Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)

Beta: Ka quý phi

- --

Thôi Hàng la lên, nhảy cà tưng trốn phía sau Trần Dục, làm như Thiệu Hiển là một tên đại ma đầu tội ác tày trời vậy.

Trần Dục: "..." Mẹ nó, sao lại túm phải thứ con trời đánh thế này chứ!

"Mày muốn gì?" Trần Dục gồng lên hỏi.

Tiền Văn Kiệt đã sớm nhìn không vừa mắt cậu ta, hai người còn có thù cũ, lần này Trần Dục dám kêu người hãm hại bạn của cậu, cậu cũng không muốn nhịn nữa.

"Lén lút bày trò hãm hại người khác, thật quá buồn nôn rồi!" lại nhướng mày nhìn Trần Dục nói: "Trần Dục, nếu mày có bản lĩnh như thế thì chúng ta quang minh chính đại đánh một trận ra trò đi."

Trần Dục đương nhiên sẽ không chủ động đi lãnh đòn, liền lươn lẹo: "Đánh nhau trong trường sẽ bị phạt, Tiền Văn Kiệt, mày nghĩ nhà mày có tí tiền thì muốn làm gì cũng được à?"

Lời này nói ra, ai không biết còn tưởng Trần Dục chưa đánh nhau bao giờ.

Buồn cười hết sức.

"Bớt nói nhảm " Thiệu Hiển cầm cây mây, nhìn về phía Thôi Hàng, hời hợt nói, "Nghe nói nhà mày gần đây có chút khó khăn, thiếu tiền tiêu vặt hả?

Thôi gia gần đây có một hạng mục bị thất bại, thua lỗ nhiêm trọng, không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, Thôi Hàng càng ngày càng quẫn là sự thật.

Kiếp trước vì Thôi Duyệt là bạn gái của Thiệu Uẩn, cho nên dưới sự trợ giúp của Thiệu gia, Thôi gia mới có thể thuận lợi vượt qua khó khăn.

"Sao cậu biết?" Thôi Hàng không nhịn được hỏi.

Thiệu Hiển cười cười, "Cái này không quan trọng, quan trọng là... hôm nay mày cố ý hãm hại Bách Châu, xin lỗi cậu ấy đi."

Xin lỗi thì quá đơn giản, Thôi Hàng liền không chút nghĩ ngợi nói: "Bạn học Trần Bách Châu, là tôi có lỗi với cậu, xin lỗi."

Cậu ta thức thời như vậy quả thực làm người ta nhìn mà phải than thở, Trần Dục không tin được, gắt gao nhìn chằm chằm Thôi Hàng.

Chuyện này ngược lại là nằm trong dự liệu của Thiệu Hiển, dù sao bản tính của Thôi Hàng vốn đã như vậy, co được dãn được.

"Mày với Trần Bách Châu không thù không oán, sao muốn hại cậu ấy?" Cây mây từng cái từng cái vỗ vào lòng bàn tay, trong nhà vệ sinh công cộng rất yên tĩnh, làm người khác kinh hồn bạt vía.

Thôi Hàng nhìn Trần Dục, rồi nhìn cây mây trong tay Thiệu Hiển, mấp máy môi, vẫn không hé miệng.

Này là đã khá rõ ràng.

"Thôi Hàng " Thiệu Hiển bước tới vài bước, đặt cây mây vào tay cậu ta, cúi sát vào bên tai, cố ý thả chậm giọng nói, "Tao có rất nhiều phương pháp có thể khiến mày không thể đặt nổi chân vào trường, cũng có thể làm cả nhà mày hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Yến."

Thôi Hàng khϊếp sợ nhìn hắn, cây mây trong tay bất chợt trở nên nóng hổi, cầm không được bỏ cũng không xong.

"Mày đẩy Trần Bách Châu lưu loát thế cơ mà, sao bây giờ lại không dám nữa?" Thiệu Hiển cười nhạo một tiếng, "Việc này đối với mày chỉ là trò trẻ con thôi mà, tao thì cũng không ngại bị gọi phụ huynh, dù sao chúng ta đều là trẻ vị thành niên, có tranh chấp gì, vẫn phải có người lớn hai bên đứng ra mới giải quyết được."

Đương nhiên không thể để bị gọi phụ huynh!

Nếu để cho Thiệu gia biết được, Thôi gia bọn họ còn có có thể sống sao?

So với Thiệu gia, Trần gia làm sao có thể sánh bằng.

Cậu ta ổn định lại tinh thần, tay cầm cây mây đi về phía Trần Dục.

Trần Dục tất nhiên nhìn ra có gì đó sai sai, lập tức muốn biến khỏi nhà vệ sinh, nhưng Tiền Văn Kiệt đã đứng trước cửa, như một vị môn thần, cậu ta căn bản là không có đường thoát.

"Đét!"

Cây mây rơi chan chát lên lưng Trần Dục, Trần Dục muốn vùng dậy, lại bị cây mây vụt trúng, cậu ta gào lên một tiếng đau đớn, lại chỉ có thể chạy trối chết.

Lúc đầu Thôi Hàng còn không định đánh thật, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Dục, sắc mặt đột nhiên thay đổi, một luồng cảm xúc khó giải thích tràn vào khoang ngực.

Cậu ta đột nhiên trở nên rất hưng phấn.

Một cái lại một cái, cây mây rơi lên người Trần Dục, Trần Dục càng thống khổ gào thét, Thôi Hàng lại càng hăng hái.

Tiền Văn Kiệt nhìn một chút, dần dần cảm thấy không đúng lắm.

Cậu ta xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, nhỏ giọng hỏi Thiệu Hiển: "Hiển Hiển, cậu có cảm thấy Thôi Hàng cứ là lạ không?"

Có cảm giác hơi giống... biếи ŧɦái.

Thiệu Hiển bình tĩnh nói: "Có lẽ là vì Trần Dục vẫn luôn ức hϊếp cậu ta, bây giờ cậu ta mới có dịp được trả thù, nên hơi lố."

Thật ra ở kiếp trước, Thôi Hàng cũng bởi vì có khuynh hướng bạo lực nên đã từng ngồi tù.

Tiền Văn Kiệt cảm thấy Hiển Hiển nhà cậu nói rất chí phải, liền tiếp nhận cách giải thích này.

Chẳng được bao lâu, Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc, giật nhẹ vạt áo Thiệu Hiển, sắc mặt nghiêm túc, "Nhà vệ sinh này không được sạch sẽ cho lắm, chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Cậu không có hứng thú đối với việc Trần Dục bị ngược đãi, cậu chỉ là lo Thiệu Hiển sẽ bị nhiễm mùi hôi ở cái nhà vệ sinh này thôi.

"Được." Thiệu Hiển cười cười, dẫn hai người rời đi.

Bọn họ đi xa khoảng mười mét, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu rên thê thảm.

Hội thể thao oanh oanh liệt liệt kết thúc, lớp 6 - 1 đạt được nhiều chiến thắng vẻ vang, nên ai cũng vô cùng vui vẻ.

Cũng vì việc này, nhóm ba người tích cực tham gia hoạt động Thiệu Hiển, thu được một lượng lớn thẻ người tốt của các bạn học và độ nổi tiếng cũng tăng lên, mọi người thường bàn tán về họ với thái độ khá tích cực.

Nữ sinh và nam sinh ùa nhau làm quen, muốn lôi kéo quan hệ.

Nhưng ba người Thiệu Hiển vẫn như cũ, bên cạnh cũng không lòi ra ai khác, phần lớn đều thất bại thảm hại mà từ bỏ.

Dần dần, mọi người phát hiện chỉ có lớp phó học tập Hách Lộ, là thường xuyên cùng hai học bá nói chuyện học tập.

Nữ sinh ước ao ghen tị nhiều vô cùng, nhưng mà hết cách rồi, ai bảo Hách Lộ cũng là học bá cơ chứ?

Vấn đề mà học bá thảo luận, phàm nhân như bọn họ chen ngang không lọt cũng rất bình thường.

Nhưng cũng vì như vậy, trong lớp, thậm chí toàn trường, lời đồn truyền ra càng lúc càng nhiều. Có người nói Hách Lộ đã "câu" được Thiệu Hiển, cũng có người nói cô và Trần Bách Châu đang hẹn hò.

Năm nhất Trung học cơ sở chính là giai đoạn tình cảm bắt đầu sinh sôi, chủ đề ai yêu đương với ai cứ nói đến là không thể dừng được.

Đối với việc này, Hách Lộ hờ hững đối mặt.

Cô chỉ vì chuyện học tập thôi, thanh giả tự thanh*.

*thanh giả tự thanh: nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.

Lời đồn ngày càng gay gắt, có lúc Hách Lộ đi vệ sinh còn có thể bị người khác chặn lại uy hϊếp đe dọa.

Cô càng không để ý, những nữ sinh khác lại càng muốn xé mặt-nạ-dối-trá của cô.

Tất cả những việc này Tiền Văn Kiệt đều biết, nhưng cậu không có lập trường đi quản.

"Hiển Hiển, cậu nói xem chúng ta có nên tránh mặt Hách Lộ không?" Trên đường về nhà, Tiền Văn Kiệt nói với giọng khá đáng tiếc.

Thiệu Hiển nhàn nhạt trả lời: "Ai cũng phải tự có trách nhiệm với chính mình, cậu ấy biết rõ nếu không qua lại với chúng ta nữa thì những việc này tự nhiên sẽ dừng lại, nhưng cậu ấy lại không làm như vậy, biết sao không?"

"Không biết." Tiền Văn Kiệt thật sự không hiểu, người ta không phải đều vì lợi tránh hại sao?

Trần Bách Châu bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu ấy vốn dĩ không để ý người khác nghĩ như thế nào, mà chỉ hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ."

Nói theo một nghĩa nào đó, người như vậy có tâm lý rất mạnh mẽ.

Tiền Văn Kiệt khó hiểu vò đầu, "Gia cảnh nhà cậu ấy không tốt sao? Không phải hồi Tiểu học cậu ấy cũng học cùng lớp với chúng ta sao?"

"Cậu rất quan tâm Hách Lộ." Thiệu Hiển khẳng định nói.

Tiền Văn Kiệt nhất thời lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu ấy rất tốt, nhưng lại bị người khác bắt nạt, quá đáng thương."

Cậu ta giải thích xong, liền ngậm miệng không nói tiếp nữa.

Thiệu Hiển cười cười, hắn không phải không muốn giúp Hách Lộ, nhưng hắn biết Hách Lộ không cần hắn nhúng tay vào.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt, ba người bĩnh tĩnh vượt qua lớp 6, cũng nhân lúc nghỉ hè mà thông qua bài thi nhảy lớp, đầu tháng chín sẽ trở thành học sinh lớp 9.

Nhảy lớp ở bậc Trung học cơ sở cũng coi như là chuyện mới mẻ, thanh danh ba người ở trường càng vang dội.

Tiền Văn Kiệt vốn không có ước mơ cao cả gì, nhưng theo Thiệu Hiển dẫn dắt, cũng cảm thấy cuộc sống phong phú như vậy cũng rất tốt.

Hách Lộ cũng nhảy lớp với bọn họ, còn cùng học chung một lớp.

Lớp 9 là lớp tốt nghiệp, người người nhà nhà đều muốn tốt nghiệp, cực kỳ chú trọng học tập, nên ít có người tìm Hách Lộ gây phiền phức.

Trong lúc người khác nhọc nhằn khổ sở học chương trình lớp 9 thì Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu đã lấn tới chương trình học lớp 11.

Tiền Văn Kiệt cũng bị kéo theo mà chịu khổ.

Giáo viên cũng không quan tâm bọn họ lên lớp có nghe giảng hay không, chỉ cần thành tích không thụt lùi thì trong lớp làm gì cũng được.

Tất nhiên bao gồm cả Hách Lộ, có bốn vị học bá trong lớp khiến áp lực trong lớp càng nâng cao, tất cả mọi người đều liều mạng học tập.

"Hiển Hiển, mai là thứ bảy, tí nữa tan học về chúng ta đi chơi đi." Tiền Văn Kiệt đề nghị.

Trong khoảng thời gian này cậu ta đã nhịn đến sắp phát điên rồi.

Thiệu Hiển không từ chối, "Đi chơi chỗ nào?"

"Quán Internet?"

Thời đại này, máy tính vẫn chưa hoàn toàn được sử dụng rộng rãi, trong nhà Thiệu Hiển cũng có máy tính, nhưng hắn không có hứng thú cho lắm, hơn nữa mạng tương đối chậm.

Trong nhà Tiền Văn Kiệt cũng có, nhưng là ba Tiền mẹ Tiền căn bản không biết dùng, nên mạng cũng không lắp.

"Chơi gì?"

"Truyền kỳ đó!" Tiền Văn Kiệt một mặt hưng phấn, "Trò này đang hot cực luôn, chơi cũng vui lắm, tôi vẫn luôn muốn chơi!"

Thiệu Hiển hỏi Trần Bách Châu, "Cậu đi không?"

"Cậu đi thì tôi đi." Trần Bách Châu không chút nghĩ ngợi đáp.

Nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển cũng không đành lòng, khoảng thời gian này có hơi căng thẳng, đúng là cần phải nghỉ ngơi một chút.

"Được, vậy thì đến quán Net, chỉ được chơi hai tiếng."

Ba người đều đồng ý, sau khi tan học đến quán Internet.

Thời đại này hạn chế độ tuổi ở quán Internet vẫn còn chưa quá gay gắt, vị thành niên cũng có thể trà trộn vào.

Ba người nạp xong tiền chơi trong hai tiếng, ngồi nối tiếp nhau.

Trong quán Internet đa số đều chơi Truyền kỳ, năm đó Thiệu Hiển cũng có chơi, nhưng hắn không quá hứng thú với game, cho nên có chút không nhớ rõ.

Tiền Văn Kiệt vui vẻ bừng bừng nhập tài khoản, đăng nhập vào game.

"Cậu có tài khoản từ bao giờ vậy?" Thiệu Hiển nghi hoặc.

"Tôi lén làm đó " Tiền Văn Kiệt cười hì hì đáp "Có muốn chơi cùng không?"

"Không " Thiệu Hiển mở máy tính ra, tùy tiện lướt xem trang web, "Tự chơi đi."

Tiền Văn Kiệt cũng không nói nhiều, bắt đầu chơi game.

Thiệu Hiển thì lại đi vào các loại diễn đàn xem linh tinh, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng đánh máy, hắn quay đầu lại nhìn.

Trần Bách Châu vô cùng chăm chú, luyện tập khả năng đánh máy.

Thấy Thiệu Hiển nhìn sang, cậu giải thích: "Cảm thấy bản thân đánh máy quá chậm, cho nên muốn luyện một chút."

"Rất tốt."

Hai người đều làm việc của mình, Thiệu Hiển cũng không có nhàn rỗi.

Hắn xem rất nhiều diễn đàn, đa số đều là quảng cáo rác, cái có ý nghĩa thật sự rất ít.

Nhưng mà hiện tại máy tính vẫn là đồ hiếm, mua được cũng chỉ lác đác vài cái, thậm chí nhiều người đến bây giờ chưa từng nghe tới máy tính.

Có thể dùng máy tính mở topic trên diễn đàn cũng gọi là có chút thực lực kinh tế.

Hắn cũng đang nghĩ mình có nên lập một diễn đàn không, diễn đàn chuyên dùng để thảo luận về một số bài tập khó hoặc những bài tập dễ sai, tạo thành một nhóm học tập.

Máy tính rất có hại đối với trẻ vị thành niên, nhưng nếu biết sử dụng đúng cách, sẽ có lợi nhiều hơn hại.

Đối tượng tham gia diễn đàn căn bản đều thích học tập, vậy cũng xem như là nơi cho nhân tài tụ tập.

Nhưng thao tác cụ thể làm sao, hắn còn phải suy nghĩ kỹ một chút.

Mải lo nghĩ nên hắn không chú ý đến nội dung quảng cáo, tùy ý nhấp chuột vào một địa chỉ, lúc nó mở ra làm hắn giật cả mình.

Vừa này chủ lầu nói cái này hay lắm... phim à?

Còn chưa kịp đóng cửa sổ đó đi, thì một chiếc cửa sổ khác đột nhiên bắn ra, cơ thể trần trụi trên màn hình đập thẳng vào mắt Thiệu Hiển.

Trần Bách Châu thấy hắn đột nhiên căng cưng cả người, không khỏi tò mò ghé vào nhìn, một giây sau trên mặt đột nhiên có loang vài vệt hồng, cậu nhanh tay lẹ mắt, đoạt lấy con chuột trong tay Thiệu Hiển, nhanh chóng tắt đi cửa sổ vừa mở đó.

Đến khi Thiệu Hiển bình tĩnh lại, mặt đã nóng hồng, đối mặt ánh mắt của Trần Bách Châu, hắn lắp bắp giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Ừm, tôi tin cậu." Trần Bách Châu mím môi nghiêm túc nói.

Thiệu Hiển: "..."

Nhưng tôi cảm thấy cậu không có tin tôi một chút nào ấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »