Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Thê

Chương 63: Đê vỡ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa tháng trước, hành lang ở phía Tây sông Đại Đào xảy ra lũ lụt, ba năm trước mới làm xong một tòa đê đập gia cố, thế nhưng bị dòng nước xô tới làm vỡ đê, lúc này đê bị cuốn đi phía trên có mười phụ nhân và tiểu hài tử còn có một số vật dụng giặt quần áo, trong chớp mắt nước từ sông Đại Đào lan tràn lên bờ, bao phủ mấy trăm mẫu ruộng tốt ở bờ sông.

Dân chúng địa phương bị tình cảm quần chúng kí©h thí©ɧ phẫn nộ, đến nha môn đứng chật như nêm cối, muốn tri huyện cho một lời giải thích.

Tri huyện địa phương mới đến nhậm chức không bao lâu, căn bản không dám giấu giếm nên báo tình hình tai nạn, chỉ có thể phát ra văn thư tám trăm dặm rất kịch liệt, trình lên sổ con thỉnh tội.

Sau khi Ngự sử đài tiếp nhận văn thư, tra xét tường tận hồ sơ xây dựng đê đập nguyên thủy một phen ở hành lang phía Tây sông Đại Đào, nghĩ tấu chương, trình lên án trác của Nguyên Vũ đế.

Tấu chương có viết rõ, năm đó khi xây dựng tòa đê đập này phòng ngừa lũ lụt, triều đình phái Đại hoàng tử lúc đó còn chưa trở thành Thái tử đi trông coi. Nguyên Vũ đế phái hắn đi đốc kiến đê đập, một là để hắn đi thể nghiệm dân sinh, hai là muốn hắn lập chiến tích.

Khi đê đập làm xong, Đại hoàng tử viết tấu chương, nói rõ trong quá trình xây dựng đê đập không hề xảy ra vấn đề, là một phen ca công tụng đức. Nguyên Vũ đế còn bởi vì vậy mà khen ngợi hắn, còn coi đây là một lý do, vì để lập Đại hoàng tử làm Thái tử tăng thêm kiếp mã.

Mà lúc này, đê đập bị vỡ.

Làm xong bất quá ba năm, lại vỡ đê rồi.

Đây là chói lọi đánh lên mặt Nguyên Vũ đế!

Trên triều đình trừ bỏ vài đại thần quỳ gối giữa đại điện, các quần thần còn lại đều cúi đầu không dám mở miệng nói chuyện.

Thụy vương đứng chung một chỗ với năm vị vương gia, cũng cúi đầu không nói.

Hôm nay là tiểu hướng, không giống như ngày đại hướng muốn nghị luận quốc sự Đại Ngụy, nói tương đối tiểu hướng có vận may và thoải mái hơn rất nhiều so với đại hướng, nhóm hoàng tử cũng nguyện ý ở ngày tiểu hướng đến tụ tập, lộ mặt trước mặt Nguyên Vũ đế.

Lúc này, Cửu hoàng tử Lưu Đồng cũng đứng trong hàng ngũ hoàng tử, do hắn có quan hệ vô cùng tốt với Thụy vương, trước nay cùng Thụy vương đứng cách nhau không xa.

Lưu Đồng hơi hơi nâng mí mắt nhìn đại khí không dám ra, trên đại điện Thái tử cúi đầu quỳ gối, khóe miệng xẹt qua một tia cười trào phúng.

"Thời gian bất quá mới ba năm, đê đập mới gia cố, sao có thể bị sông Đại Đào vỗ một phát liền vỡ!"

Nguyên bản bộ mặt từ ái của Nguyên Vũ đế bây giờ có chút dữ tợn, đế vương ra oai, người bình thường cũng không dám nhìn thẳng:

"Hơn mười mạng người, sáu trăm mẫu ruộng tốt, nghịch tử! Ngươi muốn giải thích như thế nào với dân chúng ở hành lang phía Tây đây!"

Thái tử hai tay chống xuống sàn, lo sợ không nói, trong đầu cấp tốc nghĩ đối sách ứng phó.

Chuyện này đột nhiên xảy ra, hắn căn bản không nghĩ tới Ngự sử đài bên kia vậy mà không chịu thông báo với hắn một tiếng.

Nếu như hắn biết chuyện này sớm một khắc, trước hết hắn cũng có thể nghĩ biện pháp hòa dịu để vượt qua khoảng thời gian này.

Mà lúc này, hắn không hề có biện pháp như tưởng tượng.

Thái tử hổn hển thở hai ngụm khí thô, từ ngữ hàm hồ nói:

"Nhi thần, nhi thần không biết vì sao đê lại vỡ..."

"Ngươi không biết?!"

Nguyên Vũ đế phẫn nộ quát:

"Trẫm để Hộ bộ chi hai mươi vạn lượng bạc, bất quá là gia cố một cái đê dài năm trăm trượng, địa phương nên dùng thạch tài, bút tiền này tính toán đâu ra đấy cũng đủ xây dựng nên một con đê ngàn năm không vỡ! Nhưng bút bạc này một phân tiền cũng không thừa lại, ngược lại cũng thôi đi, hiện tại bất quá ba năm đê đã vỡ, ngươi nói cho trẫm biết, đê đập làm sao xây dựng gia cố! Ngươi trông coi chuyện này, làm sao giam!"

Nguyên Vũ đế càng nói cũng càng sinh khí, mạnh mẽ đứng lên, làm lung lay một trận.

Chúng thần nhất thời kinh hô:

"Bệ hạ!"

Tự có người đỡ lấy Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế vỗ vỗ ngực, biểu cảm khó chịu.

Người bên phe phái Thái tử nhanh chân chạy ra nói:

"Bệ hạ bớt giận! Thần cho rằng, lúc trước Thái tử điện hạ mới tới dân gian, đối với chuyện gia cố xây dựng đê đập cũng không tinh thông, cũng có thể bị người lừa bịp."

Một lời đã ra, liền có người phụ họa:

"Bệ hạ, năm đó Thái tử điện hạ lấy danh nghĩa Hoàng tử, đi đốc công công việc xây dựng đê đập, vào dịp này Thái tử cải trang vi hành tới chỗ dân chúng địa phương, đem trọng tâm đặt ở chỗ hiểu rõ giải dân sinh. Chuyện xây dựng đê đập, bất quá Thái tử tầm thường hỏi đến, tự không thể tưởng được sẽ có người giả báo giấu diếm, theo thứ tự hàng nhái, cứ thế nên bây giờ phát sinh chuyện đê vỡ... Chuyện này cũng không phải ý của Thái tử, Thái tử nghe thấy việc này cũng cảm thấy bi thống, mời bệ hạ nắm rõ."

"Còn mời bệ hạ nắm rõ!"

Trong lúc nhất thời, mười mấy triều thần đều bước ra khỏi hàng tán thành, tề thanh hô để Nguyên Vũ đế nắm rõ.

Thụy vương cẩn thận quan sát, phát hiện sắc mặt Nguyên Vũ đế tốt lên rất nhiều.

Hắn thầm thở dài.

Chuyện này vô luận Thái tử ở giữa sắm vai nhân vật gì, kỳ thực đã không còn trọng yếu. Quan trọng là, Nguyên Vũ đế muốn bảo vệ Thái tử.

Quan điểm này, đã cũng đủ.

Chẳng qua, lúc trước cùng xây dựng đê đập có điều liên hệ quan viên, nói vậy cũng bị Thái tử đẩy ra, làm thế tội sơn dương.

Thụy vương nghĩ như vậy, lại bỗng nhiên thấy Kỳ vương bước ra khỏi hàng.

"Phụ hoàng."

