Chương 10.1: Cậu càng không muốn bỏ cuộc

Mọi người đều nghĩ có phải tất cả đều trúng ảo giác không, áp lực đè nặng lên người làm bọn họ chảy mồ hôi lạnh, đây đâu phải ảo giác, lực tinh thần cấp E phế vật mà thế này ư?! Khí thế hiện tại này, cho dù có uống thuốc cấm cũng không thể đạt tới được!

Sau đó, lực tinh thần mạnh mẽ kia bỗng nhiên hội tụ, tập trung vào đầu bút lông, nặng nề đặt xuống giấy vẽ.

Tạ An Ninh đã không còn sức quan tâm người khác đang nghĩ gì hay đang bàn tán gì về cậu, tất cả sự chú ý của cậu đều được dùng vào khống chế lực tinh thần để vẽ tranh, đến bây giờ cậu mới phát hiện, chuyện này nói dễ mà làm khó, lực tinh thần cường đại thật sự rất khó điều khiển, cậu mới chỉ cố giữ cho bức tranh được vẽ cẩn thận và tỉ mỉ mà đã hao hết tất cả tinh lực. Khi vẽ tranh, cậu cảm giác mình đang vận động cường độ cao, chỉ phút chốc ngắn ngủi mà trán cậu đã đầy mồ hôi lạnh, cổ tay đã có chút run rẩy.

Nhưng càng là như vậy, cậu lại càng không muốn bỏ cuộc.

Giáo viên chấm thi muốn chửi to sao mình lại xui xẻo như vậy, nhìn thế nào cũng thấy Tạ An Ninh sắp vẽ ra được tranh cấp A rồi! Nếu thằng nhóc này vẽ ra được bức tranh như thế, mình còn có thể hoàn thành chuyện cậu Anders căn dặn không? Nếu không thể hoàn thành, đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông không?

Nhưng chỉ bối rối một lúc, những người khác cũng chú ý thấy bộ dáng khó khăn của Tạ An Ninh, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tạ An Ninh cũng không phải loại quái thai gì, loại chuyện giật gân chỉ cần tùy tiện là vẽ được bức tranh cấp A làm sao có thể xảy ra ngay bên cạnh bọn họ được chứ…… Nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu ta, có thể cố gắng tiếp tục vẽ cũng đã rất khó rồi.

Giáo viên chấm thi cũng đồng dạng thở ra, dựa vào kinh nghiệm làm giáo viên bao nhiêu năm của ông, Tạ An Ninh cứ tiếp tục như thế, chắc chắn sẽ kiệt sức hôn mê, coi như rớt buổi thi lại hôm nay.

Ông bây giờ đã quên sạch sẽ chuyện Anders dặn ông khơi chút hy vọng cho Tạ An Ninh, sau đó lại làm cậu tuyệt vọng, nói chứ Tạ An Ninh như thế này thì còn cần cho cậu hy vọng sao!

“Hình như…… Không thể cố được nữa……” Tạ An Ninh thở dốc, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, đứng cũng không nổi nữa.

Tạ An Ninh không phải loại người quật cường, cố gắng gượng đến mức ngất xỉu, cậu gọi hệ thống trong đầu, lựa chọn dùng lọ thuốc thể lực kia.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, Tạ An Ninh nháy mắt cảm thấy bản thân có sinh khí dồi dào, giống như thể lực và tinh lực vừa bị tiêu cạn đều được bổ sung đầy đủ ngay lập tức, cậu nghĩ thầm lọ thuốc này quá hữu dụng, rồi lại tiếp tục vẽ.

Quần chúng vây xem đang chờ Tạ An Ninh không chịu được nữa, té xỉu. Ai ngờ trông cậu bỗng dưng trở lại bình thường như không có gì xảy ra, mà nhìn qua hình như tinh thần còn tốt hơn lúc trước.

Mọi người: “…………”

Giáo viên chấm thi: “……”

Bọn họ bắt đầu nhìn Tạ An Ninh với ánh mắt quái dị, trong đầu đều nghĩ vờ lờ, người bình thường có thể làm được chuyện thế này sao?! Không lẽ cái bộ dáng như sắp ngất đến nơi hồi nãy chỉ là diễn?!

Tạ An Ninh tiếp tục cố gắng vẽ tranh, mắt thấy bức tranh sắp hoàn thành, cảm giác quen thuộc cơ thể bị đào rỗng lại kéo tới…… Không được! Cứ thế này thì sẽ không cố gắng nổi nữa.

Cậu cắn chặt răng, nói trong đầu: “Hệ thống, tao muốn rút thăm trúng thưởng……”

Bây giờ chỉ còn một cách này, đành chỉ biết cầu nguyện bản thân may mắn, dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy gì.

Hệ thống cũng biết Tạ An Ninh không còn sức để gắng gượng nữa, nó bỏ qua hết những hoạt ảnh mở thùng quà khoa trương rực rỡ, hiện trực tiếp ra quà rút được nhờ tiêu 10.000 điểm – thuốc nói thật cấp 2.

Chỉ cần nhìn tên, Tạ An Ninh cũng biết thuốc này để làm gì, hơn nữa còn tăng 1 cấp, hiệu quả phỏng chừng cũng mạnh không ít…… Nhưng thứ này thì hữu dụng gì với cậu bây giờ đâu!

Hơn nữa còn không có ô chứa đồ để đựng, Tạ An Ninh dứt khoát uống luôn.

Ngay lập tức, người xung quanh cảm thấy mình như bị mất khống chế, đang nghĩ gì trong lòng đều nói ra ngoài miệng.

“Tui thấy Tạ An Ninh lần này không ráng được nữa đâu……”

“Đúng vậy, nhìn mặt cậu ta trắng bệch rồi, chắc có lẽ không cố được bao lâu nữa.”

“Tôi nãy còn tưởng cậu ta có thể thật sự vẽ ra được một bức tranh cấp A nữa chứ, giờ mới thấy là tôi nghĩ nhiều rồi, nếu có thực lực này thì sao phải thi lại chứ?”

Tạ An Ninh đang rút thăm lần thứ hai, phần quà nhận được – vầng sáng nhân vật chính (loại vầng sáng trong truyện nghịch tập). Tác dụng là biến cậu thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, thời gian tác dụng 24 giờ, tầm mắt của mọi người sẽ bất giác bị cậu thu hút, còn có thể tự dưng chọc vào một đống rắc rối mà bản thân không hay biết, điển hình như có một số ít người sẽ không kìm được ý nghĩ muốn nhục nhã cậu, nếu hôn phu còn chưa từ hôn thì nói không chừng sẽ lập tức đi từ hôn ngay.

Dĩ nhiên là vẫn có chỗ tốt, nhưng mà đây là vầng sáng dành cho nhân vật trong truyện nghịch tập, Tạ An Ninh cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì…… Tuy rằng cậu cảm thấy bản thân mình đã giống nhân vật chính lắm rồi.

Tạ An Ninh không muốn nghĩ nhiều nữa, cậu uống thuốc luôn, cậu bây giờ không có nhiều sức để suy nghĩ, điều có thể làm là đánh cược vận may của mình.

Cậu bảo hệ thống tiếp tục quay thưởng, Tạ An Ninh vừa thở dốc vừa nhìn vật phẩm mới rút được – thuốc tăng thể lực bản nâng cấp.

Tạ An Ninh: “!!!” Đây chắc hẳn là tác dụng vầng sáng nhân vật chính!!

Giáo viên chấm thi bên kia còn đang tái mặt, ông ta cảm thấy nếu cứ như thế này thì mình xong đời rồi, không được! Một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu ông ta, nếu muốn ngăn Tạ An Ninh hoàn thành bức tranh…… Dù sao nhìn bộ dạng kia của nó đã có vẻ không cố gắng được nữa rồi, chỉ cần ông ta dùng một chút lực tinh thần tấn công nó, Tạ An Ninh có lẽ sẽ không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà hôn mê luôn.

Đúng! Cứ làm vậy đi, hơn nữa nếu Tạ An Ninh trượt thi lại thì sẽ bị đuổi học, đến lúc đó, ai mà biết được là do ông ta làm chứ?

Lực tinh thần của giáo viên chấm thi lập tức hùng hổ tấn công tới, nhưng cùng lúc đó, Tạ An Ninh cũng uống thuốc tăng thể lực vừa quay được.

Hiệu quả chính là, giáo viên chấm thi vốn đang tự tin có thể làm Tạ An Ninh hôn mê trong nháy mắt, lại cảm thấy lực tinh thần của mình đánh trúng vào một lớp bảo hộ không thể phá vỡ, chẳng những không sứt mẻ miếng nào mà ông ta còn bị phản phệ ngay lập tức — ông ta lảo đảo lui về sau vài bước, cổ họng lợm lên, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, quả thật rất chật vật.

Bỏ qua việc thân thể bị thương, cái làm ông ta càng sợ hãi hơn là ông ta vừa thăm dò được lực tinh thần của Tạ An Ninh, lực tinh thần đáng sợ như vậy là thứ quái quỷ gì thế! Không lẽ Tạ An Ninh thật sự không mượn dùng ngoại lực, mà đang dùng lực tinh thần của chính mình?

Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là Tạ An Ninh hiện tại nhìn như không có việc gì, cứ tiếp tục vẽ tranh!! Đây có còn là người không!! Ông ta chọc phải loại quái vật gì vậy!

Giáo viên chấm thi kinh hãi trong lòng, nghĩ rằng mình bây giờ vừa đắc tội Tạ An Ninh vừa còn làm mất lòng Anders…… Ông ta nên từ chức về quê thôi.