Nhạc Văn Văn uống say là chuyện cơm bữa, tuy rằng đầu óc còn hơi mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoan đi vào phòng tắm tự kỳ cọ, không cần người dìu. Cuối cùng, thậm chí cậu ta còn tỉ mỉ bôi một đống mỹ phẩm dưỡng da lên mặt rồi mới lết về phòng của mình.
“Bình thường cậu ấy không như vậy, hôm nay uống say mới thế”. Kỷ Nhiên cầm lấy túi hành lý dưới đất, ném lên người Tần Mãn. “Phòng của anh ở bên kia, tự dọn dẹp đi”
Nhà Kỷ Nhiên vốn dĩ chẳng có phòng nào cho kẻ hầu người hạ, cậu không thích người lạ vào nhà mình. Hằng ngày chỉ thuê nhân viên theo giờ đến quét dọn, dọn xong thì đi.
Phòng ốc trong nhà không nhiều lắm, phòng cho khách chỉ chuẩn bị hai gian. Nhạc Văn Văn ở một gian, gian còn lại ở ngay cạnh phòng ngủ chính.
Trước kia, vì muốn yên tĩnh nên cậu đuổi Nhạc Văn Văn lên căn phòng cho khách ở tầng hai. Bây giờ xem ra, thà rằng để Nhạc Văn Văn ngủ bên cạnh còn hơn.
Tần Mãn tóm gọn được túi hành lý. “Ừ”
Kỷ Nhiên quay lưng, đang chuẩn bị đi vào thì chợt nhớ đến điều gì, bèn ngoảnh lại cảnh cáo anh. “Nếu anh làm phiền đến tôi thì cút xéo về nhà trọ rách của anh nhé”
“Ừ”. Tần Mãn bất ngờ chìa tay ra trước mặt cậu, trong lòng bàn tay anh là một chiếc bình nho nhỏ. “Vậy cái này thì sao?”
Kỷ Nhiên sập cửa thật mạnh.
Căn nhà này cách âm rất tốt, suốt một đêm dài phòng bên cạnh không truyền đến tiếng động quái dị nào, giấc ngủ của Kỷ Nhiên cũng khá yên ổn.
Ngày hôm sau, cậu bị mùi khói dầu đánh thức.
Cũng chẳng biết là mùi khói dầu của nhà nào. Hôm qua không kéo rèm cẩn thận nên ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu lên mắt Kỷ Nhiên, cậu nheo mắt, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp.
Di động ở tủ đầu giường nhẹ nhàng rung lên.
Kỷ Nhiên vùi mặt vào gối, vài giây sau mới thò tay cầm lấy di động để
trước mắt mình.
Trên màn hình đều là tin nhắn của Nhạc Văn Văn, chỉ khác mỗi thời gian.
Nhạc Văn Văn: Tiểu Nhiên Nhiên ới, đầu tui đau quá đi, hôm qua bị mấy gái kia chuốc nhiều quá nên khó chịu cả đêm. Bồ có biết không, đêm qua tui còn nằm mơ thấy Tần Mãn đấy… Cơ mà không phải giấc mơ kỳ quái đâu! Tui xin đảm bảo!
Nhạc Văn Văn:???
Nhạc Văn Văn:!!! Tui vừa ra ngoài rót nước!!! Tui nhìn thấy Tần Mãn?! Tui điên rồi phải không? Hay là vẫn chưa tỉnh?
Nhạc Văn Văn: Cái đm.
Nhạc Văn Văn: Tiểu Nhiên Nhiên, tui té đây, mạng sống quan trọng hơn. Tui trốn về nhà trước nhé! Có việc lại liên hệ!!!
“…”
Kỷ Nhiên ngáp một cái, vứt di động sang bên cạnh. Cậu đang định ngủ tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ bên ngoài vọng laị.
Cậu bật dậy từ trên giường, mặc bừa cái quần tứ giác rồi ra ngoài.
Tần Mãn đứng trong bếp, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại. “Đánh thức em à?”
Cửa vừa mở, mùi khói dầu ban nãy còn nồng nặc hơn, bấy giờ Kỷ Nhiên mới biết, hóa ra là mùi phát ra từ nhà mình.
“… Anh đang làm gì thế?”. Kỷ Nhiên cau mày hỏi.
Tần Mãn đáp: “Tôi muốn làm bữa sáng cho em”
Anh mở nắp, mùi khét lẹt bốc lên. “… Nhưng mà, rõ ràng không thành công rồi”
Kỷ Nhiên ghé mắt nhìn, cháo bên trong bị nấu thành hình dáng kỳ quái, không thể nuốt nổi.
Phòng bếp của cậu cũng bị anh giày vò lanh tanh bành, cơn tức giận khi vừa ngủ dậy của Kỷ Nhiên lập tức đạt đến đỉnh điểm.
