Chương 261: Dục Hỏa

Bốn đạo thân ảnh từ từ đi lại chỗ Trần Quốc Hưng, là bốn người cùng nhóm đào linh thạch với hắn, bốn đạo kiếm khí là do bốn người kích phát Hóa Khí Phù tấn công Chu Minh Hùng, mấy lá phù lục cấp bốn khiến cho bốn người dồn hết linh nguyên vào mới miễn cưỡng kích hoạt được, lúc này tâm trạng bốn người lo lắng đi tới sau lưng Trần Quốc Hưng.

“ Chu Minh Hùng sao rồi?”

Một người lên tiếng hỏi thăm, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói.

“ Chết rồi!”

“ Chết rồi?”

Cả bốn người đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, cứ ngỡ sẽ là một cuộc chiến kinh thiên ai mà ngờ tới một Kim Đan Kỳ lại chết nhanh như vậy, cả bốn người đều kinh hỷ trong lòng, không ngờ tới một ngày bốn người họ lại tham gia việc gϊếŧ chết một tu sĩ Kim Đan đây chính là vượt cấp khiêu chiến, khi bụi đất tan đi xác chết của Chu Minh Hùng hiện ra, mấy người liền cận thận tiến lại xem xét, riêng Trần Quốc Hưng thì một mạch tiến tới, Thiên Nhãn cũng đã dùng tới xác định sinh mệnh của Chu Minh Hùng không còn chẳng lẽ hắn lại còn sống sao, Trần Quốc Hưng vẫn tin tưởng vào Thiên Nhãn của mình.

“ Chết thật rồi.”

Bốn người kiểm tra Chu Minh Hùng xác định hắn đã chết thật thì vui mừng nhảy cẫng lên, năm Trúc Cơ Kỳ lại có thể gϊếŧ một Kim Đan chuyện này quả là vượt qua sự tưởng tượng của bốn người, chuyện này không thể lấy số lượng ra mà so sánh, có mười tên Trúc Cơ mà muốn vây gϊếŧ một Kim Đan Sơ Kỳ đã là chuyện rất khó, cách biệt là rất lớn.

“ Trần huynh quả nhiên là huynh lợi hại.”

Một người lên tiếng tràn ngập vẻ thán phục, Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt không nói, kiểm tra cái xác Chu Minh Hùng một lúc thì cũng hài lòng thu lại túi trữ vật, một quyền mười phần sức lực của hắn quả nhiên có thể gϊếŧ chết một Kim Đan Kỳ, lục phủ ngũ tạng của Chu Minh Hùng hoàn toàn nát bấy, cái chết đã cầm chắc tám phần cộng thêm bốn đạo kiếm phù Chu Minh Hùng liền đi trầu Diêm Vương.

“ Chúng ta mau chóng rời đi thôi.”

Lúc này ở đỉnh núi lớn có mấy tòa lầu các trong một căn phòng, người trung niên béo tròn lúc này vẻ mặt tái mét nhìn người đang ngồi ở trên ghế, cặp đùi trắng ngần lộ ra sau vạt váy cực kì quyến rũ, người trung niên ánh mắt lướt qua vài lần cũng khẽ nuốt nước bọt.

Cơ Như Uyên mỉm cười quyến rũ, khí tức tà mị trên ngưòi phát ra khẽ cười duyên một cái nhìn lão già béo rồi nói.

“ Ta có đẹp hay không?”

Người trung niên béo gật đầu lia lịa, ánh mắt đã có chút dại đi, Cơ Như Uyên khẽ dơ bàn tay ngọc của mình lên vẫy vẫy.

“ Lại đây.”

Người trung niên béo sau vài giây lưỡng lự thân thể từ từ đi tới chỗ Cơ Như Uyên, bước chân nặng nề vô cùng, hơi thở lúc này phì phò như một con trâu, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy du͙© vọиɠ.

Khi bước chân của người trung niên béo còn cách Cơ Như Uyên một mét thì không thể tiến thêm nửa bước, bộ dạng người trung niên cực kỳ khó coi, hai mắt càng ngày càng đỏ rực, miệng không ngừng rít lên.



“ Ta muốn...ta muốn nàng...”

Chân không ngừng chạy tới phía trước nhưng không cách nào chạy tới chỗ Cơ Như Uyên, dường như cách biệt một mét này như cách biệt cả một không gian vậy, Cơ Như Uyên ánh mắt khẽ lóe lên một cái khóe miệng nhếch lên nói.

“ Tâm cảnh quá yếu, Dục Hỏa Phần Thiên.”

Người trung niên béo cả người từ từ bốc cháy lên một lửa màu trắng đυ.c, người trung niên hông hề phát hiện mà vẫn cứ chạy về phía trước, hai mắt càng ngày càng đỏ, miệng không ngừng rít gào, cho đến khi ngọn lửa bao phủ cả người lúc này mới há miệng kêu gào đau đớn, ngã lăn xuống đất bắt đầu lăn lộn, chỉ vài cái chớp mắt sau liền cứng đờ nằm trên đất.

Cơ Như Uyên mỉm cười giọng điệu lạnh nhạt nói.

“ Còn không đi ra giả vờ giả vịt với ta, Nguyên Anh của ngươi cũng không thoát nổi dục hỏa của ta đâu.”

Trong đầu trung niên béo bay ra một người tí hon, là phiên bản thu nhỏ của người trung niên béo, khuôn mặt có chút mơ hồ đang vặn vẹo, từ miệng Nguyên Anh phát tiếng gào thảm thiết.

“ Tiện nhân...”

Rồi từ từ Nguyên Anh cũng bị ngọn lửa trắng đυ.c thiêu cháy liền tan biến, Cơ Như Uyên thu lại nhẫn trữ vật của trung niên béo rồi phất tay đánh ra Hỏa Cầu thiêu hủy cái xác, sau đó liền xé rách không gian rời đi.

Ở một hang động lớn, nơi này linh khí bao phủ như sương mù, ở giữa hang động một lão già khuôn mặt dữ tợn mặc một bộ đạo bào màu đỏ như lửa, một vết sẹo ngang mặt đang ngồi tu luyện, bất giác mở mắt nhìn về một phía, Cơ Như Uyên đang ngồi trên một vách đá hai chân ngọc đang đung đưa mỉm cười nhìn lão già, chỉ một thoáng thất thần lão già chợt bừng tỉnh, ánh mắt co rút lại, liền thoáng một cái đã đứng dậy dịch chuyển lui ra sau, giọng nói trầm xuống.

“ Ta Vô Khuyết bái kiến tiền bối, không biết tiền bối là ai?”

Cơ Như Uyên miệng khẽ cười duyên, ánh mắt lóe lên tán thưởng.

“ Tâm cảnh của ngươi không tệ, không như cái tên béo tròn kia, tương lai đột phá Luyện Hư là nắm chắc năm phần, đáng tiếc.”

Lão già nghe vậy cái sẹo ngang mặt khẽ giật giật, kẻ đến là địch lão già trong lòng cũng đoán được người mà Cơ Như Uyên nói là ai, kết quả không cần nghĩ cũng biết đã chết một cách nhạt nhẽo.

“ Tiền bối đối đầu với Cửu Đầu Giáo ta không nghĩ đến hậu quả?”

Cửu Đầu Giáo dù sao cũng là một trong mười tám thế lực nhất lưu ở Nam Châu Thổ, địa vị siêu nhiên, không có mấy kẻ dám đối đầu trực tiếp, ngay cả Chính Đạo Thiên Minh Tông, tông môn phe chính đạo lớn nhất cũng không có mấy kẻ dám đối đầu trực tiếp với Cửu Đầu Giáo, hai bên giao phong chính diện cũng đã là tám trăm năm trước, kết quả hai bên đều thương vong nghiêm trọng, dần dần mấy lão quái vật Hóa Thần trở lên đều không nhúng tay vào chuyện giao phong mà để hậu bối so tài với nhau, đây chính là quy tắc ngầm mà mấy lão tổ tông môn đã hiệp định với nhau, mà người vừa tới hiển nhiên tu vi ít nhất cũng phải là Hóa Thần Hậu Kỳ, Tạ Vô Khuyết trong lòng cảm giác áp bức từ thân ảnh mảnh mai kia không khác gì mấy lão tổ Luyện Hư, điều này làm Tạ Vô Khuyết càng thêm kiêng kị cùng nghi hoặc.

“ Cửu Đầu Giáo sao?”

Cơ Như Uyên hơi nhăn mặt, Tạ Vô Khuyết thấy vậy khuôn mặt khẽ dãn ra, đối phương cuối cùng vẫn kiêng kị Cửu Đầu Giáo thế lực.



“ Ta không quan tâm.”

Cơ Như Uyên đứng dậy không gian xunh quanh liền biến đổi, một không gian xám xịt những cơn gió thổi vù vù, những đạo phong nhận bay khắp nơi, Tạ Vô Khuyết kinh hãi nhìn xunh quanh, ánh mắt co rút lại kinh hãi thét.

“ Giới vực, ngươi là Luyện Hư Lão Tổ?”

Cơ Như Uyên phất tay khóe miệng mỉm cười y phục trong gió không một tia gợn sóng đứng giữa không gian xám, trong tay ngưng tụ một cơn gió lốc, mắt đẹp nhìn về phía Tạ Vô Khuyết lạnh nhạt nói.

“ Cho ngươi nếm thử thần thông ta vừa mới lĩnh ngộ.”

“ Loạn Phong Vân”

Gió lốc trong lòng bàn tay Cơ Như Uyên lao về phía Tạ Vô Khuyết, từ từ hóa lớn thành một lốc xoáy cực lớn.

“ Chết dưói tay một Luyện Hư Lão Tổ, Tạ Vô Khuyết ta không uổng sống một đời haha...tới đi.”

Tạ Vô Khuyết cười lớn trong tay xuất hiện một cây búa lớn, dùng sức nâng lên, phía sau lưng pháp tướng Hóa Thần xuất hiện, là một quỷ tướng mặc khôi giáp màu đen, hai tròng mắt là hai luồng quỷ hỏa xanh lè lè, cũng từ từ nâng một cây búa lớn.

“ Trùy Phá Thiên Sơn”

“ ẦM ẦM..”

Hai đạo công kích va chạm tạo ra tiếng nổ lớn, pháp tướng Hóa Thần một búa đập thẳng tới cơn gió lốc, hai bên dây dưa nhau không bên nào chiếm thượng phong, Cơ Như Uyên cũng khẽ gật đầu, nàng tu luyện nhanh chóng căn cơ không vững đây chính là điểm yếu chí mạng, nếu là cùng cấp chiến đấu với Tạ Vô Khuyết, tám phần Cơ Như Uyên sẽ bỏ mạng, nhưng đây là nghiền ép về tu vi, Tạ Vô Khuyết nhìn như đang ngang sức với Cơ Như Uyên nhưng chỉ cần thời gian trôi đi Tạ Vô Khuyết không có nửa cơ hội sống sót.

Tạ Vô Khuyết cũng biết điểm này, liền cắn răng vào nhau điên cuồng thúc dục nguyên lực của mình, quỷ tướng Hóa Thần sau lưng ngửa cổ kêu lên một tiếng gào lớn, quỷ hỏa trong mắt đại thịnh, búa lớn trong tay một lần nữa vung lên đánh mạnh.

“ Đùng”

Cơn lốc của Cơ Như Uyên bị đánh tan tành, đứng lơ lửng trên không Cơ Như Uyên cũng không có ngạc nhiên về thần thông của nàng bị người ta đánh nát, dù sao thần thông này của nàng cũng chỉ vừa mới lĩnh ngộ còn tồn tại rất nhiều thiếu sót.

“ Thiên tài nhiều vô số kể, nhưng có mấy kẻ đạt đến đỉnh cao, tư chất lĩnh ngộ chưa hẳn là tất cả, mà thứ quan trọng là kỳ ngộ và cơ duyên, đáng tiếc.”

Cơ Như Uyên khẽ lẩm bẩm cảm thán, còn cảm thán cho cả chính bản thân mình, nàng từ nhỏ đã rất kiêu ngạo vì tư chất cùng ngộ tính của mình hơn xa những kẻ khác, luôn luôn là tiêu điểm ở mọi nơi, một đường tu luyện thẳng tiến không mấy khó khăn, vì vậy tâm tư của nàng cực kì kiêu ngạo, nhưng ở đạo lôi liếp cuối cùng kia tâm tư nàng liền thay đổi dần dần, thiên tài thì sao ở ngoài kia rất nhiều kẻ có thể bóp chết ngươi như một con kiến, vận may của ngươi không tốt liền gặp cường giả bị người ta bóp chết, ngươi là thiên tài thì sao? Đánh lại đươc những lão quái vật đó hay sao? Một người trưởng thành muốn bước ra thế giới rộng lớn cần có thời gian dài được người lớn bao bọc nuôi nấng, khi đủ chín chắn mới có thể bước chân ra bên ngoài, còn ở ngoài thế giới rộng lớn kia có rất nhiều kẻ muốn đạp ngươi ngã xuống ngươi cũng chỉ có thể nhận nhịn chịu đựng, muốn phát triển bản thân ngoài sự cố gắng của bản thân cần một tâm thái khiêm tốn, cùng một vận may, không phải ai cũng gặp được những điều tốt đẹp cả.

“ Vũ Liên Phong Sát.”