Kỳ vương tác phong nhanh nhẹn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, là thứ tử của Nguyên Vũ đế, là vị vương gia lớn nhất dưới Thái tử, hắn đã chưởng quản Lại bộ, quan viên khảo hạch, trong đó tác dụng của hắn không nhỏ.

Kỳ vương bước ra khỏi hàng làm Nguyên Vũ đế nhíu nhíu đầu mày, cũng để Thái tử đang căng thẳng nới lỏng tâm thần.

"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, muốn làm chứng Thái tử, việc này phải nắm rõ, nên giao cho Hình bộ, Đại Lý tự, Đô sát viện tam tư hội thẩm, Ngự sử đài giám sát, hành văn quảng cáo thiên hạ, dĩ hoàn thanh danh cho Thái tử, lấy chương triều đình thanh minh."

Kỳ vương nói không nhanh không chậm, một bộ dạng nhàn nhã như cũ.

Lưu Đồng nghe ngầm hiểu, không khỏi lộ ra mỉm cười.

Nói được đường đường chính chính, Kỳ vương cũng bất quá là vì không muốn Thái tử tốt hơn khi vượt qua một kiếp này.

Bất quá, hành động này lại thể hiện được tâm tư sâu sắc của hắn.

Kỳ vương đã ra, Lễ vương, Chúc vương, Sầm vương cũng ào ào bước ra khỏi hàng phụ họa.

Bốn vị vương gia này kỳ thực mỗi người đều có tâm tư, nhưng lúc đương kim Thái tử không hay ho, bọn họ lại không để ý liên hợp cùng nhau, ra sức đánh một hồi chó rơi xuống nước.

Bốn đứa con trai nói làm sắc mặt Nguyên Vũ đế đang tốt đẹp nhất thời có chút khó coi trở lại.

Hắn nhìn lướt qua ngọc dưới bậc thần tử, tầm mắt dừng ở trên người Thụy vương vẫn không có hé răng.

"Thụy vương, ý của ngươi như thế nào?"

Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm Thụy vương, uy thanh hỏi.

Hắn muốn nhìn, một nhi tử được phong vương cuối cùng, có phải cùng bọn họ giống nhau hay không, ước gì nhân cơ hội này đá Thái tử một cước.

Thụy vương chần chờ, mới đứng ra, chắp tay cong eo nói:

"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng... Việc cấp bách không phải truy tra chuyện năm đó, mà trước là muốn chi ra ngân sách, ưu đãi và an ủi dân chúng những gia đình có người mất, trợ cấp yêm ruộng tốt đứng đầu, tránh cho lũ lụt ở hành lang phía Tây có cơ hội phát triển, ổn định tâm dân chúng hành lang phía Tây. Trước ổn định dân tâm, lại tra chuyện tình lúc trước cũng không muộn."

Trong mắt Nguyên Vũ đế xẹt qua một tia tán thưởng, lại nhìn mấy người con trai khác, thất vọng khó có thể che giấu.

Hắn cũng không nói nhảm nhiều, chỉ nói:

"Theo lời Thụy vương nói, hạn cho ba ngày, lục bộ phối hợp, Trung Thư Lệnh phác thảo chiếu lệnh, giao trẫm tɧẩʍ ɖυyệt."

Lời này vừa nói ra, đại điện trong khoảng thời gian ngắn lặng ngắt như tờ.

Nguyên Vũ đế dừng một chút, nói:

"Thụy vương, ngươi nghĩ một điều trần xử lý thiện hậu này, giao đến chỗ trẫm."

Thụy vương sửng sốt, vội hỏi:

"Nhi thần tuân chỉ."

"Thái tử thành công vĩ đại, giam cầm một tháng, lấy xem hiệu quả."

Nguyên Vũ đế nói đến đây, lại là khí không đánh một chỗ đến, váy dài vung lên nói:

"Bãi triều!"

Nhưng lại long hành hổ bộ đi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »