từng có hộ khẩu, chính là căn đối diện nhà Lục Trạm.

Giới nhà giàu luôn biết phân chia rạch ròi nhiều thứ, mấy tên thiếu gia nhà giàu chính gốc thì toàn là hội nhóm với nhau, không bao giờ cho tôi chơi cùng, coi tôi là kẻ thù không đội trời chung với họ.

Tất nhiên tôi cũng vậy, tôi chán ghét bọn họ, ghét cay ghét đắng, gồm cả Lục Trạm.

Mẹ nó.

Cái lúc lão già kia có tiền, làm gì có phần của tôi. Thế mà ông ta phá sản, tôi lại phải gánh vác một phần.

Năm đó để trả nợ, tôi đi làm người mẫu ở quán rượu của mấy bọn nhà giàu, kết quả bị những người tôi coi là bạn bè tốt sỉ nhục, ức hϊếp, lòng tự tôn bị giẫm đạp không thương tiếc.

Nhưng không biết tại sao, tôi không muốn anh ta nhìn thấy đoạn quá khứ tồi tệ này.

"Cậu nghĩ tôi là người như vậy sao?"

Lục Trạm nhìn chằm chằm tôi, nét mặt ẩn nhẫn.

Tôi hất tay anh ta ra, nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay:

"Cậu không cần quan tâm tôi nghĩ như nào."