“Ngay cả cháo cũng không biết nấu, sao trước kia anh không bị chết đói nhỉ?”. Kỷ Nhiên mỉa mai.
Cậu vừa mắng vừa ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh thìa bị vỡ lên.
“Nhạc Văn Văn bảo tôi nấu cháo cho em”. Tần Mãn nói: “Sau này tôi sẽ không làm loạn nữa”
Kỷ Nhiên ngồi xổm trên đất, im lặng nhặt mảnh vỡ. Cậu không mặc quần áo, đường cong tấm lưng mượt mà, xương bả vai hơi nhô lên trông rất đẹp.
Tần Mãn nheo mắt ngắm cậu một lúc, sau đó đưa tay ra, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua da thịt cậu, làm Kỷ Nhiên hoảng đến mức nổi da gà, suýt nữa không ngồi vững.
“Anh làm gì thế?”. Cậu quay lại mắng.
“Để tôi nhặt”. Tần Mãn liếc mắt nhìn cửa sổ bên cạnh. “Em đi mặc quần áo vào”
Kỷ Nhiên không thích phòng ốc tối tăm nên chỗ nào cũng làm cửa sổ sát đất để ánh mắt trời có thể chiếu vào. Phòng bếp cũng không ngoại lệ, phía bên phải có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ bên ngoài, thậm chí khi có người đi ngang qua còn có thể chào hỏi đôi câu.
Đương nhiên, Kỷ Nhiên chưa từng chào hỏi gì với hàng xóm láng giềng.
Tay cậu khựng lại một lúc rồi mới vứt rác vào trong thùng, sau đó mới đi về phòng. “Trước khi tôi ra, anh phải dọn xong đống bừa bộn này!”
Lúc cậu ra ngoài thì Tần Mãn đã ngồi trên sofa, trên đùi còn đặt một cái laptop.
Nhìn thấy cậu, anh khép laptop lại. “Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”
“Không cần”. Kỷ Nhiên đã ăn ngấy đồ quanh đây, hơn nữa bây giờ tâm trạng cậu không tốt nên muốn ăn món thanh đạm.
Cậu đi vào bếp, rửa nồi rồi rót dầu vào, động tác thành thạo, làm nhanh thoăn thoắt.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Kỷ Nhiên dừng tay. “Anh vào đây làm gì?”
Tần Mãn lại không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ hung hăng của cậu.
“Em biết nấu cơm à?”
Kỷ Nhiên gằn giọng. “Không thì sao?”
“Tôi cứ tưởng em thuộc tộc người chuyên gọi giao hàng”. Tần Mãn hỏi: “Sao không mời dì giúp việc đến nấu?”
Trước kia đúng là Kỷ Nhiên có mời giúp việc, kết quả là chưa được mấy ngày đã có chuyện. Đêm hôm khuya khoắt, cậu được Nhạc Văn Văn vội vã đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi cấp cứu xong, về nhà muốn tính sổ mới phát hiện bà dì kia đã mất hút.
Sau đó, cảnh sát phát hiện ra thuốc trong đồ ăn, may là số lượng không nhiều, nếu không cậu đã sớm đi gặp mẹ rồi.
Tuy rằng cảnh sát không điều tra ra tung tích và mục đích của người phụ nữ kia nhưng trong lòng Kỷ Nhiên từ lâu cũng đoán được phần nào.
Mấy năm này cậu cư xử không khéo, động chạm khá nhiều người, nhưng kẻ hận đến mức muốn cậu chết thì không nhiều. Hơn nữa, kẻ tầm thường cũng không thể làm cho một người biến mất hoàn toàn như vậy được.
Từ đó về sau, cậu tự học nấu cơm, ăn ngon hay không không quan trọng, ăn không chết là được.
Kỷ Nhiên khựng lại, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Liên quan đếch gì đến anh, cút xéo ra ngoài mau. Sau này đừng có mò vào trong bếp của tôi”
Kỷ Nhiên rán cho mình hai quả trứng ốp la và nướng hai lát bánh mỳ. Trong lúc ăn, cậu còn chẳng buồn liếc mắt nhìn người đang ngồi trên sofa lấy một lần. Sau khi ăn no, cậu vớ bừa lấy một cái chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc đi ra, Tần Mãn đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
“Không cần, bây giờ vẫn khá ổn”. Không biết đối phương hỏi gì mà Tần Mãn bỗng ngước mắt nhìn Kỷ Nhiên. “Tôi đang ở… Nhà của một người bạn. Ừ, bạn cũ, cậu không biết đâu”
Kỷ Nhiên đang định đi qua thì nghe thấy Tần Mãn tiếp tục nói.
