Chương 331: Cầu mệnh

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

_____________

Sau thu hiu quạnh, đúng là thời gian xử trảm.

Quan giám trảm ngồi ở địa vị cao, ngồi bên cạnh là Vinh Quận vương Lưu Đồng vững vàng giống như kim đao đại mã.

Thân đệ đệ giám trảm thân ca ca, đây coi như là một sự kiện có thể viết vào sử sách.

Thận Quận vương, Kỳ vương, Lễ vương được người áp giải lên pháp trường, ánh mắt Lưu Đồng cực kỳ lạnh lẽo.

Hắn nhìn một vòng dân chúng im ắng vây xem ngoài pháp trường, suy xét khả năng hình phạm cũ đến cướp tù.

Đường mà bọn họ có thể đi, đều đã đi, cướp tù là con đường bảo mệnh duy nhất bây giờ của bọn họ.

Thậm chí Thận Quận Vương phi trước kia còn từng dẫn nhi tử, nhi nữ đến trước cửa phủ Quận vương của hắn cầu tình.

Đó là chuyện nửa tháng trước, Thận Quận vương phi trước kia ỷ vào việc có một tầng chủ tớ xâu xa với Thường Nhuận Chi, cho nên đến cầu kiến.

Bây giờ bọn họ đã là thứ nhân, cho nên muốn gặp gia quyến quan to hiển quý đương triều là chuyện không dễ, Thận Quận vương phi trước chỉ có thể dùng phương thức quỳ ở bên đường bức bách Thường Nhuận Chi gặp nàng ta.

Để người đến khuyên nhủ không đi, Thường Nhuận Chi chỉ có thể cho người mời nàng ta vào vương phủ.

Thẩm thị nhìn phủ Quận vương được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, cảm thấy mũi mình chua xót.

Chẳng bao lâu trước, nàng ta là Thái Tử phi, chưa từng để mắt đến phú quý như vậy.

Nhưng hôm nay, trượng phu ngã, nhà mẹ đẻ ngã theo, cây đổ bầy khỉ tan, trong một buổi tối, nàng ta không có gì cả. Nhi tử còn nhỏ, không thể trở thành nơi nàng ta có thể dựa vào, trưởng nữ đã gả đi, con rể vốn tất cung tất kính với nàng ta, lúc này lại xem nàng ta không vừa mắt. Nếu không phải sinh nhi tử, e là trưởng nữ đã bị nhà kia ép buộc đến chết. Hôn sự của thứ nữ đang bàn bạc trong thời điểm xảy ra chuyện, cho tới bây giờ còn chưa thể xuất giá, càng đừng nói tới tiểu nữ nhi mới trưởng thành...

Thẩm thị vừa nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, liền cảm thấy xót xa khổ sở.

Nàng ta biết nửa tháng sau trượng phu sẽ bị hành hình, chuyện của nam nhân, nàng ta không biết được, nàng ta chỉ có thể tự mình nỗ lực.

Tuy trượng phu có ngàn vạn lần không tốt, cũng là người kết tóc từ thuở thiếu niên cùng nàng ta... Làm sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn hắn ta bị áp giải lên pháp trường, chém xuống một đao, đi đời nhà ma.

Thường Nhuận Chi cho người mời nàng ta ngồi, tầm mắt đầu tiên rơi xuống hai nữ nhi bên cạnh nàng ta.

Hai nữ hài một người đã là đại cô nương, một người vừa đúng tuổi đậu khấu, như hoa tươi động lòng người. Dung mạo hai người đều rất xuất sắc, đã từng là thiên chi kiêu nữ, mà lúc này, bọn họ lại chỉ có thể mặc bố y, không yên đứng ở phía sau mẫu thân của mình.

Còn đích tử của Thận Quận vương trước kia, được Tiên Đế ban tên, sau đó lại tự mình sắc phong là Hiển Quận vương Lưu Tuân, vẻ mặt lộ ra ngạo mạn, trên mặt ẩn ẩn mang theo chút lệ khí.

Thường Nhuận Chi thu hồi ánh mắt, gọi người dâng trà.

Thẩm thị câu nệ ngồi, thấy Thường Nhuận Chi không có ý định mở miệng trước, chỉ có thể mặt dày nói: "Quận Vương phi, ta... Hôm nay dân phụ đến, là muốn cầu Quận Vương phi... Vụ án của phu quân dân phụ, thật sự không có đường cứu vãn sao? Chàng, dù sao thì chàng cũng có huyết mạch hoàng gia, có thể, có thể tha cho chàng một mạng không?"

"Xử trí theo quốc pháp, không thể thiên vị " Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: "Phu nhân, việc này, ta không giúp được ngươi."

Thẩm thị vẫn chưa buông tha, còn tiếp tục đau khổ khuyên bảo: "Bây giờ chàng đã là phế nhân, nghe nói ở trong lao, cả người đều điên rồi, chết cùng không chết, có quan hệ gì đâu? Dân phụ cam đoan, nếu chàng có thể sống sót, nhất định từ đây câu thúc chàng, không để chàng tiếp tục gây phiền phức... Quận Vương phi, dân phụ van cầu ngươi..."

Thường Nhuận Chi bình tĩnh nhìn Thẩm thị một lát, sau đó mở miệng nói: "Sớm biết hôm nay, trước kia sao lại làm vậy?"

"Quận Vương phi..."

