Edit: Kitto Katto, Hamster, Lăng
Beta: Kitto Katto
- --
Ba người lén lén lút
lút đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nữ, may là bây giờ thời gian học, nhà vệ sinh không có ai.
“Hách Lộ, Hách Lộ cậu ở đâu?” Thiệu Hiển đè nén âm hô lên một tiếng.
Nếu như trong nhà vệ sinh có người, chắc chắn có thể nghe thấy được, còn các phòng học bên cạnh sẽ không nghe thấy.
Tiền Văn Kiệt thấy hắn lên tiếng, cũng đi theo kêu lên.
Cậu ta vừa dứt lời, nhà vệ sinh liền truyền đến tiếng ầm ầm, hẳn là có người đang hung hăng đập vào cửa cách đó không xa.
“Tiền Văn Kiệt, cậu đến văn phòng gọi giáo viên nữ lại đây.” Thiệu Hiển bình tĩnh phân phó.
Tiền Văn Kiệt đáp lời, liền xoay người rời đi.
Có một thời gian, Hách Lộ thường xuyên bị người khác khinh thường, nhưng cô vẫn luôn tỏ ra bình thường, trên mặt toàn là vẻ không quan tâm.
Ba người Thiệu Hiển cũng không có thói quen chen chân vào chuyện của nữ sinh.
Nhưng lại không nghĩ rằng, cái "khinh thường" kia bây giờ đã trở thành "không nể nang gì" rồi.
Rất nhanh sau đó, Tiền Văn Kiệt đưa một cô giáo đến. Sau khi nghe chuyện, mày cô liền nhíu chặt, không nói lời nào đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy cửa nhà vệ sinh cách đó không xa bị người nào đó ngăn lại.
Cô vội vàng mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền cảm thấy được một luồng tức giận đang xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Phía sau cánh cửa, Hách Lộ bị lột sạch quần áo, quỳ gối ngồi trên bồn cầu, miệng bị khăn vải bịt, tay chân đều bị dây thừng trói chặt, trên trán còn có một vết thương xanh tím, sưng nhô lên.
Cô nhìn về phía giáo viên nữ, không khóc thút thít hay xấu hổ và giận dữ như trong tưởng tượng, ánh mắt bình tĩnh đến lạ lùng.
Ban đầu cô giáo vô cùng kinh hãi, nhưng lúc này đã vơi đi rất nhiều, cô lấy khăn vải bẩn trong miệng Hách Lộ ra, cởi bỏ dây thừng, đỡ cô đứng dậy, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình ra để Hách Lộ mặc vào, ôn nhu hết mức hỏi: “Bạn nữ này! Cô đưa em về nhà trước.”
Hách Lộ khẽ rũ mắt xuống, nhàn nhạt cười “Cô ơi, quần áo của em bị treo ngoài cửa sổ, cô có thể lấy giúp em không?”
Giáo viên nữ cảm thấy cực kì vô lý, Hách Lộ quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không giống bộ dáng của nữ sinh vừa bị làm nhục.
Cô theo lời đi đến gần cửa sổ nhà vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy quần áo bị treo ngoài cửa sổ, rất dễ bị người ngoài nhìn thấy.
Áo khoác thì không nói, nhưng nếu là đồ lót của nữ sẽ khó tránh khỏi những lời dèm pha của người khác.
Trong lòng cô giáo phẫn nộ không có chỗ trút, cô lấy quần áo xuống, đưa cho Hách Lộ, thấy Hách Lộ thong thả mặc quần áo tử tế, đang định động viên cô, lại nghe cô nói: "Cô, con cảm ơn cô ạ."
Nụ cười của cô bé rất nhạt, nhưng đúng là đang cười.
Sống lưng cô giáo phát lạnh, vội hỏi: "Bạn nữ, con định xử lý chuyện này như thế nào?"
Hách Lộ không trả lời, cô đi thẳng tới cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy ba người Thiệu Hiển.
"Cảm ơn các cậu đã cứu tôi."
Thiệu Hiển thấy trên trán cô có vết thương do va chạm, đoán chừng là vừa nãy dùng đầu để đập cửa gây nên.
"Có muốn đến phòng y tế không?"
"Không cần, " Hách Lộ lắc đầu, bỗng nhiên cười nói, "Thiệu Hiển, cậu cảm thấy thành tích của tôi như thế nào?"
Mặc dù Thiệu Hiển không rõ câu hỏi này có dụng ý gì, nhưng vẫn trả lời: "Rất tốt."
"Tôi biết thành tích của tôi không có nghĩa là tất cả, nhưng vẫn kiêu ngạo tự đề cao mình,
" dáng vẻ cô rất chật vật, con ngươi lại tản ra ánh sáng tự tin, "Nếu như tôi đi theo cậu, làm việc cho cậu, thì cậu có thể cho tôi nhập bọn cùng không?"
"Hoặc nói là, cậu tạm thời có thể bảo vệ tôi được không?"
Một bé gái mười hai tuổi đã nói như vậy.
Tay Thiệu Hiển chợt run lên một cái.
Hắn và Hách Lộ đối diện nhau mấy giây, sau đó lại nghe thấy chính mình nói: "Được, nhưng trước hết cậu phải đến phòng y tế đã."
Hách Lộ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu nói: "Đương nhiên là được."
Cô giáo rốt cuộc cũng tìm được chuyện để nói: "Cô dẫn con đi."
Mấy người cùng đi về phía phòng y tế, cô giáo dẫn Hách Lộ đi vào, ba người Thiệu Hiển đứng ngoài cửa chờ.
Tiền Văn Kiệt đột nhiên nói: "Tôi đi mua một chút nước."
Nói xong liền chạy đi, từ lúc bắt đầu cậu ta đã rất nghiêm túc, biểu hiện trên mặt cũng rất nghiêm túc.
Sau khi Tiền Văn Kiệt chạy đi, Thiệu Hiển ngơ ngác nhìn về phía bầu trời xa xăm rộng lớn.
Một cánh tay nhẹ nhàng vòng lên lưng Thiệu Hiển, Thiệu Hiển hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Trần Bách Châu chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng an ủi: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu."
Thiệu Hiển gật đầu, nhưng tâm lý đến cùng vẫn có chút lo lắng.
Hắn là nhị thiếu Thiệu gia, tất cả bắt nạt hay đánh chửi đều cách biệt với hắn, hắn thật sự không hiểu tại sao lại có người hứng thú với việc bắt nạt người khác như vậy.
Hách Lộ là nạn nhân, Trần Bách Châu cũng từng như vậy.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Bách Châu và Hách Lộ thuộc cùng một kiểu người.
Hắn đột nhiên nhớ tới một khả năng khác.
Trần Bách Châu ẩn giấu tài năng học tập từ nhỏ, như vậy, sau khi Hách Lộ gặp từng ấy ức hϊếp đương nhiên cũng có thể bị như vậy.
Cho nên danh tiếng của cô vẫn luôn không nổi.
Có thể là kiếp này, cô nhìn được từ Trần Bách Châu một loại hi vọng nào đó nên mới tình nguyện ngạo mạn bộc lộ tài năng để sinh tồn, không nguyện mãi mãi u tối và kém cỏi.
Trần Bách Châu giỏi nhất việc "hiểu Hách Lộ", nên cậu nói Hách Lộ không sao, vậy thì nhất định là không sao.
Nhưng mà, thật sự không có chuyện gì sao?
Nếu như những chuyện này dễ quên đến vậy thì tại sao kiếp trước Phó Bách Châu luôn phải tìm đến bác sĩ tâm lý chứ?
"Bách Châu."
Thiệu Hiển bỗng nhiên nắm chặt tay Trần Bách Châu, lòng bàn tay rất lạnh.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy sợ. May là hắn có cơ hội làm lại từ đầu, may là hắn đã gặp được đứa nhỏ sớm hơn.
Chuyện hắn nhờ anh Thiệu Uẩn điều tra đã có kết quả.
Nghĩ tới đứa nhỏ mới vài tuổi, chỉ vì có thành tích tốt liền bị nhốt vào nhà kho, trong lòng hắn như bị nhéo đau tê tái.
Tâm lý mấy người nhà họ Trần rột cuộc là méo mó đến mức nào!
Mi mắt Trần Bách Châu chớp chớp, một tay khác để lên, phủ lấy mu bàn tay Thiệu Hiển, cau mày nói: "Sao lại lạnh ngắt như vậy?"
"Bách Châu, nếu như cái ngày sinh nhật tròn mười tuổi ấy, tôi không nhìn thấy cậu, thì không biết sẽ như thế nào?" Cuống họng Thiệu Hiển nghẹn lại, âm thanh kìm nén.
Kiếp trước lúc hắn tròn mười tuổi, hắn không có dẫn Tiền Văn Kiệt đi vào vườn tham quan.
Phòng tổ chức sinh nhật của Thiệu gia phú quý hoa lệ, ăn uống linh đình, mà đứa nhỏ lại ở trong vườn hoa thơm ngát tráng lệ, bị người khác ngược đãi. Chết tiệt.
Càng gắn bó với Trần Bách Châu hắn lại càng cảm thấy sợ.
Trần Bách Châu đọc được rất nhiều tâm tình trong con ngươi của hắn, trong lòng dần dần ấm lên.
Cậu có biết bao may mắn cơ chứ.
"Thì cũng sẽ không có chuyện gì đâu, " dù cậu đang cười, nhưng trong con ngươi lại ẩn hiện tia nước, "Thiệu Hiển, tôi không sợ, cậu đừng lo lắng."
Lòng bàn tay Thiệu Hiển vẫn lạnh buốt như trước.
Lời an ủi của đứa nhỏ lại càng làm hắn thêm đau lòng.
Đúng lúc đó, Hách Lộ và cô giáo đi ra, đứa nhỏ nhìn qua rất bình tĩnh, chỉ là trên mặt, trên người có chút vết thương, tựa như chẳng có gì to tát cả.
"Thưa cô, con không sao, cô cứ về văn phòng đi ạ." Hách Lộ cười nói.
Cô giáo nhìn thấy nét cười của đứa nhỏ, trong lòng không khỏi phát lạnh, cô không nhịn được khuyên nhủ: "Bạn nữ này, nếu có gì khó khăn con cứ mách cô, cô nhất định sẽ giúp con."
"Con không gặp khó khăn gì đâu ạ, " Hách Lộ vẫn như trước cười nói, "Con phải trở về lớp học, con chào cô ạ."
Hách Lộ vẫn chưa nói đủ nhiều với Thiệu Hiển, sau khi lên tiếng chào hỏi liền trực tiếp rời đi, tóc thắt bím đuôi ngựa sau đầu rung rung, thoạt nhìn có vài phần đẹp đẽ của tuổi thanh xuân.
Nhưng ai biết rằng, trong lòng cô có đang thủng hàng trăm ngàn lỗ hổng hay không.
Tiền Văn Kiệt thở hổn hển chạy tới, cầm trong tay một chai nước uống, hỏi: "Hách Lộ đâu?"
"Cậu ấy về lớp rồi, " Thiệu Hiển nhẹ giọng nói, "Chúng ta cũng trở lại phòng học thôi."
Sau khi trở lại phòng học, Hách Lộ quả nhiên đã ngồi vào vị trí của mình, nghiêm túc nghe giảng, ngoại trừ vết thương trên trán khá là bắt mắt ra thì những thứ còn lại hết sức bình thường.
Tiết cuối dài dằng dặc trôi qua, mãi mới chờ được đến lúc tan học, Thiệu Hiển xếp lại cặp sách xong, thừa lúc các bạn cả lớp còn đang ở trước mặt, chủ động đi tới chỗ Hách Lộ, nói: "Có mấy bài tôi cần hỏi cậu."
"Được." Hách Lộ nhấc cặp sách lên, nụ cười xán lạn, đi cùng ba người rời khỏi phòng học.
Cách trường không xa có một cái công viên nhỏ, suốt quãng đường bốn người đều ăn ý đi về phía công viên.
Đã là cuối thu, lá cây trong công viên dần dần héo tàn, trất thành một lớp thảm khô vàng trên mặt đất.
"Hoàn cảnh gia đình của cậu thế nào?" Thiệu Hiển dựa vào cây khô, mở miệng hỏi ra câu đầu tiên.
Hắn có thể dùng thủ đoạn nào đó điều tra rõ gia đình Hách Lộ, nhưng hắn vẫn quyết định nghe chính Hách Lộ tự nói.
Sắc mặt Hách Lộ rất nhạt, trước mặt bọn họ, cô không cần tiếp tục che giấu tâm tình của mình nữa.
"Mẹ tôi đã mất mấy năm trước rồi, bỗng một ngày ba tôi dẫn một đứa em gái xa lạ về, " Mặt Hách Lộ phát ra mấy phần nực cười, "Buồn cười nhất chính là, người em gái kia thật ra chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi."
Nói cách khác, cô và mẹ của cô vẫn luôn sống trong sự lừa dối và phản bội của ba.
"Tại sao nữ sinh trong trường lại bắt nạt cậu?" Tiền Văn Kiệt hỏi.
Cậu rất không hiểu, rõ ràng Hách Lộ rất xinh đẹp, thành tích cũng tốt, tại sao những nữ sinh kia lại thích bắt nạt cô cơ chứ.
Hách Lộ thẳng thắn nói: "Là kiệt tác của chị tôi, ba tôi không thích tôi, chị ta và những nữ sinh khác thông đồng với nhau, gia đình những nữ sinh kia đều rất có tiền, giáo viên không quản nổi, tôi cũng không có cách nào để phản kháng."
"Câu cậu nói ở trước cửa nhà vệ sinh là có ý gì?" Thiệu Hiển càng ngày càng cảm thấy ý chí của Hách Lộ thật là phi thường.
Người như vậy, lúc trước thật sự gặp nhiều bất công, sau này có khả năng sẽ càng vươn mình trưởng thành.
Cả đời không chịu để bị người khác ức hϊếp.
Hách Lộ nghe vậy, liếc mắt nhìn Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc, không nhịn được cười rộ lên, "Tôi có nghe nói qua chuyện lúc trước của Trần Bách Châu, nhưng vì có cậu, cậu ấy mới thành công thoát ly khỏi Trần gia, Trần Dục cũng không dám trắng trợn bắt nạt cậu ấy nữa."
Một giây sau bé gái mười hai tuổi liền thu lại nụ cười, bỗng nhiên trịnh trọng nói: "Thiệu Hiển, tôi không muốn để những việc này ảnh hưởng đến học tập của tôi, nếu cậu có thể giúp tôi, sau này tôi sẽ chỉ làm việc cho cậu."
Thiệu Hiển rất khó từ chối, "Được."
Không phải vì thỏa thuận mà Hách Lộ đưa ra, chẳng qua là cảm thấy mình không thể "thấy mà không giúp" được thôi.
Nếu như hắn có cái năng lực giúp người đó, hắn sẽ không keo kiệt giữ nó cho mình.
Ánh mắt Trần Bách Châu khẽ nhúc nhích, nhảy lên gò má Thiệu Hiển, bờ môi không tự chủ nhếch lên, nhưng lại không hề "xuất khẩu" câu gì.
Đạt xong thỏa thuận, bốn người định cùng rời đi, Tiền Văn Kiệt bỗng nhiên nói: "Hách Lộ, lúc trước cậu đi theo chúng tôi thảo luận bài tập, mấy nữ sinh kia vì lý do đó mà bắt nạt cậu. Bây giờ cậu làm như thế, không phải mấy cô ta sẽ bắt nạt cậu càng hăng sao?"
Cậu đều biết.
Ánh mắt Hách Lộ chuyển qua mặt Thiệu Hiển, Trần Bách Châu âm thầm tiến lên một bước, cô lại có thâm ý khác liếc cậu một cái, cuối cùng nhìn về phía Tiền Văn Kiệt.
"Nếu không thì cậu giả vờ làm bạn trai tôi đi, nếu là loại quan hệ này, mấy cô ta phỏng chừng sẽ không dám động tay động chân với tôi nữa."
"Hả?" Tiền Văn Kiệt một mặt hoảng hốt.
Hách Lộ thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu ta, không khỏi cong con mắt lên, "Trêu cậu đó."
Cô nói xong, liền tiêu sái quay người rời đi.
Tiền Văn Kiệt ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, nhỏ giọng thầm thì nói: "Cũng không phải là không thể."
Thiệu Hiển không nghe thấy, nhưng Trần Bách Châu lại nghe rõ rõ ràng ràng, không khỏi nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, tỉ mỉ nghĩ xem có thể mai mối cho bọn họ thành một đôi được không.
Cậu hiểu giải pháp của Hách Lộ, nhưng nghĩ đến chuyện Hách Lộ muốn giao chủ ý này lên Thiệu Hiển, hoặc là muốn dán nhãn Thiệu Hiển lên người, trong lòng cậu cũng có chút bịn rịn.
Không phải mình quá hẹp hòi, quá ích kỷ sao?
Rõ ràng Thiệu Hiển đang làm chuyện tốt, lại còn giống cách Thiệu Hiển đã cứu mình cũng như cứu Hách Lộ từ trong vũng bùn kéo ra, hắn sẽ không có chút toan tính nào.
Có lẽ vừa nãy lúc Hách Lộ nhìn về phía Thiệu Hiển, cậu đã không nhịn được ánh mắt ngăn cản và đã bị cô nhìn thấy.
Ánh mắt âm u và đê hèn.
Từ ngày hôm đó, học sinh cả trường đều biết nhóm ba người Thiệu Hiển có thêm một thành viên.
Chính là Hách Lộ tóc thắt đuôi ngựa.
Thiệu Hiển âm thầm che chở Hách Lộ, khiến những kẻ khác không dám động tay động chân, Hách Lộ cũng thảnh thơi hơn rất nhiều.
Cô dùng hết thời gian của mình để học, cũng thành công lôi kéo Tiền Văn Kiệt vào học hành.
Trần Bách Châu thấy thế, tự nhiên càng nỗ lực nghiêm túc.
Cậu thừa nhận năng lực của Hách Lộ nhưng cũng không muốn bị cô vượt mặt.
Ba người đều liều mạng như vậy, là một ông chú đã ngoài ba mươi, Thiệu Hiển tự cảm thấy mình quá mức sa đọa, không thể làm gì khác ngoài dạo quanh cùng bọn họ trong biển kiến thức mênh mông.
Chớp mắt đã đến mùa đông, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đều cao lên không ít, Thái Nhã Lan liền mua cho hai người mấy bộ quần áo đông.
Căn bản đều cùng kiểu dáng chỉ là màu sắc khác nhau, hai người thường xuyên mặc cùng kiểu quần áo với nhau, Tiền Văn Kiệt nhìn thấy liền lập tức cũng về năn nỉ Uông Thục Phân mua cho bộ giống như vậy.
Uông Thục Phân: "..."
Con trai ngố này, mặc gì không phải để người khác nhìn vô thấy đẹp, mà sợ nhất chính là mặc đυ.ng hàng nhau.
Đương nhiên, bà không từ chối Tiền Văn Kiệt, mà tự dẫn cậu đến cửa hàng để thử, kết quả, sau khi thử xong, Tiền Văn Kiệt không vui mà cầm quần áo ra về, không bao giờ muốn mua giống nhau nữa.
Bất công!
Tại sao đến lúc mình mặc lại không có đẹp giống bọn họ chớ!
Khoảng thời gian này, Thiệu Hiển, Trần Bách Châu cùng Hách Lộ dồn hết toàn lực đặt vào đề thi vòng bảng, chờ đề thi về.
Tháng mười hai sẽ cử hành thi vòng bảng, chia làm hai vòng, vòng một và vòng hai, thành tích sẽ được công bố vào tháng hai năm sau.
Một tuần trước khi thi, trường học cũng đã tổ chức giao lưu học sinh tại khóa ngoại học bổ túc của trường.
Các thầy cô giáo xem qua hết thảy học sinh, cuối cùng vẫn ôm kỳ vọng lớn nhất ở ba người Thiệu Hiển.
Học sinh tham dự thi của Thành phố Yến đều tập trung ở một trường để bắt đầu tranh tài.
Thời gian thi là một ngày, cố định vào chủ nhật.
Học sinh dự thi được tổ trưởng các lớp toán dẫn dắt, tập hợp cùng với trường, đi xe đưa đón học sinh đến địa điểm thi.
Thiệu Hiển mặc một cái áo khoác lông màu vàng nhạt, Trần Bách Châu mặc một cái tương tự màu đen, hai người ngồi cùng một ghế, nhìn qua rất thân mật.
"Căng thẳng không?" Thiệu Hiển tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Bách Châu.
Hắn biết Trần Bách Châu không sốt sắng, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Không ngờ Trần Bách Châu lại trả lời: "Căng thẳng."
Cậu nói xong, vươn tay trái ra chạm vào mu bàn tay của Thiệu Hiển, chỉ dám chạm thử sau đó liền thu về, như là sợ lây cái lạnh vào Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển tay mắt lanh lẹ, bắt một cái liền nắm chắc tay cậu, kinh ngạc nói: "Sao lại lạnh như vậy? Thật sự rất căng thẳng sao?"
Hai bàn tay dính chặt vào nhau, Trần Bách Châu rõ rõ ràng ràng cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Thiệu Hiển.
Ngón tay thiếu niên thon dài, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn như sứ, đầu ngón tay êm dịu, khác xa tay Trần Bách Châu.
Mặc dù đã gần hai năm Trần Bách Châu sinh hoạt ở Thiệu gia, nhưng cậu vẫn luôn kiên trì học võ thuật cùng huấn luyện viên.
Buổi tối Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt thì chỉ học thêm chút thuật phòng thân, không thể chịu cực khổ giỏi bằng Trần Bách Châu, cho nên hạng mục học tập có nhẹ nhàng hơn chút.
Có thể là vì Trần Bách Châu khác, cậu chưa bao giờ gián đoạn việc tập luyện các loại võ thuật, cho nên tay bị cọ xát rất nhiều kén, sờ có hơi thô ráp, kém xa bàn tay mềm mại của Thiệu Hiển.
Cậu còn chưa trả lời, Thiệu Hiển đã nắm tay cậu nhét vào trong túi áo lông, "Tôi giúp cậu sưởi ấm chút. Đừng quá lo lắng, chỉ là một buổi thi vòng bảng thôi mà."
Trần Bách Châu nở nụ cười nhợt nhạt với hắn, "Ừm, tôi sẽ cố gắng."
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi lên mặt Trần Bách Châu, cặp mắt kia lại tựa như tập hợp vô số ánh sáng lại.
Đẹp như bảo thạch.
Có lúc, Thiệu Hiển không thể không thừa nhận, Trần Bách Châu thật sự rất đẹp. Loại ưa nhìn này không chỉ là ở bên ngoài, hơn cả chính là một loại đặc biệt gì đó ẩn bên trong cậu.
Thanh lãnh như hoa tuyết băng giá, cứng cỏi như Thanh Tùng cheo leo trên vách núi.
"Sao vậy?"
Thấy Thiệu Hiển vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, con ngươi Trần Bách Châu mang ý cười, thấp giọng dò hỏi.
Thiệu Hiển giật mình trong lòng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giả vờ bình tĩnh lại nói: "Chúng ta bình thường luyện nhiều đề như vậy, thi thố đúng là không cần quá lo lắng."
Ý cười trên khóe môi Trần Bách Châu càng thêm sâu, "Ừm."
Đúng như Thiệu Hiển nói, đề minh họa cuộc thi căn bản bọn họ đều đã làm qua, với bọn họ mà nói không có gì là quá khó khăn, bọn họ đều thi rất thuận lợi.
Vòng một vào đầu giờ Ngọ*, vào hai vào cuối Ngọ.
*giờ Ngọ: từ 11h trưa đến 1h chiều.
Thời gian buổi trưa, học sinh chỉ có thể tụ tập ăn uống ở trong trường học.
Ba vị thầy cô cầm danh sách tập hợp học sinh lại với nhau, tránh trường hợp bọn họ bị lạc.
Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cùng lên tiếng chào hỏi thầy cô, rồi cùng đi đến nhà vệ sinh.
Vừa tới cửa nhà vệ sinh, không cẩn thận va vào mấy người đi từ trong ra.
Mấy thiếu niên trước mặt này, hiển nhiên cũng là học sinh dự thi, cơ mà là từ trường Trung học khác.
Người đi đầu, dáng vẻ rất anh tuấn, vóc dáng cũng cao hơn so với Thiệu Hiển và Trần Bách Châu.
"Xin lỗi nha, ban nãy tôi không nhìn thấy." Mặt thiếu niên mang theo vẻ xin lỗi nói.
Thiệu Hiển thấy anh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp phải người này ở một chỗ như vậy, thực sự là quá trùng hợp.
Hắn lặng lẽ nói: "Không sao, tại chúng tôi cũng không để ý."
Nói xong định cùng Trần Bách Châu đi vào.
"Chờ chút, " thiếu niên cao lớn kia bỗng nhiên gọi hai người lại, sau khi quan sát tỉ mỉ Trần Bách Châu xong, mới cau mày nói, "Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?"
Trần Bách Châu lạnh lùng nói: "Chưa."
Trí nhớ của cậu rất tốt, đúng là chưa từng gặp người này bao giờ.
Thiệu Hiển không khỏi cảm thấy đáng khen cho sự nhạy cảm của thiếu niên này, nhưng hiện tại hắn chưa thể nói.
Người trước mắt này có chút quan hệ với Phó gia, mà tướng mạo của đứa nhỏ này lại cực kì ra dáng một số người nhà Phó gia, anh ta nhìn thấy đứa nhỏ, tất nhiên sẽ cảm thấy rất quen mắt.
"Xin lỗi, chúng tôi muốn đi vệ sinh chút."
Sâu trong lòng Thiệu Hiển không muốn đứa nhỏ về lại Phó gia sớm như vậy, liền kéo Trần Bách Châu chen vào nhà vệ sinh.
Một ngày thi cử xong xuôi, chín học sinh Trung học ngồi lại với xe buýt đưa đón của trường để đi về.
Sau khi Thiệu Hiển và Trần Bách Châu xuống xe, bác tài xế Phương đã đứng đợi ở cửa trường học.
Đến khi hai người về nhà, Thái Nhã Lan đã chuẩn bị được một bữa tối phong phú, cười nói: "Hiển Hiển và Châu Châu vất vả rồi, mau ngồi xuống dùng cơm."
"Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn dì ạ."
Thái Nhã Lan nở nụ cười ôn nhu, cũng không hỏi hai người thi cử thế nào, chỉ múc cho hai người hai đĩa canh rau.
"Ba với anh hai đều không về ạ?" Thiệu Hiển uống một hớp canh nóng, xua tan hơi lạnh trên người, thuận miệng hỏi.
Thái Nhã Lan gật gật đầu, "Gần đây công ty hình như đang làm một dự án lớn, bọn họ rất bận rộn, cũng không thèm đoái hoài gì tới gia đình luôn."
"Dự án gì cơ ạ?" Thiệu Hiển hiếu kỳ hỏi.
"Con nít con nôi không cần hỏi nhiều như vậy." Một câu nói của Thái Nhã Lan đã đánh nát bét lòng Thiệu Hiển.
Thật muốn mau mau lớn lên!
Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán, trường học cử hành lễ mừng Tết Nguyên Đán, các loại chương trình đặc sắc được tổ chức.
Mấy cái này từ trước đến giờ không hề có quan hệ với ba người Thiệu Hiển, bọn họ chỉ phụ trách ngồi ở phía dưới vỗ tay.
Muộn là sẽ kéo dài đến chín giờ tối, ba người Thiệu Hiển cùng nhau đi về hướng cổng trường học.
Họ đã nói với bác Phương trước, tối chín giờ đợi bọn họ ở cổng trường học.
Lúc đi tới cửa trường học, quả nhiên có chiếc xe đứng ở ven đường.
Buổi tối nên trời tối, đèn ở trước cổng trường đã bị hỏng hai ngày trước, nhìn không rõ lắm.
Thiệu Hiển đang định lên xe như thường ngày, Trần Bách Châu lại đột nhiên ngăn hắn lại.
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Bách Châu đang nhăn mày, nghe tiếng cậu hấp tấp nói: "Chạy!"
Vừa dứt lời, cửa xe bất ngờ mở ra, mấy người đeo khẩu trang đen nhảy ra muốn bắt Thiệu Hiển lên xe.
Thiệu Hiển vội vã lùi lại một bước, đẩy tên ngốc Tiền Văn Kiệt một cái, kéo lấy tay Trần Bách Châu, nhanh chóng chạy thoát thân.
Hắn vốn định chạy tới cổng trường, nhưng lại lo mấy cái người kia sẽ gây thương tích lên lũ trẻ vô tội, vì vậy không thể làm gì khác ngoài thay đổi phương hướng, chạy thục mạng đến con đường ít người qua lại nhất.
Gần đó có một cái đồn công an, không bằng cứ chạy đến đó!
Có lẽ ba người đến cùng cũng không thể so sánh được với người lớn sức dài vai rộng, chẳng được bao lâu, mấy tên bắt cóc đuổi theo kịp, ra tay muốn bắt Thiệu Hiển.
Chẳng biết từ lúc nào Trần Bách Châu móc ra được một con dao dọc giấy nhỏ, mạnh mẽ chém được một nhát xuống cánh tay đó, máu tươi chảy ra.
Con dao bình thường dùng để vót bút chì, cắt giấy dùng, rất nhỏ, có vẻ không gây được mấy sát thương.
Tên bắt cóc bị đâm chảy máu, hắn ta tức giận dùng chân đá về phía Trần Bách Châu.
Thiệu Hiển nhặt được hòn gạch đập trúng, túm lấy Trần Bách Châu tiếp tục chạy về phía trước.
"Bút Sáp, phía trước cách đây không xa có đồn công an, cậu mau tới đó báo cảnh sát, tôi và Bách Châu sẽ giữ chân bọn chúng lại một chút."
Thiệu Hiển nhỏ giọng giao phó xong, liền quyết đoán quay người đối mặt với ba kẻ bắt cóc bịt kín người.
Con đường này rất ít người qua lại, nên xe cộ đi qua cũng ít, yên tĩnh tối tăm lại có chút đáng sợ.
Tiền Văn Kiệt một giây cũng không làm lỡ, liều mạng chạy về phía đồn công an, không quay đầu lại.
Cậu chỉ cần lỡ một giây thôi thì cả Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đều sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Hiển nhiên có kẻ xấu muốn ngăn Tiền Văn Kiệt lại, Thiệu Hiển liền xông tới chiến cùng gã.
Hai năm học võ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Mỗi tội hắn và Trần Bách Châu vẫn chưa đủ lớn, sức mạnh không đủ, vẫn đánh không lại ba tên người lớn.
Mắt thấy Thiệu Hiển bị đánh tổn thương nằm trên đất, Trần Bách Châu giống như điên rồi, nhặt một viên gạch nát tan bên cạnh lên, mạnh mẽ đập vào đầu người kia.
Cậu điên tiết lên, càng thêm tàn nhẫn, vốn không muốn đánh nhau chảy máu, dù ba tên kia có là những kẻ liều mạng, nhất thời cũng không khỏi bị kinh hãi trước sự tàn nhẫn của cậu.
Nhưng mục tiêu chính của bọn họ là Thiệu Hiển, trước khi cảnh sát tới, vẫn phải mau chóng làm chuyện chính trước.
Ba tên kia liếc mắt nhìn nhau, một người phụ trách giữ Trần Bách Châu, hai người khác lập tức xông đến lôi kéo Thiệu Hiển.
Đương nhiên Thiệu Hiển sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, linh hoạt tránh né hai người, nhưng mấy chỗ bị thương ban nãy mơ hồ phát đau, hắn cau mày, trên chán như đang chảy ra mồ hôi lạnh.
Trần Bách Châu lại như sắp phát điên, liều mạng cắn mạnh vào cánh tay kẻ xấu, tựa như không cắn được một miếng thịt thì sẽ không chịu bỏ ra.
Tên bắt cóc đau đớn kêu lên một tiếng, trực tiếp chặn cuống họng cậu lại, muốn làm cho cậu há miệng, Trần Bách Châu liền lấy con dao dọc giấy, mạnh mẽ vẽ mấy đường trên mu bàn tay của gã.
Gã thật sự chưa từng thấy một đứa trẻ liều mạng đến thế, đau đến nỗi tay run run một cái, không tự chủ được thả Trần Bách Châu ra.
Trần Bách Châu cuống quít chạy về phía Thiệu Hiển, mắt thấy một tên trong số bọn bắt cóc đã lấy ra một con dao tính đánh ngất Thiệu Hiển, cậu ra sức nhào vào người Thiệu Hiển bên kia.
Vừa hay, Tiền Văn Kiệt đến kịp, cách đó không xa kêu to: "Cảnh sát đây!"
Lực của tên bắt cóc không ổn định, lập tức bổ trúng Trần Bách Châu vừa nhào tới, sau vai Trần Bách Châu bị đánh trúng, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch.
Một tên bắt cóc thấy sự tình không ổn, phẫn hận không chịu được, không quan tâm lời khuyên can của đồng bọn, rút ra từ sau eo một con dao nhọn, định đâm về phía Thiệu Hiển!
Đồng tử Trần Bách Châu đột nhiên mở rộng, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, một tay đẩy Thiệu Hiển ra, còn tay của chính mình lại không kịp thu lại, bị con dao găm sâu vào cánh tay.
"Bách Châu!"
"Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Hai gã bắt cóc đã chạy xa, chỉ còn lại tên cầm dao đâm người, bị cảnh sát quyết đoán còng lại.
"Có trẻ con bị thương, mau đưa đến bệnh viện!"
Trần Bách Châu đã đau đến trắng bệch môi, cậu quỳ trên mặt đất nhìn Thiệu Hiển, trong con ngươi lại toát ra mấy phần vui mừng.
Thiệu Hiển đã sắp tức chết, nhưng lúc càng hoang mang hắn lại càng bình tĩnh hơn.
"Tiền Văn Kiệt, cậu đi cùng Bách Châu đến bệnh viện trước, tôi sẽ đi theo các chú cảnh sát lấy lời khai, lát nữa gặp nhau ở bệnh viện."
Hắn giao phó xong, nhìn về phía cậu, muốn nói chuyện với Trần Bách Châu, lại cố nén tức giận trong lòng, sắc mặt ôn hòa, âm thanh lại có chút phát run nói: "Yên tâm, trước tiên cứ đến bệnh viện để bác sĩ xem sao, tôi sẽ lập tức đến với cậu."
Trần Bách Châu khẽ gật đầu, chỉ cần Thiệu Hiển không có chuyện gì là tốt rồi.
Hai vị cảnh sát đưa Trần Bách Châu đến bệnh viện, Tiền Văn Kiệt cũng đi cùng. Những cảnh sát còn lại thì áp giải kẻ xấu về đồn công an, Thiệu Hiển đi theo bọn họ.
Sau khi đến đồn công an, Thiệu Hiển đè xuống tức giận, bình tĩnh hỏi: "Cháu có thể gọi điện thoại về nhà trước được không ạ?"
Cảnh sát cũng đang có ý đó, người bị hại là trẻ vị thành niên, đương nhiên phải gọi phụ huynh tới.
Thiệu Hiển bấm số di động của ba Thiệu, chờ điện thoại chuyển được đến, hắn tỉnh táo đem sự tình kể một lượt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ba, gần đây nhà chúng ta có phải đã kết thù với ai không? Ba người kia rõ ràng là hướng vào con, với cả, không biết tình hình bác Phương như thế nào rồi, ba mau cử người đi tìm một chút đi ạ."
Hắn càng biểu hiện bình thản, Thiệu Bác Viễn bên kia đầu điện thoại lại càng phẫn nộ.
Có người muốn động vào con trai ông, đương nhiên ông không thể ngồi yên!
Không bao lâu sau, ông liền đi cùng Thiệu Uẩn đến đồn công an.
Ở thành phố Yến ông cũng gọi là có danh tiếng, mặc dù ban đầu cảnh sát không nhận ra ông là ai, nhưng đến lúc ông báo tên, tay cầm bút ghi chép của cảnh sát không khỏi run lên.
Thiệu Bác Viễn? Là cái người hay xuất hiện ở trên tạp chí tài chính và kinh tế - Thiệu Bác Viễn hả!
Không nghĩ rằng vụ án hôm nay lại liên lụy đến Thiệu gia!
Thiệu Uẩn thấy Thiệu Hiển bình an vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Hiển Hiển không có chuyện gì là tốt rồi."
"Anh hai, Bách Châu vì cứu em mà bị thương, bây giờ chắc cũng đã tới bệnh viện, em muốn đến xem sao." Thiệu Hiển cố gắng bày ra dáng vẻ ổn định.
Thiệu Uẩn thấy hắn lo lắng như vậy, lập tức nghiêm mặt gật gật đầu.
Xem ra quan hệ giữa Hiển Hiển và Bách Châu thực sự rất tốt, Bách Châu vì cứu Hiển Hiển mà bị thương, phần ân nghĩa này nhà bọn họ sẽ ghi vào trong lòng.
"Chờ chút nữa thôi chúng ta sẽ đến bệnh viện."
Theo luật lệ hỏi xong tất cả, Thiệu Bác Viễn thấy gã bắt cóc kia vẫn luôn không nói thật, liền quyết định tự mình điều tra.
Thiệu Uẩn thì lại mang Thiệu Hiển chạy đến bệnh viện.
Tiếp đó họ đã báo cho Uông Thục Phân và Thái Nhã Lan đến bệnh viện trước.
Thái Nhã Lan nhìn thấy Thiệu Hiển, lo lắng nắm chặt cánh tay của hắn, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, "Hù chết mama."
Thiệu Hiển động viên bà vài câu, đôi mắt biểu lộ mấy phần lo lắng, vội hỏi: "Bách Châu thế nào rồi ạ?"
Hắn vừa nói vừa đi vào phòng bệnh, bốn mắt nhìn nhau cùng Trần Bách Châu đang nằm trên giường bệnh.
Trần Bách Châu mím môi nở nụ cười với hắn, đang định mở miệng, Thiệu Hiển lại đột nhiên đỏ cả mắt, giọng khẽ run nói: "Ai cho cậu đỡ giúp tôi hả? Trần Bách Châu, ai cho cậu đỡ giúp tôi hả!"
Tiền Văn Kiệt đứng bên cạnh giường bệnh một mặt mơ hồ, cậu vốn tưởng rằng Thiệu Hiển sẽ đến cảm ơn Trần Bách Châu, không nghĩ rằng câu nói đầu tiên của hắn lại là cái này.
Tiền Văn Kiệt theo bản năng nhìn về phía Trần Bách Châu.
Thiếu niên nghe vậy trố mắt một giây, sau đó càng cong môi cười rộ lên, không chút nào giống người như bị trách cứ hay oan ức, trái lại lại cực kỳ vui vẻ.
Thứ cho cậu đã xem không hiểu hai tên béts phờ ren này đang làm cái gì.
Thiệu Hiển nói xong, bước đến bên giường bệnh ngồi xuống, cổ họng ngộp chận nói: "Vết thương thế nào rồi?"
"Hiển Hiển, cậu đừng lo lắng, " Tiền Văn Kiệt giúp Trần Bách Châu trả lời, "Bác sĩ nói may là có quần áo dày, không bị thương tích ở chỗ hiểm, vỗ béo một thời gian là khỏe rồi."
Thái Nhã Lan cũng nói: "Lần này Tiểu Châu chịu khổ, chờ đến khi xuất viện mỗi ngày dì đều sẽ làm món ngon cho con ăn nha."
Trong lòng bà rất biết ơn Trần Bách Châu, cũng bởi vì sâu bên trong có vui mừng vì người bị thương không phải Thiệu Hiển mà càng cảm thấy hổ thẹn với đứa nhỏ, cho nên càng ngày càng để tâm đến Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu vốn luôn cảm thấy bản thân mình còn nợ rất nhiều ân nghĩa với Thiệu gia, hơn nữa là tự cậu muốn đỡ con dao giúp Thiệu Hiển, nếu như mình có chết, chỉ cần Thiệu Hiển không gặp chuyện gì, cậu cũng cảm thấy vui mừng.
"Con cảm ơn dì." Cậu ngoan ngoãn trả lời.
Thái Nhã Lan không nhịn được đỏ cả mắt, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở bên ngoài lau nước mắt.
Thiệu Uẩn thấy thế, liền đi ra dỗ bà.
Uông Thục Phân cũng yên lặng rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho ba bạn nhỏ.
"Hiển Hiển, tra được ra là ai muốn hại bọn mình chưa?" Tiền Văn Kiệt nhớ tới cảnh tượng lúc trước mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải trước khi lên Trần Bách Châu cảnh giác, một khi bọn họ đã lên xe, thì không thể quay lại được nữa.
"Cái tên ở đồn công an không hé răng nửa lời, " Thiệu Hiển mím môi lắc đầu, "Cơ mà ba tôi đã đi thăm dò, sẽ có kết quả nhanh thôi."
Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Hi vọng bác Phương không xảy ra chuyện gì."
Cậu ta cũng gắn bó với cái xe được một thời gian dài, cũng đã có chút thiện cảm với bác tài xế Phương.
"Mục tiêu của bọn chúng là tôi, lần này liên lụy tới các cậu." Sắc mặt Thiệu Hiển đều hiện vẻ mệt mỏi.
Một bàn tay bỗng nhiên đưa qua nắm chặt tay hắn, Thiệu Hiển ngước mắt nhìn lên, nghe thấy Trần Bách Châu nói: "Không phải là liên lụy, đừng tự trách mình."
"Đúng đó Hiển Hiển, tôi còn vui vì hôm nay có tôi đi cùng các cậu đó, nếu không thì ai đi gọi cảnh sát?" Tiền Văn Kiệt không khỏi phụ họa nói.
Lời cậu ta nói đều là lời nói tự đáy lòng, nếu là chỉ có một mình Thiệu Hiển, nhất định không đánh được ba tên bắt cóc.
Thiệu Hiển gật gật đầu, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng đều ghi tạc tất cả vào trong lòng.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, anh em tốt vẫn chính là anh em tốt.
Sóng gió qua đi, Thiệu Hiển cũng xin nghỉ, tập chung làm bạn với Trần Bách Châu.
Ngày hôm sau Trần Bách Châu đã ra viện ở nhà an dưỡng, phần xương bên vai phải bị thương, cánh tay trái bị dao đâm cũng bị thương, bây giờ cả hai cánh tay đều không làm thế nào để dùng được, chỉ có thể để Thiệu Hiển giúp cậu.
Có thể Thiệu Hiển cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Trần Bách Châu lại cực kỳ đau lòng và hổ thẹn.
Cậu luôn muốn, muốn mình có thể mau mau lành lặn, Thiệu Hiển cũng không cần chịu tội như vậy nữa.
Ăn cơm, rửa mặt, đi vệ sinh, rửa ráy, mặc quần áo các thứ đều cần Thiệu Hiển bên cạnh giúp đỡ, Trần Bách Châu cảm thấy mình thật là quá vô dụng.
Thiệu Hiển chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ, nhưng lại quen tay hay việc, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nửa tháng sau, Trần Bách Châu rốt cuộc cũng có thể tự gánh vác sinh hoạt, nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của Thiệu Hiển.
Trong lúc đó, Thiệu Bác Viễn đã điều tra rõ sau lưng mấy tên bắt cóc là ai, dĩ nhiên là Trần gia và Thôi gia liên minh mà gây nên.
Trần Xương Kiến vì Trần Bách Châu và cũng vì có thù cũ trong lĩnh vực kinh doanh, ý đồ bắt cóc Thiệu Hiển để uy hϊếp Thiệu gia, cũng là để giáo huấn Trần Bách Châu một phen. Thôi gia lại vì Thôi Duyệt bị từ chối và bị tranh mất dự án lần này nên cũng sinh thù oán với Thiệu gia.
Hai nhà ăn nhịp với nhau, liền thuê ba kẻ liều mạng làm ra những việc này.
Nếu không có sự nhạy bén của Trần Bách Châu, có lẽ kế hoạch của bọn họ đã thực hiện chót lọt.
Sau khi điều tra rõ xong, Thiệu Bác Viễn và Thiệu Uẩn không cần phí lời lấy một câu, trực tiếp sử dụng thủ đoạn đê tiện nhất, một bên dùng toàn lực đè ép bọn họ trong lĩnh vực kinh doanh, một bên tập hợp lại những chứng cứ trái phép của hai nhà, để sắp tới đi tố cáo.
Giới kinh doanh của thành phố Yến vì những việc này mà rung chuyển rất nhiều ngày.
Tên bắt cóc không nhịn được việc bị cảnh sát hỏi han, cuối cùng cũng khai ra người đứng sau.
Hành vi của hai nhà đã tạo thành tội cố ý gây thương tích, Tòa án cử công tố viên đến điều tra, Thiệu gia cử ra đoàn luật sư tinh nhuệ, cùng đến tòa án tố tụng dân sự, xin được lấy phần bồi thường.
Thiệu gia căn bản không quan tâm tới vài đồng lẻ bồi thường của họ, cùng lắm chỉ đủ sống qua một ngày.
Trải qua tất cả chuyện này Trần gia và Thôi gia tụt dốc không phanh.
Trần Xương Kiến và chủ mưu của Thôi gia phải chịu hình phạt, nhưng vì hậu quả không nghiêm trọng, cho nên thời kỳ thụ án cũng không dài lắm, nếu không có luật sư của Thiệu gia ra sức, thời kỳ thụ án của hai lão có lẽ sẽ càng ngắn hơn.
Những việc này Thiệu Uẩn đều nói cho Thiệu Hiển và Trần Bách Châu biết.
Dưới cái nhìn của anh, bọn họ đều không còn là những đứa nhỏ không hiểu chuyện nữa, thân là người trong cuộc, có quyền biết sự việc, nguyên nhân và kết quả.
Sau khi nghe xong, sự căm thù của Trần Bách Châu với Trần lại càng sâu, cũng càng tăng thêm mấy phần tự trách.
Hắn cảm thấy là vì mình nên Trần gia mới trở mặt với Thiệu gia, làm Thiệu Hiển lo lắng.
Trái lại, người Thiệu gia lại không nghĩ như vậy, đứa nhỏ vốn vô tội, người làm sai chỉ có thể là người nhà họ Trần, lòng sinh tư thù cũng là người nhà họ Trần, không liên quan gì tới cậu.
"Anh mua cho hai đứa mỗi người một cái điện thoại di động, sau này phải thường xuyên mang ở trên người, có việc gì cứ gọi điện thoại."
Thiệu Uẩn nói xong, lấy ra hai cái, một đen một trắng cùng loại đưa cho Thiệu Hiển.
"Cậu thích cái màu nào?" Thiệu Hiển hỏi Trần Bách Châu.
Trong lòng Trần Bách Châu cảm thấy Thiệu Hiển hợp màu trắng nhất, vì vậy chọn cái màu đen.
Hiện tại điện thoại di động còn chưa có nhiều chức năng, bàn phím có nút ấn, cũng chỉ có thể chơi mấy trò như "rắn săn mồi".
Cơ mà qua mấy năm nữa, điện thoại di động lại có tốc độ đổi mới cực nhanh, điện thoại thông minh cũng dần được sinh ra theo thời thế, các loại điện thoại di động phần mềm trăm hoa đua nở.
Trong lòng Thiệu Hiển hơi động, thuận miệng hỏi Thiệu Uẩn: "Anh hai, anh cảm thấy thị trường điện thoại di động như thế nào?"
"Không tồi, " Thiệu Uẩn hiếu kỳ nói, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Thiệu Hiển cười cười, "Em cũng cảm thấy không tồi, vậy anh có cảm thấy cơ hội của di động với máy vi tính giống nhau không, thậm chí nó còn tiện lợi hơn so với máy vi tính đúng không ạ?"
Thiệu Uẩn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Độ khó kỹ thuật cũng có chút cao?"
"Nói không chừng bây giờ đã có người đang nghiên cứu chế tạo loại điện thoại di động còn hơn như này, " Thiệu Hiển nghiêm túc nói, "Em cảm thấy tính khả thi rất lớn, máy tính được xuất bản trước, nhưng lại ít có người tin dùng. Nếu như có thiết bị đầy đủ, có lẽ loại điện thoại di động này đến khi được xuất bản tốc độ cháy hàng sẽ nhanh hơn."
Lời nói của hắn rất dễ hiểu, Thiệu Uẩn cũng đã nghe rõ.
Tập đoạn Thiệu thị là từ một tay Thiệu lão gia sáng lập ra, nhờ có Thiệu Bác Viễn nó lại càng lớn càng mạnh, dĩ nhiên chính là con quái vật khổng lồ.
Mà phạm vi kinh doanh của Thiệu thị lại phổ biến ở nhiều điểm, bất động sản cũng có, nhưng lại không có tí gì về loại kỹ thuật cao đời mới này.
Bây giờ Thiệu Uẩn chính là thế hệ sau của người nắm quyền, nếu như có thể bổ khuyết thêm vào chỗ trống đó, Thiệu thị nhất định sẽ được nâng cao một bậc.
"Anh hai sẽ tỉ mỉ nghiên cứu, yên tâm." Thiệu Uẩn không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Thiệu Hiển.
Em trai từ nhỏ đã có nhiều mục đích lớn, nhưng anh không nghĩ rằng mục đích của cậu lại lớn như vậy.
Sau khi chăm tốt hết thương tích, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu lại cùng đến trường học.
Thiệu Hiển ở trường học một ngày, luôn cảm thấy bầu không khí trong lớp có chút kỳ quái.
Sau khi tan học, ba người lên xe của Thiệu gia.
Bác Phương lúc trước bị đánh ngất, may mà không có bị thương, nhưng ông rất cảm thấy có lỗi với Thiệu gia, vì vậy chủ động từ chức, Thiệu gia liền thay đổi một người tài xế mới.
Bên trong xe, Thiệu Hiển hỏi Tiền Văn Kiệt: "Nửa tháng nay tôi và Bách Châu không có tới trường học, trong trường xảy ra chuyện gì sao?"
Tiền Văn Kiệt khà khà cười không ngừng, "Tôi đang định nói cho hai cậu đây, chính là chuyện xảy ra ngày hôm qua."
"Trường học có mấy nữ sinh liên tiếp bị ăn hành, người nào người nấy mặt sưng vù như cái đầu heo, nhưng lại không tìm ra được người đánh là ai."
Thiệu Hiển không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, Trần Bách Châu vô tội mím môi mỉm cười.
"Cậu vui vẻ như vậy làm gì? Không phải là mấy nữ sinh bắt nạt Hách Lộ đấy chứ?" Thiệu Hiển tiếp tục hỏi.
Tiền Văn Kiệt gật đầu liên tục, "Sau khi bọn họ bị đánh, tuy rằng không biết người đánh là ai, nhưng bọn họ kiên quyết cho rằng là Hách Lộ làm, cùng nhau đi tìm Hách Lộ gây phiền phức."
"Sau đó thì sao?"
Tiền Văn Kiệt một mặt sùng bái nói: "Hách Lộ chỉ hỏi một câu thôi, "Các người là ai?" má ơi, làm tôi cười chết!"
Bị đánh đến mức bố mẹ cũng không nhận ra thì người khác không nhận ra là chuyện bình thường, nhưng Hách Lộ lại nói câu đó chính là đang làm mất hết thể diện của bọn họ.
"Bọn họ tức giận không chịu được, đòi đánh Hách Lộ ngay trước mặt các bạn học. Sau đó bị giáo viên nhìn thấy, quyết định xử phạt."
Xử phạt đương nhiên sẽ bị ghi vào hồ sơ, lịch sử đen không thể xóa đi được, mấy nữ sinh da mặt mỏng khóc hu hu chạy về nhà.
Tiền Văn Kiệt kể lại sinh động như thật, tái hiện lại hiện trường trước mắt hai người.
"Vậy cậu có cảm thấy là do Hách Lộ làm không?" Thiệu Hiển hỏi Tiền Văn Kiệt.
Tiền Văn Kiệt không chút do dự gật đầu: "Tôi thấy đúng là do cậu ấy làm, nhưng bọn họ không có chứng cứ."
Chuyện này tương tự như lúc trước - Trần Bách Châu thuê người đánh Trần Dục sao?
Lông mày Thiệu Hiển khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói gì.
Kỳ thi cuối kỳ mấy hôm trước, sau khi Hách Lộ thảo luận với mấy người Thiệu Hiển xong, bỗng nhiên nói: "Tôi muốn đổi tên. "
Khuôn mặt cô mang theo vẻ lưu luyến, không biết đang nghĩ gì.
Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi: "Sửa thành tên gì? "
"Tôi muốn đổi sang họ của mẹ." Hách Lộ suy nghĩ, dò hỏi đồng bọn: "Các cậu thấy tên Chúc Mạn La thế nào? "
"Vì sao lại muốn tên là Mạn La?" Tiền Văn Kiệt khó hiểu.
Hách Lộ mỉm cười: "Cậu chưa nghe đến hoa Mạn Đà La* sao? Tôi cảm thấy loài hoa này có nghĩa rất hay."
*Hoa Mạn Đà La: hay còn gọi là hoa Bỉ Ngạn trắng (hoa Bỉ Ngạn đỏ là Mạn Châu Sa).
Có thể nhiều bạn cũng biết về ý nghĩa bi thương của hoa Bỉ Ngạn, nên tui sẽ để đây ý nghĩa mà tui thích và thấy hợp với Hách Lộ nhất:
Hai người nói chuyện mà không chú ý biểu tình của Thiệu Hiển.
Trần Bách Châu luôn nhìn Thiệu Hiển, thấy thế thấp giọng hỏi: "Sao vậy? "
Thiệu Hiển phục hồi tinh thần, yên lặng chăm chú nhìn Hách Lộ một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Tên nghe hay đó."
Hắn cuối cùng cũng nghĩ ra.
Kiếp trước cái tên Hách Lộ hắn chưa từng nghe qua, nhưng cái tên Chúc Mạn La lại như sấm bên tai.
Khi hắn vừa tốt nghiệp Đại học, ở thành phố Yến xảy ra một vụ án gϊếŧ người liên hoàn.
Người bị hại là ba người trong một gia đình, còn có vài cô gái trẻ tuổi.
Bởi vì những nạn nhân không có gì đặc biệt hay có quan hệ gì với nhau, hung thủ cũng cực kì thông minh, thuộc nhóm tội phạm có chỉ số IQ cao.
Các vụ án được giãn cách nên người ngoài căn bản không biết đây là một vụ án gϊếŧ người liên hoàn.
Vài năm sau, hung thủ mới bị bắt. Nhưng việc khiến người ta khϊếp sợ nhất chính là: hung thủ là một cô gái trẻ, tên là Chúc Mạn La.
Sở dĩ hắn chú ý đến chuyện này là bởi vì những cô gái bị gϊếŧ đều là thiên kim con gái nhà giàu, Thiệu Hiển cũng từng gặp qua vài lần.
Nhất thời, cái tên Chúc Mạn La vang vọng rộng khắp trong xã hội thượng lưu.
Mọi người dễ dàng có được tin tức, sau khi biết được động cơ Chúc Mạn La gϊếŧ người sẽ thổn thức không thôi.
Thiệu Hiển tuy đồng tình với Chúc Mạn La, nhưng lại không tán thành cách cô hung ác báo thù.
Bởi vì "đồng quy vu tận" với kẻ thù thật là quá đáng tiếc.
Bây giờ Chúc Mạn La hồi bé đang đứng trước mặt hắn, cô vẫn chưa đổi tên, tay vẫn chưa nhuốm máu tươi, cô vẫn đang yên lặng che giấu thù hận.
Thiệu Hiển cảm thấy mình nên làm gì đó, ít nhất hắn không muốn nhìn một thiếu nữ như vậy cuối cùng lại có kết cục tử hình.
Đối mặt với câu khẳng định của hắn, Hách Lộ cười vui vẻ: "Cảm ơn mọi người nha."
Thiệu Hiển đột nhiên hỏi: "Lên Cao trung cậu định học trường nào?"
"Các cậu định học cùng một trường với nhau sao? Vậy tôi cũng thế." Cô trả lời không chút do dự.
Thiệu Hiển gật đầu: "Học Cao trung nặng nề nên chúng tôi không định nhảy lớp nữa, cậu thì sao? "
Bình thường hắn không hay nói chuyện với Hách Lộ, hôm nay lại đổi tính khiến ba người có chút kinh ngạc.
Trần Bách Châu nhìn Thiệu Hiển, lại nhìn Hách Lộ đang cười, không nhịn được mím môi.
Trong lòng có chút khó chịu.
Hách Lộ quay đầu cười: "Tôi cũng không nhảy lớp. "
Da mặt cô vốn dày, đi theo ba người là vì ở chỗ đó có thể tìm được người có chung sở thích, có thể tìm được bạn bè để cùng nhau trải qua, càng có thể thả lỏng cả về thể xác và tinh thần.
Nếu không có người chống lưng, cô thật sự không biết mình sẽ thành ra bộ dạng gì nữa.