*搬砖: trong tiếng lóng trên Internet, chuyển gạch được hiểu là một công việc nặng nhọc, lặp đi lặp lại một cách máy móc nhưng không kiếm được nhiều tiền.
CP của chúng tôi cứ vậy mà viral một cách khó hiểu, nổi lên từng chút một, còn có cả topic riêng của mình.
Tên diễn đàn là "Hữu Hoàng Siêu Dã"
Cái tên cuồng dã đến nỗi tôi và Hoàng Yến phải bật dậy giữa đêm: Không đâu, chắc họ hơi khùng thui.
CP của tôi thậm chí còn xếp hạng hai chỉ sau cặp đôi Song Lục là Lục Trạm và Lục Ngư.
Thật là…thần kỳ.
Buổi tối, sau khi ghi hình kết thúc, quản lý vội vàng gọi cho tôi, lôi tôi đến bãi đất trống thương lượng kế sách sau này.
Chị Vương cầm Ipad nhìn tài khoản Weibo của tôi. Một tuần trước nó mới chỉ có khoảng vài trăm người theo dõi, ít đến đáng thương, mà giờ đã đạt đến hơn 200.000 người hâm mộ. Chị ấy cười không khép được miệng.
“Lần này chúng ta may mắn thật, dựa vào ảnh đế Lục mà thu hút được một lượng fans lớn, vô tình bị ghép đôi cùng Hoàng Yến lại nổi tiếng đến tận ngoài showbiz, lại có thêm loạt fans nữa. Xem ra lần này mình đến đúng chỗ rồi.”
"Em nghe chị nói này, tổ tiết mục bảo chị là, ban đầu vì độ nổi tiếng của cậu thấp nhất, đáng lẽ sau tập một đã bị loại rồi. Ai ngờ tình thế xoay chuyển, bây giờ người ta còn đang thay đổi quy định của chương trình, không loại khách mời nam. Hơn nữa còn sắp xếp em và Hoàng Yến quay cùng nhau, xem hiệu quả chương trình thế nào, em thấy có được không?”
“Sao lại không được chứ.”
Tôi hít một hơi thuốc lá, thản nhiên trả lời, thầm nghĩ dù sao đây cũng là kết quả tối nhất có thể. Ít ra tôi có thể hạn chế đυ.ng chạm đến tên đối thủ một mất một còn kia.
Tôi thật sự thấy anh ta rất phiền.
Chị Vương còn đang kinh ngạc vì câu trả lời của tôi, nhưng lúc sau chị ấy lại làm vẻ như hiểu ra gì đó.
“À, suýt thì quên mất, em vốn thích nam, thảo nào lần này không thấy em bài xích gì.”
Chị ấy cười khúc khích, chắc lại bắt đầu làm thuyền trưởng rồi.
“Anh chàng Hoàng Yến kia cũng khá lương thiện, ấm áp đấy. Nói không chừng hai em tiếp xúc nhiều lại cọ sát ra tia lửa tình yêu thì sao. Show hẹn hò mà lị, không yêu đương thì làm gì.”
Chị ấy sắp xếp xong nhiệm vụ cho tôi, vẫy vẫy tay chuẩn bị đi. Vừa quay đầu lại, gương mặt tươi cười đã cứng đờ.
Không biết Lục Trạm đứng đằng sau từ khi nào, dáng người cao lớn thẳng tắp. Trong đêm tối, anh ta mặc một chiếc áo ngủ, đẹp trai quá đáng, khuôn mặt cũng lạnh lùng quá đáng.