“Thay tôi cảm ơn bác trai nhé, có điều chỉ sợ buổi chiều tôi không có thời gian. Cơm tối?… Được, vậy thì tối gặp”
Tần Mãn cúp máy, nhìn sang người bên cạnh. “Sao vậy”
“Kỷ Duy?”. Kỷ Nhiên hỏi.
“Ừ, tối nay cậu ta hẹn gặp tôi”
Kỷ Nhiên cười gằn. “Quan hệ giữa anh và Kỷ Duy tốt đẹp như thế, anh sa cơ lỡ vận thế này, sao không thấy anh ta giúp đỡ anh nhỉ?”
Tần Mãn nói: “Đúng là cậu ta từng nói muốn giúp tôi, nhưng đã bị tôi từ chối rồi”
Người đàn ông này thật kỳ lạ, anh ta từ chối sự giúp đỡ của tất cả đám bạn tốt của mình, rồi lại bằng lòng cong lưng uốn gối trước mặt cậu.
“Tần Mãn”. Lòng tò mò của Kỷ Nhiên bỗng trỗi dậy. “Anh nói xem, anh vốn là một kẻ sĩ diện, tại sao lại muốn xây dựng loại quan hệ này với tôi? Anh không sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, rồi đến tai đám bạn chí cốt kia của anh à?”
“Có truyền cũng chẳng sao. Tôi với em…”. Tần Mãn ngừng lại một lúc rồi mới nói sâu xa rằng: “Nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin đâu”
Cũng phải, nếu như chuyện này xảy ra vào mấy tháng trước, ngay cả Kỷ Nhiên cũng chẳng tin.
Kỷ Nhiên cầm lấy điện thoại, cười đáp: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Kỷ Duy”
“Được thôi”. Gương mặt Tần Mãn toát lên vẻ chân thành. “Em có số của cậu ta không? Có cần tôi cho em không?”
Đm.
Đúng là cậu không có số của Kỷ Duy thật.
Hơn nữa với đức hạnh này của Tần Mãn, anh ta biết thừa cậu sẽ không gọi.
“… Nói trong điện thoại không đã nghiền”. Kỷ Nhiên thấy rất nhạt nhẽo, cậu đút di động vào trong túi, quay lưng đi về phía garage. “Lần sau bố đây sẽ nói thẳng vào mặt anh ta”
–
Trong phòng bida, Kỷ Nhiên ủ rũ ngồi trên chiếc ghế gần đó, hai chân vắt chéo.
“Ngồi đực ra đấy làm gì”. Trình Bằng cầm cây cơ, đánh quả cầu bên cạnh vào lỗ, hỏi: “Túng dục quá độ hả?”
Kỷ Nhiên đáp: “Túng con mẹ ông”
“Thế sao nhìn ông cứ như thằng đau thận”. Trình Bằng liếc ngang dọc. “Ông không đưa Tần Mãn đến à?”
“Đưa anh ta theo làm gì? Ông tưởng ai cũng như ông chắc, ngày nào cũng để người kè kè bên cạnh, sợ kẻ khác không biết ông có tình nhân”
“Tôi thích cậu ấy, đương nhiên muốn đưa cậu ấy theo”. Trình Bằng trả lời.
Kỷ Nhiên cười gằn, nói: “Thích thế sao không đưa ra nước ngoài đăng kí luôn đi?”
“Vẫn chưa đến mức ấy”. Trình Bằng cũng cười, bảo: “Chẳng lẽ ông không thích Tần Mãn?”
Kỷ Nhiên nghe thế thì hoảng hốt nói: “Sao tôi lại có thể thích anh ta được?”
Trình Bằng hỏi: “Không thích thì sao ông còn cho anh ta tiền? Tiền của ông là vỏ hến à?”
“Đó là vì tôi…”
“Vì ông ghét anh ta?”. Sau khi quả cầu cuối cùng rơi xuống lỗ, Trình Bằng ném cây cơ lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Kỷ Nhiên.
“Kỷ Nhiên à, tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ. Trước kia sao ông lại thích gây sự với Tần Mãn nhỉ? Hình như anh ta cũng đâu có làm gì ông?”
Kỷ Nhiên ghét Tần Mãn, đây là chuyện là đám người quen đều biết.
Hồi còn đi học, vào ngày Tần Mãn trực nhật, lúc anh sắp dọn xong thì Kỷ Nhiên sẽ cố ý quậy cho phòng học rối tung.
Ngày hôm sau, Tần Mãn đáp lại cậu bằng một ngăn tủ toàn rác.
Trường học chào cờ vào thứ hai đầu tuần, Kỷ Nhiên đổi bản diễn thuyết của Tần Mãn thành truyện sεメ. Tần Mãn cầm truyện sεメ, bình tĩnh đọc toàn bộ nội dung diễn thuyết anh đã thuộc nằm lòng.
Hôm sau, di động của Kỷ Nhiên nhiễm virus, dù mở cái gì ra cũng đều hiện lên truyện sεメ giống y hệt cái nằm trên bản thảo của Tần Mãn.
Kỷ Nhiên vừa trộm được sách bài tập của Tần Mãn ở phòng làm việc của giáo viên, Tần Mãn lập tức bổ sung bản copy.
Ngày hôm sau, hội học sinh kiểm tra đột xuất, tất cả thuốc lá được Kỷ Nhiên giấu riêng trong kí túc xá bị tịch thu.
… Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, chúng luôn được duy trì từ cấp hai cho đến học kỳ hai năm lớp mười.
Nghĩ lại thì tính tình của Tần Mãn còn tốt chán, nếu là hắn, nhất định hắn phải đại chiến ba ngày ba đêm liên tục không ngừng với Kỷ Nhiên.
Cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng này do Kỷ Nhiên bắt đầu, và người kết thúc là Tần Mãn.
Không hiểu sao, bắt đầu từ lớp mười một, dù Kỷ Nhiên có giày vò Tần Mãn thế nào thì đối phương cũng không hề ăn miếng trả miếng nữa. Mỗi một lần đùa ác đều bị Tần Mãn khéo léo hóa giải, hơn nữa anh còn không trả thù cậu. Kỷ Nhiên thấy mất mặt nên không lâu sau cũng dừng lại.
Ai ngờ, vài năm trôi qua, sau khi Tần Mãn phá sản, hai người bọn họ lại biến thành quan hệ xá© ŧᏂịŧ… Đúng là làm người ta khó hiểu.
“Ngứa mắt anh ta đấy, thì làm sao?”. Kỷ Nhiên nói.
“Bây giờ anh ta cũng phá sản rồi, nếu ông thực sự muốn tra tấn thì vẫn còn cách”. Trình Bằng liếc bạn mình một cái. “Cần gì phải làm thế”
Kỷ Nhiên cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, cậu cũng không thể khai thật rằng mình say rượu mất khôn, bất cẩn bị Tần Mãn đè xuống. Họa chăng cậu không cần mặt mũi nữa mới có thể nói ra chuyện này.
Cậu rít một hơi thuốc. “Tôi thích làm thế đấy”
“Rồi, rồi”. Trình Bằng bật cười. “Vậy tiếp theo ông định làm gì? Nhục nhã anh ta trước mắt người khác? Nhưng cứ nhìn hôm đó là biết, hình như anh ta không để ý đến những điều đó đâu”
Kỷ Nhiên cảm thấy hơi khó chịu. “… Để sau rồi nói”
“Vậy chi bằng để tôi dạy ông một cách nhé?”
Kỷ Nhiên quay sang, nghi ngờ hỏi: “Cách gì?”
“Ông qua đây”. Trình Bằng ngoắc tay với cậu, sau khi Kỷ Nhiên đã ghé sát lại, hắn mới thì thầm: “Đầu tiên ông làm anh ta thích ông, sau đó đá anh ta. Cuối cùng thì quay băng sεメ rồi gửi đến di động của bạn bè anh ta…”
Kỷ Nhiên như bị điện giật, vội vàng rụt về phía sau, vô thức chửi ầm lên. “Đm”
“Ha ha ha”. Trình Bằng nói: “Ông phản ứng kiểu gì thế?”
Kỷ Nhiên rít mạnh một hơi thuốc cho đỡ sợ, bây giờ trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ Tần Mãn mồ hôi đầm đìa, đè lên người cậu.
Rêu rao cái loại băng này ra ngoài thì ai mới là kẻ gặp họa?!
“Không phải đâu, tôi đùa thôi, ông sẽ không coi là thật đấy chứ?”. Thấy cậu im lặng, Trình Bằng trợn trừng mắt. “Tôi khuyên ông đừng làm nhé, tôi chỉ nói bừa thôi. Dù Tần Mãn đã phá sản nhưng anh ta vẫn còn một vài mối quan hệ, nếu ông làm thật thì chắc chắn sẽ bị anh ta kiện chết…”
“Tôi không coi là thật”. Kỷ Nhiên quát. “Câm mồm”
Cậu đuổi Trình Bằng đi, đang định châm thêm điếu nữa thì di động bỗng réo ầm lên.
Cậu liếc mắt nhìn màn hình, bàn tay châm thuốc lập tức khựng đứng lại.
Hồi lâu sau, cậu điều chỉnh xong cảm xúc rồi mới chậm chạp bấm nhận cuộc gọi, uể oải gọi một tiếng: “… Bố”