Editor: Bộ Yến Tử
____________
Hai phu thê nằm trên giường, Lưu Đồng dịch dịch chăn, bỗng nhiên nhắc tới chuyện hôm nay Thái Xương đế hỏi hắn về hôn sự của Dương Dương: "Hoàng huynh nói, tuổi tác của Dương Dương đã không còn nhỏ nữa, nên đính thân rồi."
Thường Nhuận Chi buồn rầu nói: "Lúc rảnh chàng hỏi con thử đi."
"Sao nàng không hỏi?"
"Nếu là hôn sự tương lai của Nhạc Nhạc, đương nhiên thϊếp sẽ không để người khác xen vào. Nhưng Dương Dương là nam hài, chàng hỏi sẽ thích hợp hơn, đối thoại giữa nam nhân với nhau cũng thoải mái hơn, chàng hỏi thử xem con nghĩ sao đã." Thường Nhuận Chi cười nói: "Dương Dương đã lớn rồi, trong lòng sẽ có bí mật, chắc chắn không đồng ý nói với người làm nương như thϊếp."
Lưu Đồng có chút đắc ý: "Vào lúc mấu chốt vẫn phải dựa vào ta?"
"Lựa chọn con dâu không thể chỉ dựa vào mình chàng, cho nên cuối cùng vẫn dựa vào thϊếp nhiều hơn."
Phu thê đấu khẩu một lát, sau đó ôm nhau ngủ.
Trước đó nhắc tới Phương Sóc Chương, giống như hắn ta là người không liên quan, căn bản không thể kí©h thí©ɧ chút gợn sóng nào trong lòng bọn họ.
Nhưng trên thực tế, hắn ta vốn là người không liên quan mà...
Cuộc sống yên bình như nước, đầu năm thứ mười Thái Xương, Chúc vương bỗng nhiên báo tang về kinh.
Mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh thái phi qua đời, phu thê Chúc vương muốn đưa quan tài vào kinh, hai người đã lên đường vào kinh thành.
Mặc dù phi tần của hoàng đế sinh nhi tử, có thể sống với con cái sau khi hoàng đế chết, nhưng khi mình chết lại phải đưa vào hoàng lăng, Chúc vương về kinh là chuyện không thể tránh khỏi.
Thái Xương đế giao việc này cho Lễ bộ xử trí.
Vừa qua năm mới, không khí vui mừng còn chưa có biến mất, thái hậu biết tin Tĩnh thái phi qua đời, tất nhiên rất đau lòng.
Tuy lúc còn trẻ không mấy thân thiết, nhưng bây giờ mọi người đều con cháu đầy nhà. Tần phi hoàng gia như các nàng, có thể sống chung với nhi tử thân sinh của mình mấy năm, đã xem như vô cùng may mắn.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, tuổi tác của thái hậu và Tĩnh thái phi không cách nhau mấy, Tĩnh thái phi đi rồi, nói không phải thì không tới vài năm, Diêm Vương cũng sẽ gọi bà đi.
Thái hậu càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng cực kì nặng nề, khó tránh khỏi chuyện mắc bệnh. Mỗi ngày, Thái Xương đế đều sẽ bớt chút thời gian đến thăm hỏi, ngay cả hoàng hậu và các tần phi khác cũng rất chịu khó chạy đến vườn ngự uyển của thái hậu.
Tình huống tương tự, cũng đang diễn ra tại phủ Vinh quận vương.
Quý thái phi cũng bị bệnh mấy ngày, nhưng căn cơ bà tốt, lúc trước ngày nào cũng theo Thường Nhuận Chi tản bộ, hoạt động gân cốt, cho nên bệnh tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Quả thật thái hậu bệnh nặng một hồi, bị thương nguyên khí.
Quý thái phi muốn tiến cung đi thăm lão tỷ muội.
Thường Nhuận Chi truyền ý này vào cung, trong cung đã đồng ý.
Ngày hôm sau Quý thái phi dẫn theo Thường Nhuận Chi vào cung, cùng nhau trò chuyện với thái hậu.
Mấy năm nay cho dù Hiền phi đã là thái hậu, nhưng bà cũng chưa bao giờ ngạo mạn khí thế bức người đối với tần phi đã từng có địa vị cao hơn mình. Hơn nữa, mấy năm qua bà tin phật, cho tới giờ khi nói chuyện đều là tế thanh tế khí. Trong cung có ai không biết tình tình thái hậu nương nương rất dễ chịu?
Quý thái phi ngồi xuống trước giường của thái hậu, thái hậu cười yếu ớt, kéo tay Quý thái phi nói: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Thái hậu bị bệnh, ta đến thăm bệnh." Quý thái phi cười nói: "Uống thuốc chưa?"
"Uống rồi." Thái hậu bĩu môi: "Rất đắng."
Quý thái phi liền cười bà: "Ai kêu ngươi sinh bệnh?"
Thái hậu thở dài, muốn nói lại thôi, nhìn về phía Quý thái phi.
"Làm sao vậy?" Quý thái phi cười híp mắt: "Ngươi muốn nói với ta, chuyện Tĩnh thái phi chết đúng không?"
"Ơ... Ngươi cũng biết à?" Thái hậu thở ra: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết."
"Đã biết lâu rồi, ta cũng vừa khỏi bệnh, uống thuốc vào thì khỏi rồi. " Quý thái phi vỗ tay bà nói tiếp: "Đừng nghĩ nhiều."
Thái hậu không nghĩ thoáng được như Quý thái phi, chung quy thì Quý thái phi không có nhi tử, nếu lại nói tiếp, trên đời này bà ấy không vướng bận tình máu mủ, có thể sống đến bây giờ, xem như buôn bán có lời.
Nhưng thái hậu không giống vậy, bà có con có cháu, thậm chí có luôn cả chắt trai, bốn thế hệ sống chung... Làm sao bà nỡ buông tay rời khỏi nhân gian.
Thái hậu lại thở dài.
Quý thái phi nói: "Chúng ta đều già rồi, suy cho cùng sẽ có một ngày như vậy. Nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, ngoại trừ chết bất đắc kì tử, ai mà không muốn sống thêm vài năm, đi đến hết tuổi già. Chúng ta có thể đi tới nước này, coi như ông trời đã rất phù hộ rồi, ngươi nhìn thử đi, ngươi xem ngươi, không phải không chịu trải lòng nên sinh bệnh sao? Không có tật xấu đều có thể dọa mình mắc lỗi."
Thái hậu lẩm bẩm: "Ngươi nói rất thoải mái..."
"Chuyện đó vốn rất thoải mái." Quý thái phi nói: "Mỗi ngày ngươi sống phóng khoáng, nghĩ thông suốt, ta cam đoan ngươi có thể sống đến lúc huyền tôn sinh ra."
Thái hậu bị câu nói của bà chọc cười: "Không phải nói già mà không chết là quỷ sao? Nếu ta sống lâu như vậy, chẳng phải thành yêu quái?"
"Ngươi đừng nói như thế, Đại Ngụy chúng ta có không ít người sống đến năm thế hệ, vậy bọn họ đều là lão yêu quái ư?"
Quý thái phi trêu ghẹo: "Có thể làm lão yêu quái, cũng là có bản lĩnh."
Thái hậu cười khanh khách.
Hai vị lão nhân nói rất vui vẻ, sắc mặt thái hậu cũng hồng hào lên đôi chút.
Thường Nhuận Chi và hoàng hậu lặng lẽ thối lui đến ngoại điện, hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Thấy mẫu hậu luôn rầu rĩ không vui, đùa với bà ra sao bà cũng không cười, cũng may Quý thái phi biết tâm tư của bà, coi như hốt thuốc đúng bệnh."
Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi hoàng hậu: "Chúc vương và Chúc vương phi đã lên đường rồi phải không? Khi nào thì đến kinh thành?"
"Dự đoán lộ trình của bọn họ, cần nửa tháng." Hoàng hậu buông tiếng thở dài: "Cũng may lúc này không phải thời tiết nóng bức, bằng không bọn họ đưa quan tài vào kinh, sẽ rất khổ."
Sau nửa tháng, phu thê Chúc vương đến kinh thành.
Sau khi phu thê bọn họ đi Hiến Châu, luôn rất bề bộn, Chúc vương cũng chưa bao giờ làm ra chuyện khác người gì gây phiền phúc cho Thái Xương đế, nên lần này bọn họ vào kinh, Thái Xương đế cũng rất cho bọn họ thể diện, trước tiên cho người đi thu dọn bố trí lại phủ Chúc vương, còn phái Vinh quận vương rất được hắn trọng dụng đi nghênh đón phu thê bọn họ.
Lưu Đồng dẫn theo Thường Nhuận Chi, đi kinh giao đón người.
Đại khái, mấy năm nay Chúc vương bị Chúc vương phi quản cực nghiêm, giảm hưởng lạc rượu thịt, gương mặt vốn có chút trắng đã hồng hào trở lại, không giống như lúc trước.
Nhưng tính cách tùy tiện của hắn ta vẫn không thay đổi, vừa thấy Vinh quận vương liền chê cười hắn: "Mấy năm nay, ngươi vẫn là quận vương sao, không phải nói hoàng thượng rất nể trọng ngươi à?"
Chúc vương phi lạnh lùng liếc hắn ta một cái, Chúc vương vội vã im miệng.
Lưu Đồng nhìn mà buồn cười, thản nhiên nói: "Tứ ca Tứ tẩu đi đường vất vả."
"Đa tạ Cửu đệ đã đến đón." Chúc vương phi đáp lại, sau đó nhìn chằm chằm Chúc vương, Chúc vương mới bĩu môi lặp lại: "Đa tạ Cửu đệ đến đón."
Chúc vương cho ngươi đưa quan tài của Tĩnh thái phi về phủ Chúc vương trước, trong phủ đã chuẩn bị linh đường rất ổn thỏa.
Chúc vương cầm bồ đoàn quỳ gối trước linh vị, Chúc vương phi thản nhiên nói: "Làm bộ dạng này cho ai xem, chúng ta phải tiến cung tạ ơn trước."
"Tạ ơn? Tạ ơn gì?" Chúc vương hừ hừ nói: "Mẫu phi ta là tần phi của tiên đế, vốn nên an táng trong hoàng lăng, chẳng lẽ hoàng thượng còn muốn ngăn cản mẫu phi ta, không để người nhập hoàng lăng hay sao?"
Chúc vương phi nói: "Vậy chàng không cần thụy hào cho mẫu phi mình nữa sao? Cứ để bà mang theo danh hào『 Tĩnh thái phi 』hạ táng?"