Đây là thói hư tật xấu của nam nhân.
Đổi thành nguyên chủ, chỉ sợ lúc này không biết đã thương tâm cỡ nào rồi.
Nàng là dạng người gì, thân là trượng phu của nàng hai năm, Phương Sóc Chương sao có thể không biết?
Vậy mà, hắn lại hỏi nàng vấn đề như vậy.
Thường Nhuận Chi cảm thấy châm chọc, nhưng nàng không phải nguyên chủ, nàng không có nửa điểm thương tâm.
Giọng điệu Thường Nhuận Chi bình bình, đáp một câu:
"Không có."
Trái tim nặng nề của Phương Sóc Chương rơi xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm, quả thực như trút được gánh nặng.
Thế là, trên mặt hắn cũng lộ ra tươi cười, vừa muốn nói cái gì, lại nghe Thường Nhuận Chi nói:
"Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại muốn hỏi ta vấn đề này. Chẳng sợ ta và Cửu hoàng tử thật sự có cái gì, cũng không e ngại nói chuyện này với ngươi sao?"
Lúc này, tâm tình Phương Sóc Chương vừa tốt lên một chút, nghe vậy liền hảo ngôn hảo ngữ nói:
"Ta biết ngươi không phải nữ tử như thế, ngươi và các nàng không giống như..."
"A, ta và các nàng có chỗ nào không giống?"
Thường Nhuận Chi nhíu mày:
"Nhưng mà ta lại hi vọng cùng các nàng giống nhau, điều kiện tiên quyết là ta không có việc gì làm, đã hòa ly mà chồng trước còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt ta. Bằng không, ta cùng ai yêu đương thắm thiết, cũng không có không thức thời đến ngăn cản ngươi mà nói nửa câu. Hảo cẩu còn không chắn lại để nói."
Lông mày Phương Sóc Chương nhíu chặt:
"Nhuận Chi, ngươi —— "
"Muốn ta nói lại vài lần sao?"
Thường Nhuận Chi đánh gãy lời hắn:
"Phương đại nhân nghe không hiểu tiếng người hay là trí nhớ không tốt? Nói vô số lần rồi, mời gọi ta là Thường nữ quan. Ta với ngươi thật sự không quen."
Phương Sóc Chương hít vào một hơi, ổn định tức giận:
"Vì sao bây giờ ngươi trở nên mỏ nhọn lợi hại như thế?"
(*Nguyên văn tác giả nhé!*)
"Theo ta thấy thì, không thể nhịn được nữa, thì không cần nhịn."
Thường Nhuận Chi trào phúng tiếp tục nói:
"Phương đại nhân đã nghe không quen, vậy xin đừng xuất hiện ở trước mặt ta. Đương nhiên, ta cũng sẽ không thể xem như nhàn rỗi không có chuyện gì lại chạy đến trước mặt ngươi lắm lời đâu. Ngươi không biết xấu hổ, nhưng mà ta còn muốn mặt mũi đó."
Phương Sóc Chương nhịn không được nói:
"Ta làm sao không biết xấu hổ?"
Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Thường Nhuận Chi:
"Ngươi mới là không biết xấu hổ, mới hòa ly không bao lâu, ngươi liền..."
"A."
Thường Nhuận Chi khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói:
"Phải, ta không biết xấu hổ, mới hòa ly bất quá mấy tháng, liền cùng nam nhân khác quan hệ ái muội. Ngươi là nghĩ như vậy đi? Vậy ngươi có biết ta nghĩ như thế nào hay không?"
Thường Nhuận Chi bỗng nhiên ngừng cười, có nề có nếp nói:
"Tốt xấu gì ta cũng hòa ly xong mới lui tới cùng nam nhân khác, ngươi thì sao hả? Lúc ta và ngươi còn là phu thê, ngươi đã có ba thị thϊếp, ở bên ngoài còn không biết có thêm chuyện gì cùng các phụ nhân khác hay không nữa nha, càng đừng nói tới cái gì kỹ lâu, chắc là chạy đi không ít nhỉ?"
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói:
"Ngươi chê ta không biết xấu hổ, ta lại cảm thấy ngươi rất bẩn."
(*Đúng, hắn rất bẩn. Quan hệ mù mịt chướng khí*)
Phương Sóc Chương nhất thời buông lỏng hai tay đang tóm vai Thường Nhuận Chi ra, không tự chủ được lui về sau hai bước.
Biểu cảm trên mặt hắn ý vị sâu xa.
Thường Nhuận Chi tự nhận chính mình không giỏi phỏng đoán nhân tâm người khác, nhưng lúc này nàng đột nhiên có chút cảm nhận được hàm nghĩa thể hiện trên mặt Phương Sóc Chương ——
Đó là một loại cảm giác, bị người ta nói đúng nên chột dạ và khó xử.
Nhất thời, Thường Nhuận Chi hồi tưởng lại mới vừa rồi nàng nói cái gì nhỉ.
Nam nhân dạo thanh lâu, ở thời đại này rất bình thường, hắn không cần thiết khó xử, càng không thể nào có hai chữ chột dạ.
Vậy, còn lại chỉ có...
Đột nhiên, Thường Nhuận Chi mở to hai mắt.
"Ngươi thật đúng cùng với mỗ phụ nhân, có quan hệ này?"
Thường Nhuận Chi cảm thấy vớ vẩn.
Phương Sóc Chương hơi hơi cúi đầu, xem ra có chút yếu ớt.
Thường Nhuận Chi lui ra phía sau hai bước, bảo trì một đoạn khoảng cách an toàn với Phương Sóc Chương.
Nàng liên tục cảm thấy thiếu niên Phương Sóc Chương có thành tựu, kiêu ngạo tự phụ, phía trước nói bất quá cũng là lanh miệng không đắn đo nói ra, kỳ thực trong lòng nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó.
Lại không nghĩ tới, vậy mà trong lúc vô ý bị nàng nói trúng rồi.
Trong chốc lát, Thường Nhuận Chi không biết phải làm sao.
Nàng luôn luôn là một người hiền lành, giúp mọi người làm điều tốt là chuẩn tắc nàng đặt ra. Người khác đối tốt với nàng, nàng liền đáp lễ nhân gia hảo. Người khác đối nàng không tốt, nàng cũng sẽ không thể thϊếp đi qua lấy ơn báo oán. Nếu như ai phạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng sẽ sẳng giọng.
Tục ngữ nói, đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu, Thường Nhuận Chi tiên thiếu cùng người cãi nhau, tự nhiên trong lời nói cũng sẽ không chọc chỗ đau của người.
Nhìn Phương Sóc Chương cụp mắt xuống, chôn mặt trong bóng ma, trong lòng nàng có chút tư vị không phải.
Nếu Phương Sóc Chương bị nàng nói, trên mặt hắn mang theo vẻ mặt đắc ý, Thường Nhuận Chi nhất định sẽ khinh bỉ hắn.
Nhưng mà hành động lúc này của Phương Sóc Chương, rõ ràng là hắn cũng biết hành vi như vậy không tốt, xấu hổ không mở miệng, bằng không hắn sẽ không cúi đầu trước mặt nàng —— rõ ràng lúc nãy hắn còn cường thế trước mặt nàng lắm nha.
Cho nên, nếu như hắn thật sự có loại quan hệ không đứng đắn này với mỗ phụ nhân, vậy thì hơn phân nửa không phải do hắn mong muốn.
Đây là hắn ngắn.
Mà nàng yết hắn ngắn...
Thường Nhuận Chi có chút áy náy, lời xin lỗi ngạnh ở yết hầu, miệng cũng nói không nên lời.
Ngẫm lại lại cảm thấy, nếu không phải là do hắn chạy đến trước mặt gây sự không cần mặt mũi, chuyện cũng không phát triển đến tình trạng nông nổi này.
Thường Nhuận Chi chìm trầm khí, nói:
"Ta còn có việc, không thể phụng bồi. Phương đại nhân tự tiện."
Nói xong Thường Nhuận Chi liền xoay người bỏ đi, bộ pháp có chút mau.
Chờ nàng đi xa, Phương Sóc Chương mới ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn về phía Thường Nhuận Chi ly khai.
Thật lâu sau, hắn nhẹ trào cười, thấp giọng nói:
"Cái khác đều thay đổi, điểm mềm lòng này, đến cùng cũng không thay đổi..."
Phương Sóc Chương lấy tay chà xát mặt mình, rời khỏi phủ Thái tử.
Hắn một đường trở về Phương gia, chui vào thư phòng.
Tô Nguyên Mi có thai sáu tháng có thừa, lại tự mình đi phòng bếp bưng chén canh bổ tới, muốn tiến vào thư phòng, lại bị gã sai vặt canh cửa ngăn lại.
"Mi di nương, lão gia nói người muốn ở một mình..."
Gã sai vặt không yên lòng nhỏ giọng nói.
Tô Nguyên Mi nhíu nhíu đầu mày, có thai lại vẫn xinh đẹp như cũ, trên mặt xẹt qua một tia tức giận.
Nàng nhẹ giọng nói:
"Lão gia xảy ra chuyện gì? Hôm nay không phải đi phủ Thái tử sao? Làm sao nhanh như vậy đã trở lại?"
Gã sai vặt đáp:
"Tiểu nhân không biết, bất quá xem dáng vẻ của lão gia, đại khái mệt mỏi khi phải đi phủ Thái tử."
Tô Nguyên Mi tính tính thời gian, biết Phương Sóc Chương chỉ đợi tại phủ Thái tử không bao lâu. Cho dù có làm việc, sao có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại mệt mỏi?
Tô Nguyên Mi cũng không đồng ý đi, trên mặt treo nụ cười nhu nhược, mắt hàm lo lắng nói:
"Vậy phiền toái ngươi đi bẩm báo lão gia một tiếng, cứ nói ta đã ở bên ngoài thư phòng, ngươi hỏi một chút lão gia có muốn gặp ta hay không."
Gã sai vặt chần chờ, Tô Nguyên Mi lập tức ra hiệu cho nha hoàn đứng phía sau đưa lên một cái hà bao.
Gã sai vặt nhéo nhéo vật cứng bên trong, vừa lòng cười, cung kính vào thư phòng.
Nửa ngày sau gã sai vặt đi ra, giọng nói mang theo ý cười:
"Lão gia cho phép Mi di nương vào."
Tô Nguyên Mi không tự chủ được khẽ nâng cằm, nhoẻn miệng cười.
Nhưng mà đi vào bất quá một khắc thời gian, nàng liền đi ra.
Lệ đầy vành mắt, sắc mặt tái nhợt, bộ pháp lảo đảo.
Nha hoàn canh giữ bên ngoài thư phòng bước lên trước đỡ nàng, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tô Nguyên Mi, giọng nói có chút run run:
"Di nương, người, người xảy ra chuyện gì?"