"Nói thế nào đây, có một số việc không phải ngươi biết sai thì còn có cơ hội sửa lại." Thường Nhuận Chi nói tiếp: "Ngươi nói nếu hắn ta có thể sống sót, từ đó ngươi sẽ câu thúc hắn ta... Vậy tại sao lúc trước ngươi không tự dùng lời này nhắc nhở chính mình? Khi hắn ta vẫn là Thái Tử, người là Thái Tử phi, đích thê của hắn ta. Lúc hắn ta làm ra hành vi không thỏa đáng, ngươi có thể tăng thêm khuyên bảo? Đợi đến lúc hắn ta làm ra đủ chuyện không phủ hợp thân phận Thái Tử của mình, ngươi có thể ngăn cản sao? Lúc hắn ta có ý muốn bức cung soán vị, ngươi có thể lấy chết uy hϊếp, không cho phép hắn ta làm sai? Cái gì ngươi đều không có làm."

Thường Nhuận Chi thở dài: "Đừng nói với ta khi hắn ta làm việc, hắn ta gạt ngươi, ngươi không biết một chút nào. Ngươi là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn ta, hắn ta làm những chuyện như vậy, nguy hiểm tới tánh mạng già trẻ cả nhà, ngươi cũng không phải loại người ngu dốt không để ý đến chuyện bên ngoài, sao không thu được chút tiếng gió sợ hãi tí nào? Đối với hắn ta, ngươi không có ngăn cản, đối với trong cung, ngươi cũng không có hành động báo động trước, hoài sủy, cũng chỉ là muốn nếu như thật sự thành công, ngươi có ý nghĩ mình sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Ta không nói sai chứ?"

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thường Nhuận Chi nhìn Thẩm thị, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Thẩm thị cảm thấy mình có chút xấu hổ vô cùng.

Thường Nhuận Chi nói: "Một khi đã như vậy, bây giờ ngươi lại có lý do gì tới chỗ này khuyên bảo, muốn tha cho hắn ta một mạng? Ngược lại ta hỏi ngươi, nếu như hôm nay, hắn ta bức cung soán vị thành công, đi lên Đế vị, muốn xử tử thân huynh đệ bất đồng ý kiến với hắn ta, ta đến cầu ngươi cứu mạng, ngươi sẽ làm sao?"

Thẩm thị thì thào: "Ta..."

"Ngươi đương nhiên sẽ không, bởi vì ngươi sợ nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gặp được gió xuân sẽ được hồi sinh." Thường Nhuận Chi lại nói: "Nhưng đổi lại là hắn ta, chỉ sợ sẽ không chỉ trảm ba người. Thụy vương trước kia, e là cả nhà đều không trốn thoát tự tử. Đương kim Hoàng Thượng lấy luật pháp trị quốc, không hề thiên vị, bởi vậy các ngươi mới có thể may mắn giữ được mạng."

Thường Nhuận Chi mịt mờ nói: "Phu nhân, ngươi biết được đáng tiếc."

Thẩm thị biết Thường Nhuận Chi không giúp mình, lúc này rơi lệ đầy mặt: "Ta có biện pháp gì? Ta có biện pháp gì? Lấy chồng theo chồng, chàng là người như thế, ta có thể ngăn được chàng sao? Chàng lại không giống Chúc vương, chịu nghe lời thê tử mình nói, nói rời khỏi kinh liền rời khỏi kinh, tránh thoát được một tràng tai họa. Chàng muốn cược một lần, ta có biện pháp gì chứ?"

Thường Nhuận Chi tâm bình khí hòa nói: "Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, sau khi hắn ta thất thế, ngươi có khuyên hắn ta thu tay, để hắn ta an ổn giữ tước vị Quận vương sống qua ngày? Nói rõ hơn một chút, phu thê các ngươi đều là người mong chờ quyền thế, chính mình sống không rõ, tội gì đi oán hận người khác sống không hồ đồ."

Chúc Vương phi là người thông thấu, hiểu rõ Thận Quận vương sẽ có hành động, cho nên sớm dụ dỗ Chúc vương rời khỏi kinh thành, miễn cho Chúc vương bị Thận Quận vương xúi dục, đứng mũi chịu sào bị người tận diệt.

Người hiểu rõ cách sống con người, thật là khác biệt.

Thẩm thị ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Nhưng chàng không chịu nghe ta, chàng nói, lão Ngũ làm Hoàng Đế, nhất định sẽ không bỏ qua cho chàng..."

"Cho nên hắn ta đi hiểm chiêu, thậm chí không suy nghĩ hậu lộ cho già trẻ một nhà? Hắn ta không chừa đường lui cho chính mình, vậy còn ngươi? Tại sao ngươi cũng không chừa đường lui cho chính mình cùng người thân? Nếu không phải dùng pháp trị quốc, các ngươi bây giờ đang ở đại lao."

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, sao lại chuyển ngược đề tại lại rồi.

Nàng nói: "Huống chi, có thể ngươi đã cho hắn phân tích cùng lựa chọn chính xác? Có thể dưới tình huống khuyên không được, làm chút gì đó?"

Thường Nhuận Chi nhìn hai chất nữ kinh hoàng đứng bên cạnh, còn có Hiển Quận vương đã bị dưỡng dục có chút sai lệch, thở dài nói: "Đều nói giúp chồng dạy con, phu nhân, ngươi không có phụ trợ tốt cho nam nhân của mình, hài tử, ngươi lại dạy hắn sai rồi. Ngươi cũng đừng quên, trừ bỏ tượng phu, ngươi còn là nương của nữ nhi và nhi tử ngươi."