Chương 4: Cứu người

4. Cứu người

Đây là người tao bảo vệ

-

Sau khi Cố Chiêu nhìn Thẩm Lộc một chút, hỏi: "Đến quán cà phê Internet, có thể dẫn tôi theo một chút không?"

Tào Húc khẩn trương mà nhìn Thẩm Lộc một cái, học bá vừa rồi mới đánh vào mặt, liền đến gần trước mặt anh Lộc hả.

Cậu ta nháy mắt với Thịnh Vinh Hiên, tính toán trong chốc lát nếu có gì đó không ổn, liền giữ chặt anh Lộc lại.

Thịnh Vinh Hiên gật đầu tỏ vẻ bản thân đã rõ.

Ngược lại Thẩm Lộc không chú ý động tác nhỏ của hai người bên cạnh, cậu nhướng mày nhìn Cố Chiêu trước mắt, "Bản thân cậu không có chân sao?"

"Chưa từng đến đó, không quen thuộc bằng cậu."

Tào Húc, Thịnh Vinh Hiên:..., học bá, cậu thật sự không phải đang khıêυ khí©h ư?

Thẩm Lộc nghe vậy lại cười, "Vậy hôm nay anh liền dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."

Sau đó bước chân dài dẫn đầu, đi ra ngoài trường học.

Cố Chiêu song song đi ở bên cạnh.

Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo.

Hạ Ca thấy người thầm thích mình cùng người mình thầm thích, bình an vô sự mà ra sân trường, hoàn toàn không để ý đến mình, nghiến chặt răng, bức thư màu hồng nhạt trong tay cũng bị nắm đến rúm ró.

Mặc dù nơi này, nhìn vào không có ai, thế nhưng cảnh tượng này vẫn bị một số bạn học còn ở trong trường nhìn thấy được.

Trên diễn đàn ẩn danh trường Nhã Hiền nháy mắt nổi lên một topic.

# Hot! Hoa khôi lại thổ lộ với học bá trước mặt giáo bá! #

1L: Học bá từ chối ngay mặt hoa khôi!

2L: Bây giờ! Giáo bá hẹn học bá đi ra ngoài đánh nhau!

3L:??? Ngày đầu tiên của năm lớp mười hai cứ mạnh bạo như vậy sao?

...

10L: Thật hay giả? Giáo bá thích hoa khôi mọi người đều biết, học bá từ chối hoa khôi cũng có thể lý giải được. Nhưng mà giáo bá muốn đánh học bá, không thể nào?

11L: Lầu trên, có thể bồ không biết, hôm nay giáo bá dùng sách đập vào quả đầu quý giá của học bá, nếu không có người kéo lại, học bá đã tiến lên đánh người. Bằng suy đoán của tui, giáo bá nhất định đã sớm biết nữ thần yêu thầm học bá, lúc này mới tìm học bá gây phiền toái.

...

111L: Tui không đồng ý, hai người bọn họ hiện tại là bạn cùng bàn, một ngày cũng không có động tĩnh gì. Hơn nữa hai đại soái ca ngồi cùng nhau còn rất xứng đôi. Tình địch biến thành bạn cùng bàn, mua ha ha!

112L: Lầu trên bồ thật dũng cảm.

113L: Lầu trên thật dũng +10086.

...

222L: Lầu trên dừng lại.

233L: Hẹn đánh nhau nhất định là sau khi tan học đi ra ngoài. Chủ topic thiên sứ nhỏ có thể gửi tới chiến báo mới nhất không?

-

Hai người Thẩm Lộc và Cố Chiêu ra cổng trường không bao lâu, trong một con hẻm nhỏ, bị người chặn đường.

Đối diện là một nhóm mười mấy người.

Người dẫn đầu nọ, nhuộm một đầu tóc vàng.

Gã phun nước bọt xuống đất, quét mắt qua nhóm Thẩm Lộc một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Cố Chiêu.

Hất cằm, như có như không gõ cây gậy trong tay.

"Mày chính là Cố Chiêu?"

Tóc vàng tên là Hạ Khúc, là anh trai Hạ Ca, mới tốt nghiệp không lâu ở trường cấp ba kế bên.

Cùng Thẩm Lộc ban đầu, cũng coi như là quen biết đã lâu, hai người đều là giáo bá của mỗi trường.

