Chương 56: Con rùa đen khốn kiếp

– Em không sợ tôi ăn em à?- Thân Đồ Dạ nghiêng mắt liếc cô.

– Tình trạng nào rồi, anh có hứng thú, em cũng không để ý- Lăng Tuyết lườm anh, đưa tay vạch áo anh ra- Để em xem xem, trên người anh có

không?

Thân Đồ Dạ vô thức lùi ra sau, Lăng Tuyết dứt khoát dùng một tay níu anh lại, đề phòng anh chạy trốn:

– Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, trốn cái gì?

Thân Đồ Dạ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô.

Động tác này, lời nói này, sao lại giống anh lúc bình thường thế?

Cô đây là ăn miếng trả miếng hay sao?

– Trên người cũng có nè- Lăng Tuyết kéo áo Thân Đồ Dạ xuống xem xét- Chút rượu thôi mà, sao lại bị dị ứng nhiều vậy?

– Được rồi- Thân Đồ Dạ đẩy tay cô ra, chỉnh lại áo sống- Em ra ngoài đi.

– Làm gì xua đuổi hoài vậy?- Lăng Tuyết bĩu môi không vui- Em nói em ở lại đây chăm sóc anh.

– Phải bôi thuốc- Thân Đồ Dạ cố tình hù cô- Bôi hết toàn thân luôn, em dám không?

– Em…

Nghe thấy hai chữ “toàn thân”, Lăng Tuyết định bỏ cuộc, cô cũng không dám “tiếp xúc toàn thân” với anh, cho dù không làm ăn được gì, nhưng cử chỉ thân mật thế này khiến cô khó mà chịu được.

Chỉ là nghĩ đến bản thân có việc cầu xin anh, cô vẫn cố lấy dũng khí nói:

– Có gì không dám? Em sắp gả cho anh rồi, chăm sóc anh là chuyện hiển nhiên thôi.

– Được lắm!- Thân Đồ Dạ gật gù, lại hù cô tiếp- Vậy em giúp tôi cởϊ qυầи ra.

– Hả?- Lăng Tuyết trợn mắt.

– Không phải muốn chăm sóc tôi sao?- Thân Đồ Dạ nằm xuống giường- Còn không mau lên?

– Em…

Lăng Tuyết trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng không thể không làm

theo, cắn môi dưới, cố gắng giúp Thân Đồ Dạ cởϊ qυầи ra, chỉ là, tay cô

vừa mới chạm vào quần anh thì như bị điện giật rụt trở về, tim lại loạn

nhịp…

– Có cần thiết phải khoa trương vậy không?- Thân Đồ Dạ không vui trừng mắt với cô.

– Để em cởϊ áσ giúp anh trước- Lăng Tuyết bất chấp tất cả, đưa tay mở từng cúc áo của Thân Đồ Dạ ra- Em thấy nửa thân trên của anh nhiều nốt

đỏ lắm.

– Không cần…

Thân Đồ Dạ có hơi kháng cự, vừa rồi anh chỉ muốn dọa cô rút lui,

không phải thực sự muốn Lăng Tuyết cởi đồ giúp mình, anh hoàn toàn không muốn để cô nhìn thấy nốt đỏ trên người anh.

– Đừng lộn xộn…- Lăng Tuyết một tay đè tay Thân Đồ Dạ, tay kia thô lỗ cởϊ áσ anh.

– Này, em làm gì vậy?- Thân Đồ Dạ trợn to mắt, cô gái này sao lại thô thiển vậy?

– Cởϊ áσ mà! Chẳng phải anh bảo em cởi à?

Lăng Tuyết phát hiện ra một vấn đề, cô càng chủ động, Thân Đồ Dạ lại

càng kháng cự, ngược lại, cô càng ra vẻ xấu hổ ngại ngùng, anh lại được

nước lấn tới.

Cho nên cô dứt khoát hóa bị động thành chủ động.

– Chủ nhân…

Lúc này, Cố Huy và Lôi Quân xách theo hộp thuốc, vô cùng lo lắng đẩy

cửa đi vào, thấy cảnh này, hai người họ trợn mắt, đây là… tình huống gì?

Nếu không phải Thân Đồ Dạ mẫn cảm với rượu, họ còn tưởng họ đã quấy rầy chuyện tốt của chủ nhân.

– Trời ơi, nhiều quá…- Lăng Tuyết đúng lúc vạch Thân Đồ Dạ ra, nhìn

thấy trên vòm ngực cường tráng của anh có nhiều nốt đỏ li ti, vội nói-

Còn đứng đó làm gì? Mau lấy thuốc ra đây.

– Hả, à vâng vâng!- Cố Huy vội vàng cầm hộp thuốc đến.

– Đi xuống- Thân Đồ Dạ đẩy Lăng Tuyết xuống giường, xấu hổ quát khẽ- Ra ngoài.

– Em ra ngoài, ai bôi thuốc cho anh?- Lăng Tuyết bị anh đẩy ra ngồi

thẳng trên giường- Sắp kết hôn rồi, anh còn ngại cái nỗi gì nữa?

Lôi Quân bật cười thành tiếng, không ngờ cô Cung lại rất thoáng trong chuyện này.

Cố Huy cố nín cười, nói:

– Chủ nhân, lần này anh dị ứng nghiêm trọng lắm, hay để cô Cung chăm sóc anh đi, tụi em ra ngoài trước.

– Hai cậu muốn chết à…

– Thuốc này dùng thế nào?- Lăng Tuyết ngắt lời Thân Đồ Dạ- Anh ấy dị ứng nặng vậy, chắc phải có uống có bôi ngoài da chứ?

– Vâng- Cố Huy giao thuốc cho Lăng Tuyết- Thuốc này để uống, cô cho

chủ nhân uống một viên là được, uống với nước ấm, tuýp thuốc này là bôi

ngoài da, dùng tăm bông chấm lên nốt đỏ!

– OK, tôi biết rồi- Lăng Tuyết nhận lấy- Hai anh ra ngoài đi.

– Vâng- Cố Huy và Lôi Quân thực sự đi ra- Đúng rồi, tối nay ngoại trừ nước lọc ra, đừng cho chủ nhân ăn bất cứ thứ gì.

– Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo- Lăng Tuyết xua tay.

Thân Đồ Dạ nhìn theo bóng lưng của Cố Huy và Lôi Quân, toàn thân cứng đờ, anh nhìn nhầm rồi sao? Hai tên đó nay xưa nay đều chỉ nghe lời một

mình anh, bây giờ lại nghe lệnh cô gái này, hoàn toàn không thèm nghe

anh nói???

– Uống thuốc trước đã.

Lăng Tuyết nhét thẳng viên thuốc vào miệng của Thân Đồ Dạ, sau đó mới chạy đi tìm chai nước đến đút anh uống.

– Không cần, đã nuốt rồi- Thân Đồ Dạ nhíu mày, đợi cô mang nước đến,

chắc thuốc cũng tiêu hóa hết rồi- Sao em chẳng nghe lời gì vậy? Bảo em

đi, em không đi…

– Giơ tay lên!- Lăng Tuyết thô bạo tuột áo Thân Đồ Dạ ra.

Thân Đồ Dạ đành phải nhấc thân trên phối hợp cùng cô.

– Úp người lại, để em xem lưng anh- Lăng Tuyết vỗ lên ngực Thân Đồ Dạ một cái, sau đó vừa e thẹn vừa cười cười- Cứng nhỉ!

– Bên dưới cứng hơn đó, em muốn xem thử không?- Thân Đồ Dạ như cười như không hỏi.

– Em cũng muốn thử lắm, nhưng bây giờ anh được không?- Lăng Tuyết lườm anh.

– Em…

Thân Đồ Dạ tức đến mặt tái mét, cô gái này khi chủ động đúng là nhặng xị hẳn lên, còn “háo sắc” hơn cả anh, chỉ là, sao anh lại cảm thấy khó

chịu như vậy?

– Nghe nói dị ứng rượu có thể dẫn đến nhiều bệnh trạng khác nghiêm

trọng hơn, anh có sao không?- Lăng Tuyết bắt đầu bôi thuốc giúp Thân Đồ

Dạ.

– Ngoại trừ ngứa, nổi ban đỏ, không có vấn đề nào khác, nhưng như vậy đã đủ rắc rối rồi, ít nhất ba ngày không thể ra ngoài- Thân Đồ Dạ lạnh

lùng nói- Đều do em ban tặng!

– Chuyện này sao có thể trách em? Em không biết anh bị dị ứng rượu

mà- Lăng Tuyết nói rất hùng hồn- Hơn nữa, em thật sự chỉ bỏ chút rượu

cocktail vào thôi, người bình thường cho dù bị mẫn cảm cũng không có vấn đề gì, anh cũng quá mong manh nhạy cảm rồi.

– Nhảm nhí- Thân Đồ Dạ lười nói chuyện với cô.

– Sau lưng anh nhiều lắm, để em dùng tay bôi cho anh nha- Lăng Tuyết nặn thuốc ra ngón tay bôi cho anh.

– Ừ- Thân Đồ Dạ đáp.

– Đau không?- Lăng Tuyết hỏi.

– Không đau, em cứ bôi đi- Thân Đồ Dạ nằm sấp trên giường.

– Còn ngứa không? Thuốc uống lúc nãy có hiệu quả rồi à? Em thấy anh không gãi nữa.

– Im lặng chút đi, em ồn quá.

– Em bỏ công sức ra hầu hạ anh như thế, anh còn chê em ồn!- Lăng

Tuyết bĩu môi không vui nói- Đúng rồi, lúc nãy anh nói, chỉ cần em phục

vụ anh thật tốt, anh sẽ giúp em.

– Em hại tôi thành ra như vậy, còn muốn tôi giúp em?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng kiêu ngạo nói- Tôi không truy cứu trách nhiệm của em đã tốt lắm

rồi.

– Anh…- Lăng Tuyết bực bội- Nói không giữ lời.

– Xin người ta giúp đỡ còn giở trò, được hời còn khoe mẽ- Thân Đồ Dạ

cười lạnh nói- Tôi nói rồi, em phục vụ tôi thật tốt, tôi mới giúp em,

hiện tại em làm tôi khó chịu, còn mong tôi giúp em à?

– Em…- Lăng Tuyết trợn mắt, một câu không nói nên lời, cô đặc biệt ở

lại chăm sóc anh, chính là muốn anh đồng ý giúp cô giải quyết chuyện của cô nhi viện, hiện tại anh bị dị ứng rượu, trong lòng khó chịu, cơ thể

càng không thoải mái, cho nên… kế hoạch thất bại rồi?

– Lo bôi thuốc đi, có chuyện gì mấy hôm nữa nói sau- Thân Đồ Dạ lười biếng nói.

Mấy hôm nữa?

Trong lòng Lăng Tuyết lại có hy vọng, có lẽ anh bị dị ứng rất tốt, chuyện gì cũng dễ nói hơn.

Cô không cần nhiều lời nữa, tập trung bôi thuốc giúp anh, phát hiện

vóc dáng anh rất đẹp, cao to khỏe khoắn, không cơ bắp cuồn cuộn, nhưng

có cơ ngực gợi cảm, cơ bụng tám múi, còn có cả “đường nhân ngư”[1].

Hình xăm đại bàng bên vai trái trông rất sống động, như thể sắp bay ra khỏi làn da anh.

Nhìn thấy hình xăm này, Lăng Tuyết không khỏi nhớ đến chuyện đêm đó,

cô dừng đồng tác trong tay lại, nhìn Thân Đồ Dạ, trong lòng dâng lên một cảm giác phẫn hận mãnh liệt, sao cô lại quên? Tên khốn này đã hủy đi

trinh trắng của cô, là kẻ thù của cô, cô lại còn định nương tựa vào anh…

– Bôi xong rồi?- Giọng Thân Đồ Dạ biếng nhác, có vẻ rất buồn ngủ.

– Vẫn chưa- Lăng Tuyết hoàn hồn, trong mắt hiện lên tia xảo quyệt-

Chỗ này của anh bị trầy da, em bôi thuốc vào, có thể sẽ rất đau, anh cố

chịu một chút nha.

– Ừ…

Thân Đồ Dạ lười biếng nói, mặt chôn xuống gối, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lăng Tuyết mở hộp thuốc ra, ở bên trong tìm được một cây kim tiêm, cô lấy ra chấm chút thuốc, rồi đâm thẳng vào mặt sau vai trái của Thân Đồ

Dạ.

Cơ vai Thân Đồ Dạ co giật một chút, nhưng không có phản ứng nhiều lắm, tiếp tục ngủ.

– Đau không?

Lăng Tuyết vờ như quan tâm, tay cô lại không chút lưu tình, tiếp tục

khắc chữ cho anh, ngay trên lưng anh, cũng chính là bên dưới cánh con

đại bàng đang bay lượn kia hai chữ “tên khốn”!!!

Bình thường nét chữ của Lăng Tuyết rất xấu, hiện tại dùng kim tiêm

khắc chữ, lại càng nguệch ngoạc, khó coi, còn gớm hơn cả chữ viết của

trẻ học lớp một, nhưng mà cô là muốn thứ hiệu ứng này.

Khắc chữ xong xuôi, Thân Đồ Dạ vẫn không có phản ứng gì, Lăng Tuyết

cắn môi dưới, đánh bạo, lại vẽ con rùa bên dưới chữ “tên khốn”…

Khà khà…

Lăng Tuyết không nhịn được bật cười thành tiếng, trong lòng cực kỳ

sảng khoái, tên khốn bại hoại này, để xem về sau anh còn dám gây hại

nhân gian không, ke ke ke…

Cô trong lòng cười vang.

Thân Đồ Dạ cứ vậy mà ngủ, Lăng Tuyết thu dọn hộp thuốc, vào phòng tắm rửa tay, trở ra phòng ngủ, đắp chăn cho Thân Đồ Dạ xong, cô lấy bộ chăn gối trong ngăn tủ ra sang sô pha nằm ngủ.

Có lẽ đã trả thù được Thân Đồ Dạ, tâm trạng Lăng Tuyết đặc biệt tốt,

chỉ chốc lát sau đã ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ, nếu ngày mai triệu

chứng dị ứng của Thân Đồ Dạ khá hơn, cô sẽ nói chuyện cô nhi viện với

anh…

***

Nhà họ Cung, Tần Tuệ nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói với Lãnh Thanh Mặc:

– Sắp sáng rồi, có cần gọi điện thoại hỏi thăm không?

Lãnh Thanh Mặc lắc đầu, dùng khẩu hình nói:

– Hiện tại chắc cô ấy đang ở nhà ngài Thân Đồ, nếu xảy ra chuyện gì, Cố Huy và Lôi Quân đã gọi điện sang đây lâu rồi.

– Chẳng lẽ cô ta…- Tần Tuệ cẩn thận suy đoán- Ở lại qua đêm với ngài Thân Đồ?

– Chắc là vậy- Lãnh Thanh Mặc đang uống trà, động tác rất tao nhã.

– Vậy thì tốt- Tần Tuệ mừng rỡ- Cứ đà này, hôn lễ sẽ cử hành như đã định rồi.

[1] Đường nhân ngư là hai đường hình tam giác từ hông kéo xuống dưới bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông.