Chương 350: Tuổi trẻ

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

____________

Chuyện hạm đội hải quân sắp ra khơi, đã trở thành đề tài trọng tâm bàn tán sau các cuộc uống trà dùng cơm của dân chúng Đại Ngụy. Nhân vật trọng tâm trong chủ đề này là phủ Nam Bình vương, tân khách lui tới nơi này cũng bắt đầu tăng lên.

Vị này là một Vương gia nhàn tãn sau khi Thái Xương đế đăng cơ quyền thế lại có chiều hướng đi lên.

Không biết từ đâu, trong dân gian bỗng có lời đồn, nói tới thái độ của kim thượng đối với các vị huynh đệ của mình.

Phế Thái Tử, Kỳ vương, Lễ vương đều đã bị trảm thủ, Chúc vương trở về cố hương của thê tử, rời xa kinh thành, né tránh lốc xoáy quyền thế, còn Nam Bình vương lúc trước giúp đỡ phế Thái Tử làm việc tuy hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng sau khi kim thượng đăng cơ thì có phần bị lãng quên, bây giờ lại bị kim thượng phái đi biển, không biết có thể bình an trở về hay không?

Lúc kim thượng chưa đăng cơ, hai vị Vương gia luôn đứng về phe hắn, chính là Vinh Quận vượng và Tuyên Quận vương, thái độ của kim thượng đối với bọn họ cũng rất vi diệu.

Vinh Quận vương nhìn như làm quan to ở Hình bộ, có thể nói làm được vài việc có công trạng lớn có thể được viết lại trên sách sử, chẳng hạn như vụ án ở Giang Đông, hắn là người điều tra ra được người phạm tội phía sau.

Đến nay Tuyên Quận vương cũng chỉ làm chút chuyện không lớn không nhỏ, tích lũy lại cũng vực dậy không nổi công lao to lớn gì.

Hai vị này đến nay vẫn chỉ có danh hào Quận vương, ngay cả tước vị Thân vương cũng không nhận được.

Không nâng đỡ huynh đệ phe mình để bọn họ xuống dốc cũng thôi đi, đằng này huynh đệ cùng phe với mình cũng không có nhận được ưu việt gì lớn.

Dân chúng lưu truyền, nói tuy rằng việc vị thiên tử này làm có chút hướng về dân chúng, nhưng có phải hắn ta hơi lạnh bạc không?

Lời đồn của dân gian truyền đi rất xa, Thường Nhuận Chi ở trong phủ cũng có nghe nói đến.

Cũng may lúc này là thời đại ngôn luận tương đối cởi mở, nếu như dừng lại ở trên văn tự triều đại trước, thầm kín nghị luận việc vua, e là lại sắp máu chảy thành sông.

Đương nhiên Lưu Đồng cũng nghe nói, về việc này hắn chỉ biết cười trừ.

"Tước vị Thân vương của Thập Nhị đệ, là do tiên đế tấn phong khen ngợi hắn khi hắn đi bình định bạo loạn ở Nam Thái, còn ta và Thập Tứ đệ, cảm thấy tước vị Thân vương hay Quận vương đều không có gì khác nhau. Cho dù hoàng huynh muốn tấn phong cho chúng ta, cũng phải tìm thời cơ thích hợp, tìm việc tấn phong. Hiện tại vừa tu bổ mới hoàn thiện lỗ hổng các hạng ngạch triều thần và sơ sẩy các nơi, e rằng hoàng huynh cũng không thể nghĩ được điểm ấy."

Lưu Đồng vuốt cằm, phiền chán nói: "Nếu thực sự làm Thân vương, cũng có chút không ổn. Tộc trưởng gia tộc Lưu thị chúng ta đã già, vị trí tộc trưởng này cũng phải chọn lại, cho tới nay, tộc trưởng đều được chọn ra trong các Thân vương đương triều, ta cũng không muốn ngày ngày đối mặt với trưởng thượng."

Dân chúng bình dân đều có dòng họ, đương nhiên hoàng tộc cũng không ngoại lệ. Tộc trưởng không phải là người có quyền thế tối cao nhất, nhưng nhất định có quyền uy cao nhất, thậm chí có đôi khi Hoàng Đế còn phải nghe theo lời của tộc trưởng.

Tuổi tác của Lưu Đồng cũng không tính là trẻ, làm người trầm ổn, nếu như thật sự bàn về vị trí tộc trưởng, quả thật hắn là người có khả nắng rất lớn.

Lực lượng dòng họ quá nhiều, Lưu Đồng cũng không quá nguyện ý đặt mình ở vị trí kia, huống chi hắn còn có huyết thống ngoại tộc, mặc kệ thế nào, chung quy đó cũng là lý do để người khác chỉ trích.

Thường Nhuận Chi vỗ vai Lưu Đồng, cười nói: "Nhìn chàng mạnh miệng nói như vậy, vị trí Thân vương, không phải có vài vị Vương thúc sao? Mặc dù bọn họ không để ý việc triều đình, nhưng vẫn có năng lực quản dòng họ. Lão tộc trưởng muốn chọn người, tuy muốn chọn người trẻ tuổi hơn mình, nhưng cũng không thể chọn một người trẻ như chàng."

Lưu Đồng cười tủm tỉm nói: "Ta còn trẻ à? Nàng không xem thử nhi tử của chúng ta bao lớn, e là Dương Dương còn cao hơn cả nàng rồi đấy?"

Thường Nhuận Chi chau mày: "Thϊếp thích nói chàng trẻ đó, không được hửm?"

"Thôi đi, để nàng lừa mình dối người à."

"Ai lừa mình dối người? Chàng nhìn chàng xem, có giống như mấy lão nhân bụng to mũi lớn như hèm rượu ư." Thường Nhuận Chi cảm thán: "Càng nhìn càng soái."

Bây giờ da mặt Lưu Đồng ngày càng dày, thản nhiên nhận sự khích lệ của Thường Nhuận Chi, hừ hừ nói: "Đó là phúc khí của nàng, có thể gả cho bổn vương."

"Phải, thϊếp thân có thể gả cho Vương gia làm thê, là thϊếp thân tam sinh hữu hạnh." Thường Nhuận Chi chớp mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là ý cười.

Thái Xương năm thứ bảy, lại lần nữa tổ chức khảo quan viên ba năm một lần.

Lúc trước Thái Xương đế tự mình ban chiếu thư ổn định người ra ngoài làm quan, gần như tất cả đều thượng giai bình định.

Cùng năm, chế độ khoa cử cũng gần như cải cách xong, học sinh văn võ trong thiên hạ đều có tư cách báo danh tham dự, tất cả bài thi đều ẩn danh, sau khi được tất cả giám khảo cho điểm cộng lại lấy điểm bình quân là điểm khảo hạch cuối cùng, quyết định cao thấp, chờ sau khi công bố thứ tự mới vạch tên ra, bởi vậy ngăn chặn được rất nhiều thao tác đen tối muốn chen vào.

Học thức và kiến thức của các con cháu hàn môn, phô bày không thể nghi ngờ trong mấy khoa cử năm trước.

Dĩ nhiên con cháu quý tộc rất hoảng sợ, không dám lại đọc sách hồ lộng hai ba năm, bởi vì từ đây về sau không bao giờ có thể dựa vào bối phận dựa hơi ông, cha giành được chức quan, nếu như thi rớt, vậy sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của trưởng bối trong nhà và mất mặt trước bạn hữu, đó là việc lớn.

Quý tộc cũng có tôn nghiêm, bọn họ cũng sợ con cháu không nên thân, bị người khác chê cười.

Kể từ đó, Đại Ngụy bắt đầu thịnh hành việc đọc sách biết chữ, Thái Xương đế còn nghĩ ra phương pháp trừng phạt, nếu có chút con cháu quý tộc phạm tội sẽ sung quân đến quê nhà làm tiên sinh dạy học ba năm, lấy khảo hạch học thức của học sinh quê đó trong ba năm làm tiêu chuẩn, lại quyết định có tiếp tục để con cháu quý tộc đó làm tiên sinh dạy học thêm ba năm hay không, hay là có thể về kinh.

Đúng là đừng nói, tuy biện pháp này có chút tổn hại nhưng rất hiệu quả.

Con cháu quý tộc nhận được dạy dỗ, mà khi đưa hắn đến địa phương, cũng bởi vì con cháu quý tộc đến, càng thêm phồn vinh.

Tất cả sự tình đều hướng tới phương hướng phát triển Thái Xương đế kỳ vọng, khoa cử, khảo hạch quan viên, nhậm chức quan dần đi theo quỹ đạo.

Người trong hậu cung của Thái Xương đế vẫn như cũ, vài năm nay ngược lại cũng lục tục có thêm vài vị Hoàng tử Công chúa, chỉ có điều Hoàng Hậu vẫn ổn vững ở hậu cung, tình cảm giữa đế hậu vẫn không có gì thay đổi.

Nhị hoàng tử cưới nữ nhi của một quý tộc nhỏ làm hoàng tử phi, tam hoàng tử cũng đã đến tuổi nghị thân, rất nhiều người đều đánh chủ ý tới hắn.

Không có cách nào khác, thái độ của Thái Xương đế hắn ta coi trọng nhất chính là tam hoàng tử.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tự biết không có năng lực làm Hoàng Đế, cũng không nghĩ đến ngôi vị Hoàng Đế, Đại hoàng tử muốn noi theo Cửu thúc hắn, làm hiền vương, Nhị hoàng tử thích thăm thú phong cảnh núi sông, chỉ chờ đến tương lai khi Thập Nhị thúc hắn từ hải ngoại trở về, hắn có thể tiếp bước ra khoi đi du lịch khắp thiên hạ.

Thái Xương năm thứ tám, nam chiếc đại hạm đi biển cơ bản đã đóng xong.

Bên cạnh đường ven biển là năm dây xích sắt gắn với thuyền lớn đứng sừng sững, mỗi ngày đều có vô số người đến chiêm ngưỡng.

Lại qua một năm, năm chiếc đại hạm này lại sắp bắt đầu hành trình hàng hải của bọn họ.

Thường Âu đã từ chức phó Đô Thống chỉ huy sứ, lên làm Đại Đô Thống, là quan nhị phẩm, địa vị cận với Tổng chỉ huy sứ và chỉ huy phó sứ, được cho là người có quan chức và thực quyền cao nhất trong tất cả người Thường gia.

Tiếc nuối duy nhất chính là, tiểu tử này vẫn không có hứng thú thành thân như cũ, cho dù sau khi hồi kinh Tiền di nương lải nhải bên tai, hắn vẫn không chịu thành thân, bị buộc đến nóng nảy, còn nói chờ khi rời bến sẽ tìm một cô dâu nhỏ ngoại quốc trở về, sinh một tiểu oa nhi cổ quái cho di nương vui đùa, làm cho di nương hắn vô cùng tức giận...

Thái bình thịnh thế, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đảo mắt đã là Thái Xương năm thứ chín.

Ngày rời bến, gần ngay trước mắt.