Hạ Khúc cũng biết Thẩm Lộc rõ ràng thích em gái nhà mình, đương nhiên gã cảm thấy Thẩm Lộc tuy rằng người chẳng ra gì, nhưng gia cảnh tốt, xứng với em gái gã vậy là đủ rồi.

Thế nhưng cô em gái một bên treo Thẩm Lộc, một bên lại lén lút thích người khác.

Nếu là Hạ Ca có thể đem người yêu thầm bắt lấy, anh trai là gã đây, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng mà người nọ lại dám từ chối em gái gã, quả thực là tội không thể tha thứ.

Hạ Khúc đi lên phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Cố Chiêu.

"Em gái tao thích mày, là nể mặt mày rồi. Vậy mà mày dám từ chối, tao thấy mày không thích sống, muốn bị ăn đập!"

Chỉ là gã chỉ cao một mét bảy, đứng ở trước mặt Cố Chiêu một mét tám lăm, khí thế liền giảm một đoạn.

Cố Chiêu còn chưa phản ứng, Thẩm Lộc đã không đứng yên được.

Từ trí nhớ đã có, cậu biết, Hạ Khúc không phải người lương thiện, thời điểm xuống tay đánh người cũng rất tàn nhẫn. Hiện tại rõ ràng là muốn tìm Cố Chiêu gây phiền toái, để em gái nhà mình hả giận.

Cậu thoáng cái kéo Cố Chiêu ra phía sau bản thân, tự mình chắn ở phía trước, ôm cánh tay nghiêng mắt nhìn Hạ Khúc.

"Mày nói ai thiếu đánh đâu?"

Hạ Khúc bị cái tư thế này của cậu làm cho ngây ngốc.

Cậu rõ ràng thích em gái tôi, hiện tại bảo vệ tình địch là chuyện như thế nào?

Thẩm Lộc đem hành động này của mình lý giải rằng, người này chỉ có tôi có thể bắt nạt, những người khác muốn chạm thì cũng đừng hòng chạm, cho nên tôi phải bảo vệ.

"Thẩm Lộc, đầu óc mày không bị kẹp cửa sao? Đây là tình địch của mày, mày còn bảo vệ nó?"

"Đó là chuyện của tao với cậu ta, không liên quan đến mày."

Thấy Thẩm Lộc vẫn bảo vệ trước mặt Cố Chiêu, không có ý muốn tránh ra.

Hạ Khúc bị tức đến cười, "Được, hôm nay là chính mày muốn xen vào việc người khác, cũng đừng trách tao không niệm tình cũ."

Thẩm Lộc cười nhạo một tiếng, bọn họ có giao tình cũ cái rắm.

"Nói nhảm vc."

Hạ Khúc trực tiếp động thủ dùng gậy chào hỏi với Thẩm Lộc.

Gã vừa động thủ, mười mấy người phía sau cũng đồng thời bắt đầu. Những ngày bình thường đều tay ngang, nhưng mà ngoại trừ Hạ Khúc thích mang theo gậy, những người khác đều là tay không tấc sắt.

Dù sao đánh nhau ẩu đả, cầm gậy và không cầm gậy có điểm khác biệt.

Tào Húc tuy rằng trông tương đối hoảng sợ, nhưng cũng đi theo Thẩm Lộc đánh nhau từ nhỏ tới lớn. Về phần Thịnh Vinh Hiên cao to lực lưỡng, cũng không thể xem nhẹ.

Thẩm Lộc đi lên liền bắt được cây gậy Hạ Khúc quăng đến, dùng chút kỹ xảo, đoạt lấy.

Ba người chống lại mười mấy người đối diện, ngoại trừ Thẩm Lộc, trên người Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên cũng ít nhiều bị thương nhẹ.

Chỉ có Cố Chiêu sạch sẽ được Thẩm Lộc bảo vệ ở phía sau, không bị đυ.ng tới một góc áo.

Cố Chiêu nhìn phía trước cho dù là lúc hỗn chiến, Thẩm Lộc vẫn dùng từng chiêu thức cũ như trước.

Những thứ này căn bản sẽ không xuất hiện ở trên người một học sinh cấp 3 đánh nhau bình thường.

Thân ảnh trước mắt dần dần trùng khớp với người trong trí nhớ.

Dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi của người nọ, một mình đánh bại một nhóm con trai võ tướng đến khıêυ khí©h, sau đó nhướng mày hỏi chính hắn.

"Cố Chiêu, ta lợi hại không."

-

Thẩm Lộc đánh cả nhóm người nằm sấp xuống, sau đó trước tiên quay đầu, nhướng mày hỏi.

"Cố Chiêu, tôi lợi hại không."

Ánh sáng trong mắt Cố Chiêu phát sáng.

Sau khi Thẩm Lộc hỏi bản thân, hắn khinh thường nhìn lại mà nói một câu "Mãng phu chi dũng[*]", sau đó xoay người rời đi.

[*]Mãng phu chi dũng: Chính là người không biết động não, thô lỗ chỉ biết dùng vũ lực. Cũng chính là câu tục ngữ "Hữu dũng vô mưu".

Lúc này đây,

"Ừm, thiên nhân chi tư, anh dũng bất phàm."

Thẩm Lộc lần đầu tiên được Cố Chiêu khen, nghe vậy có chút không được tự nhiên mà sờ sờ mũi.

Ho nhẹ một tiếng, quay đầu đe dọa Hạ Khúc, "Cố Chiêu là người tao bảo vệ, sau này không cho phép gây sự với cậu ấy, bằng không... Hừ hừ..."

Hạ Khúc bò dậy, lui vài bước về phía sau, "Thẩm Lộc, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày."

Sau khi buông lời cay nghiệt, liền dẫn theo một đám đàn em chạy xa.

-

Đánh xong một trận, lúc này mọi người cũng đều không có hứng thú lên mạng.

Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh con hẻm, nhe răng trợn mắt lấy tay chạm vào khóe miệng bị rách.

Bản thân Thẩm Lộc bị thương một chút cũng không thèm để ý, nhưng nhìn vết thương trên mặt Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên, vẫn có chút áy náy.

Nếu không phải mình không quản chuyện của Cố Chiêu, hai người bọn họ cũng sẽ không bị thương.

Vì thế, Thẩm Lộc nói: "Tao đến tiệm thuốc mua cho chúng mày thuốc bôi."

Cố Chiêu: "Tôi đi chung với cậu."

Thẩm Lộc nhìn hắn một cái, cũng không phản đối.

Hai người ra khỏi hẻm nhỏ, đi đến tiệm thuốc đối diện.

Thẩm Lộc dựa theo thuốc trị thương đã từng mua trong trí nhớ, chọn chọn lựa lựa vài cái.

Vào thời điểm trả tiền, Cố Chiêu khăng khăng muốn tự mình trả.

Thấy Cố Chiêu kiên quyết, Thẩm Lộc cũng không từ chối, vốn dĩ là do hắn chọc nợ đào hoa, trả tiền thuốc men cũng là nên làm.

Xách một túi thuốc, Thẩm Lộc suy nghĩ trong lòng, ngày mai nhất định phải để cho giáo viên chuyển Cố Chiêu đi, lúc ngồi cùng bàn thật sự quá ảnh hưởng giấc ngủ trên lớp của cậu.

Trong lòng có suy nghĩ, Thẩm Lộc không nhìn đường sá liền trực tiếp đi qua đường cái.

Cũng do thời gian xuyên đến không lâu, có một số thứ vẫn luôn không nhớ được, đặc biệt là ở thời điểm thất thần.

Một chiếc xe lớn lao tới, gầm rú lướt qua.

Thẩm Lộc cảm giác bản thân bị người mạnh mẽ túm lấy một phen, sau đó thân thể mất đi thăng bằng.

Theo bản năng cơ thể, khiến một chân cậu đạp ra, xoay người một cái ổn định cơ thể.

Chỉ là lúc cậu ổn định lại, người kéo cậu lại ngã xuống.

Cố Chiêu không chỉ ngã xuống đất, hơn nữa một cẳng chân bị Thẩm Lộc hung hăng giẫm lên.

Hắn cau mày nằm trên đất, hình như nghe được một âm thanh "răng rắc".

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Người khác anh hùng cứu mỹ nhân: Mỹ nhân trong ngực, ngã xuống vẫn có thể hôn nhẹ một cái.

Cố Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân: Mỹ nhân giẫm gãy xương chân của tôi...

Thẩm Lộc:...