Trong xe Lincoln, tài xế thản nhiên nói:
– Chiếc taxi ở đằng sau đang đuổi theo chúng ta!
Anh chàng trẻ hơn ngồi ở ghế phụ lái nhìn chằm chằm kính chiếu hậu:
– Là một con nhỏ háo thắng, có vẻ không giống là người của Ngũ Thần, cắt đuôi cô ta là được.
– OK.
Cuộc đối thoại của họ nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để Lăng Tuyết vào mắt.
Người đàn ông ở ghế sau cụp mắt suy tư, chuyên chú đọc tài liệu, mí mắt không thèm nâng lấy một chút.
Hắn có thói quen xoay chiếc nhẫn kim cương đen bên tay trái, chiếc
nhẫn lạnh lẽo phát ra vẻ sáng bóng huyền bí, giống như đôi mắt hắn!
…
Một chiếc Lincoln dài, một chiếc taxi, đẳng cấp khác biệt dưới bầu trời, kịch liệt truy đuổi trên phố xá huyên náo.
Kỹ thuật lái xe của chiếc Lincoln nhuần nhuyễn lão luyện, hoàn toàn
không bị độ dài của ngoại hình xe liên lụy, nhạy bén lướt đi, tốc độ cực nhanh.
Chiếc taxi cũng không vì đẳng cấp kém cỏi mà bị bỏ lại phía sau, bất
luận chiếc Lincoln tăng tốc thế nào cũng có thể bám đuôi không rời, như
miếng da trâu vứt thế nào cũng vứt không xong, nhưng muốn cản chiếc
Lincoln lại thì vẫn có chút khó khăn.
– Tuyết, em định làm gì?
Lăng Ngạo bị đè đến chân tê cứng, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên.
– Tại sao phải đuổi theo chiếc xe đó?
– Tuyết!
– Rốt cuộc có chuyện gì…
– Người trong xe đã cưỡиɠ ɧϊếp Bánh Bao!
Lăng Tuyết ném lại một câu cho Lăng Ngạo, cô bị anh làm ồn chết.
– Hả?
Lăng Ngạo ngơ ngác, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt dây chuyền khung
hình mini treo trên kính chiếu hậu, đó là hình anh chụp chung với Lăng
Tuyết, và một con chó giống Đức mang kính râm oai phong lẫm liệt chen
giữa họ…
Nó chính là Bánh Bao!
…
Xuyên qua phố xá đông đúc, con đường trở nên thông suốt hơn.
Xe Lincoln tăng tốc, chạy ra hướng ngoại thành.
Lăng Tuyết giẫm hết ga, toàn lực truy kích, một đôi mắt trong suốt
lóe ra ngọn lửa rực rỡ, cô nhất định phải tóm được tên khốn đó!!!
…
– Khà khà, con nhỏ kia kỹ thuật lái xe không tồi đâu, vậy mà chẳng
cắt đuôi được- Tài xế trong xe Lincoln hứng thú dạt dào- Thật muốn cùng
cô ta đua một trận.
– Chủ nhân đang gấp, đừng đùa!
Chàng trai trẻ ở ghế phụ lái cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông ngồi sau.
– OK!
Tài xế lái xe lên cầu vượt, đạp mạnh ga, xe chạy như bay.
– Muốn bỏ lại tôi à? Không dễ vậy đâu.
Lăng Tuyết đuổi theo không chút nghĩ ngợi, cửa kính xe mở ra, gió đêm lạnh thấu xương táp vào mặt, thổi đến lòng cô càng thêm dữ dội hơn!
Đoạn cầu vượt này đường không rộng rãi, xe Lincoln chạy chính giữa,
cố ý cản đường của Lăng Tuyết, vị trí hai bên cũng không đủ để chiếc
taxi vượt qua, nếu cố vượt rất dễ bay khỏi cầu rơi xuống biển, biến
thành xe hủy người vong.
Nhưng xưa nay Lăng Tuyết không hề sợ chết, vách núi sâu hút cô còn không sợ, còn sợ chiếc cầu vượt cao hơn mười mét này hay sao?
Cô điêu luyện đánh vô lăng, giẫm chân ga đến tận cùng, xe taxi
nghiêng 45 độ, vượt qua bên hông chiếc Lincoln, động tác ấy, vô cùng đột ngột!
– Ôi mẹ ơi, cô ta không muốn sống nữa sao!
Tài xế xe Lincoln kinh ngạc hô lên.
– Quá nhanh!- Chàng trai ở ghế phụ lái nhìn mà ngây người- Quá ngầu!
Người đàn ông ở ghế sau cuối cùng cũng giương mắt, quay kính xuống
một khe hở, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lăng Tuyết trong xe taxi, gió thổi
rơi mái tóc giả của cô, mái tóc đen dài óng ả tung bay trong gió, rất có khí phách oai hùng hiên ngang.