Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 48: Uy hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Naccy không nhịn nổi tò mò mà mở quyển vở ra xem, chữ viết hình vẽ ngoằn ngoèo, miệng lẩm bẩm.

“ Thái âm tinh thần, năng lượng nguyệt âm, tụ linh tu luyện, bộc phá âm hàn....”

Vừa đọc vừa nhìn những hình vẽ cơ thể người.

Ở bên ngoài, Ro cùng Bowm đang đứng ở cửa sổ phòng sách nhìn ra bên ngoài xa xa.

Bowm nói.

“ Ngài Ro, giường như tên nhóc kia cho tiểu thư một bản công pháp tu luyện.”

Ro nhăn mày trầm giọng hỏi.

“ Tu luyện? Không phải chú nói Naccy không thể tu luyện cơ mà, tại sao thằng nhóc con kia lại.”

Nói đến đó thì dừng lại, chú Bowm trầm tư một lúc mới thở dài nói.

“ Vũ trụ mênh mông, chúng ta chỉ như những hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ, hazzz phương đông có câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Thật sự ta cũng rất tò mò về môn công pháp mà tiểu thư tu luyện.”

Ro đưa mắt nhìn qua chú Bowm rồi nói.

“ Ta sẽ bảo nó đem cho chú tìm hiểu.”

Nhưng Bowm lại lắc đầu, vẻ mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

“ Ta đã dùng dị năng quan sát quyển vở nhưng lại không thể thấy nội dung bên trong, hazzz.”

Ro như không thể tin được, chú Bowm là một dị năng giả, là người có khả năng dùng tinh thần khống chế, nhìn xuyên thấu, cũng là một cao thủ trong giới dị năng Mĩ.

Sau đó chú Bowm lại ngưng trọng vẻ mặt nói tiếp.

“ Thằng nhóc kia rất nguy hiểm.”

Ro lần này còn há hốc cả mồm mà nói to.

“ Cái gì? Nguy hiểm, chú Bowm chú không nhầm chứ, thằng nhóc đó mới chỉ bằng tuổi con gái ta, sao nó có thể.”

Bowm lần này mỉm cười, một nụ cười sâu xa.

“ Hôm qua lúc ta quan sát, thì hắn đã phát hiện ra ta, điều đó chứng tỏ tinh thần của hắn ít nhất cũng phải bằng ta hoặc có thể cao hơn, chỉ là hắn giường như cũng không để sự hiện diện của ta ở trong mắt, điều này làm ta hơi lo lắng, chỉ có những kẻ thật sự rất mạnh mới có ánh mắt như vậy.”

Nếu để Trần Quốc Hưng biết suy nghĩ của Bowm hắn sẽ cười chết mất, hôm qua hắn phát hiện ra có kẻ quan sát mình, nhưng lại không thể phân tâm, nên hắn chỉ biết giả vờ mặc kệ không quan tâm, ở trong lòng thì run bần bật nếu mà bị đánh lén thì không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng nghĩ lại ở trong nhà của Naccy có lẽ người kia cũng có quên hệ nên hắn cũng yên tâm, mà tiếp tục nghiên cứu công pháp.

Bowm cũng đưa ánh mắt nhìn xa xa, thở dài.

“ Ta cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, tiểu thư gặp may mắn khi kết bạn với một kẻ như vậy, sau này gia tộc Walmart đều phải trông chờ vào tiểu thư.”

Ro cũng thở dài, tuy gia tộc Walmart là một gia tộc giàu có, đầy quyền lực nhưng kẻ thù lại có ở khắp mọi nơi, những nguy hiểm mà người cầm lái gia tộc gặp phải lúc nào cũng có thể sảy ra.

Ro đưa ánh mắt nhìn ra ngoài đại lộ nhộn nhịp, cất giọng trầm ổn.

“ Điều tra tỉ mỉ về người bạn của con bé cho tôi.”

Quản gia David đứng ở góc phòng gật đầu rồi quay đi.

Trần Quốc Hưng ngủ dậy đã là 7h tối, vươn mình một cái, thân thể kêu lên những tiếng răng rắc nghe rợn cả người. Nghe thấy tiếng động, Naccy vui vẻ nhảy từ bàn học chạy lại đè lên người hắn.

“ Này tính làm gì tớ vậy?”

Hắn la toáng lên, như kiểu con gái sắp bị cưỡng bức vậy. Naccy hôn mạnh lên môi hắn một cái, hắn cảm thấy bản thân mình quá thiệt thòi, phận con trai mười hai bến nước không biết đâu mà lần.

Hôn hắn xong, Naccy mới đỏ mặt chồm ra, hắn thì đâu thể chịu thiệt vươn tay kéo Naccy lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia mà ngấu nghiến.

“ Cộc, cộc, cộc.”

tiếng gõ cửa vang lên làm hắn cùng Naccy giật mình vội buông nhau ra. Naccy dơ nắm đấm lên mắng hắn.

“ HIM cậu là một tên tồi.”

Hắn ú ớ chẳng biết nói gì, tụi con gái đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Naccy chạy ra mở cửa, thấy Bowm liền cười tươi ôm chầm lấy người.

“ Ông Bowm, ông và cha đã về.”

Bowm xoa xoa đầu Naccy rồi nói.

“ Ta và cha ngươi đã về từ hôm qua, chỉ là ngươi không để ý đến chúng ta mà thôi.”

Naccy xấu hổ đỏ mặt khẽ quay qua lườm hắn.

Hắn thì chỉ nhăn mày nhìn người đàn ông mà Naccy gọi là Bowm, hắn cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, gϊếŧ cũng không ít người, sát khí đỏ đen quanh người như một tầng sương mờ, chắc không gϊếŧ đến 500 cũng phải đến 1000 người.

Hắn đoán có lẽ chính là người này hôm qua đã quan sát hắn.

Bowm nhìn hắn, hai đôi mắt giao nhau giữa không trung, trong mắt cả hai người đều lập loè những tia sáng lấp lánh mà người bình thường không thể thấy được.

Một lúc sau, Bowm mới khẽ mỉm cười gượng.



“ Anh bạn nhỏ thật không tầm thường, không biết xưng hô thế nào? Hẳn là người Trung Quốc.”

Hắn trong lòng cũng khϊếp sợ về tinh thần lực của ông già Bowm này, đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng khi vừa nãy đấu mắt với Bowm.

Hắn cười nhạt nói.

“ Chú cứ gọi cháu là HIM, cháu là người Việt Nam không phải chine.”

Bowm ngạc nhiên rồi thốt lên.

“ Việt Nam kiên cường, hhahaa ngay cả đế quốc Mĩ chúng ta cũng đã thảm bại bởi dân tộc Việt Nam.”

Hắn chỉ cười không nói, Bowm lại nói tiếp.

“ Cha của Naccy muốn mời cậu ăn một bữa cơm, cậu không ngại chứ?”

Hắn xoa xoa cái bụng vẻ mặt cười xấu hổ mà nói.

“ Ăn cơm cũng được, nhưng nên nhiều thức ăn một chút.”

Naccy cười khanh khách mắng hắn.

“ Đồ tham ăn.”

Sau đó 3 người đi xuống phòng khách, xuống đến nơi.

Hắn thấy một người đàn ông phải nó là cmn đẹp trai, khuôn mặt cuốn hút không diễn tả bằng lời được, nếu hắn mà là con gái không khéo trứng cũng rơi đầy đất.

“ Chào anh bạn nhỏ!”

Ro đưa tay ra, hắn cũng đưa bàn tay nhỏ ra bắt lấy bàn tay kia.

“ Chào chú.”

Naccy sau đó liền nhảy lên ôm chặt lấy Cha, miệng nhõng nhẽo nói.

“ Con nhớ cha chết mất, cha khômg thương con gì hết.”

Ro xoa đầu con gái cưng chiều nói.

“ Cha thương con nhất mà, sao con lại nói thế cơ chứ.”

Naccy xoa xoa tay mà nói.

“ Cha thương con mà sao không thấy cha mua quà gì cho con hết vậy.”

Ro cười haha sai người vào phòng lấy ra cho con gái một hộp quà nhỏ.

Naccy vơ lấy hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền đeo cổ, ở giữa sợi dây là một viên kim cương màu đỏ.

Hắn ở một bên cũng thầm tặc lưỡi, trong đầu 3 chữ hiện ra “ Kim Cương Máu” mang vẻ đẹp cao quý nhưng ẩn sau viên kim cương là máu của rất nhiều người, xã hội là như vậy chỉ là một món đồ trang trí của giới thượng lưu mà khiến cho bao kẻ nghèo hèn phải đổ máu.

Naccy đem dợi dây chuyền đưa cho hắn, miệng chu lên.

“ Đeo cho tớ.”

Hắn há mồm, việc này đâu có liên quan tới hắn.

Hắn đưa mắt nhìn qua ông già Bowm, thì ông ta đưa mắt nhìn xuống chân xem có con vi khuẩn nào không, nhìn sang cha của Naccy, thì cũng thấy ông ta đang nhìn lên trần nhà làm cái gì đó.

Hắn chỉ biết cười khổ, xem ra cô công chúa này ở đây là nhất rồi. Trần Quốc Hưng chỉ biết đau khổ mà đeo sợi dây chuyền cho Naccy.

Ro ở một bên thở dài nói.

“ Con gái lớn rồi, xem ra không cần người cha già này nữa rồi.”

Naccy đỏ mặt chạy lại ôm lấy tay cha mà lắc lắc.

“ Con yêu Cha nhất mà.”

Cả nhà cười ầm lên, hắn ở một bên cũng cảm thán, xem ra Naccy có một người Cha tốt, hazz.

Một lúc sau mọi người ngồi vào mâm ăn uống thoải mái. Hắn được Cha của Naccy gọi vào phòng riêng, hắn thì chỉ cười nhạt đi theo.

Vào phòng ngồi xuống ghế, hắn đưa mắt nhìn nhắm khắp phòng thấy toàn đồ đắt tiền miệng cũng thầm chép chép.

Ngồi một lúc cả hai người không nói câu gì, một lúc sau Bowm cầm theo một tập tài liệu đi vào rồi đặt xuống bàn, sau đó đi ra đứng sau lưng Cha của Naccy.

Nhìn tập tài liệu đặt ở trên bàn, hắn cười nhạt nói.

“ Cũng nhanh thật, mới đó đã có đủ thông tin về tôi.”

Ro mỉm cười nói.

“ Không ngờ cậu cò ít hơn con gái tôi 2 tuổi.”

Hắn im lặng, trong lòng thầm mắng.

Ro lại tiếp tục nói.



“ Để tôi giới thiệu qua về bản thân, tên tôi là Walsmart Ro.”

Hắn lầm nhẩm trong đầu, giường như cái tên này hắn nghe ở đâu rồi thì phải, lại đưa mắt nhìn kĩ lên mặt Cha Naccy một lúc sau linh quang mới loé lên, miệng nhếch miệng nói.

“ Thì ra là gia tộc giàu có nhất thế giới Walsmart, hahaa thảo nào tay lại vươn dài như vậy.”

Ro thấy biểu hiện của hắn, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi thu lại, nở một nụ cười mỉa mai.

“ Giàu nhất thế giới hiện nay hẳn là Warren Buffett.”

Hắn nhếch mép, người ta nắm giữ 60 tỉ usd, còn gia tộc wallsmart nắm giữ cả ¼ kinh tế toàn cầu, bây giờ ở đây lại ra vẻ với hắn, mẹ nó.

“ Tảng băng nổi mà thôi, làm sao so sánh được với gia tộc nắm giữ cả nghìn tỉ usd như ngài.”

Hắn xoắn xít nói, xem ra đây là cơ hội à nha, khen làm người ta vui vẻ người ta cho vài tỉ usd không phải là không làm mà vẫn có ăn hay sao.

Ro giữ khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

“ Tôi muốn giao dịch với cậu.”

Hắn nheo mắt nhìn Ro, trong lòng không biết người này đang tính toán điều gì.

“ Tôi làm gì có gì để trao đổi với ngài.”

Hắn lắc đầu từ chối, những loại gia tộc lớn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Ro gõ tay xuống bàn đánh nhịp, miệng nở nụ cười.

“ Cậu cho con gái tôi một môn công pháp tu luyện, tôi muốn nó.”

Hắn liếc mắt nhìn qua Bowm ở sau lưng Ro, hừ lạnh một tiếng.

Cả người toát ra khí thế, bàn nước lập tức rung lên. Bowm tính xông lên, Ro phất tay Bowm liền đứng im. Ro vẫn mỉm cười nhìn hắn, mặc kệ mọi thứ xung quanh đang rung chuyển.

Rồi từ từ dần dần trở về bình thường, Hắn trầm ngâm một lúc mới nói.

“ Nó chỉ là một môn tu luyện ở giai đoạn thử nghiệm.”

Ro nghe vậy liền đập bàn hét lớn.

“ Vậy sao câu lại đưa nó cho con gái tôi.”

Hắn cười nhếch mép nói bằng giọng trầm xuống.

“ Bởi vì Naccy còn có tôi giúp đỡ.”

Ro nghe vậy mới từ từ dịu xuống, tay lại gõ gõ, một lúc sau như quyết định điều gì đó.

“ Gia đình cậu sẽ gặp nguy hiểm.”

“ Ầm” câu nói vừa dứt, bóng đèn trong phòng lập tức vỡ tung, đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng. Trong bóng tối giọng hắn lạnh lùng vang lên như từ địa ngục vọng về.

“ Vậy thì tôi sẽ diệt sạch những kẻ nào dám có ý đồ với gia đình tôi.”

Sau đó là những tiếng “ đùng, đùng “ căn phòng bị rung chuyển, tiếng đánh đấm loạn xạ.

Một lúc sau mới từ từ chở về yên tĩnh, vệ sĩ nghe tiếng động liền rút súng cầm đèn phá cửa đi vào.

Ánh đèn pin soi khắp phòng, đồ đạc đổ vỡ văng khắp phòng, Ro vẫn ngồi ở ghế vẻ mặt hơi thất thần.

Vệ sĩ liền đi lên hỏi.

“ Ngài Ro, ngài không sao chứ?”

Ro lắc đầu, ý bảo không sao.

Lúc ánh đèn của đám vệ sĩ soi vào góc phòng một lỗ thủng bị đánh vỡ ra, cả đám ngưng trọng.

Ở bên ngoài tiếng của Hắn vọng vào.

“ Hừ nể mặt Naccy ta tha cho các ngươi một mạng, nếu có lần sau ta sẽ san phẳng gia tộc walsmart.”

Rồi sau đó là tiếng ho khụ khụ, Ro cùng đám vệ sĩ chạy ra bên ngoài, ở ngoài vườn Bowm bò ra từ một bụi cỏ cả người bê bết.

Ro vội chạy lên đỡ lấy Bowm lo lắng hỏi.

“ Chú Bowm, chú không sao chứ?”

Bowm lau máu ở khoé miệng khó khăn nói.

“ Ngài Ro, hắn đã động sát tâm rồi, ta không phải đối thủ của hắn.”

Ro nghe vậy thở dài tự trách.

“ Là do ta quá đường đột.”

Bowm gặng nói.

“ Đều là vì gia tộc walsmart.”
« Chương TrướcChương Tiếp »