Quyển 2 - Chương 37

Sáng hôm sau, Jungkook bước vào phòng bệnh của Juhyung, liền thấy vẻ mặt có vẻ tiều tụy đi của cô, cậu hỏi, "Chị ăn sáng chưa?"

Juhyung gật đầu, "Chị ăn rồi. Khi nào chị sẽ gặp anh ấy?"

Jungkook đặt bao thuốc xuống bàn, vẻ mặt không nhìn ra vẻ gì khác thường, "Chị uống thuốc trước đi."

Juhyung không nghi ngờ, chậm rãi uống thuốc.

Một lúc sau, bọn họ làm đơn xuất viện rồi đi đến cục. Jungkook là người lái xe, từ đầu đến cuối cậu đều cắn chặt môi mình, im lặng không nói gì. Juhyung mặc một bộ đầm thật xinh đẹp, đôi bàn tay gầy gò vì hưng phấn mà không ngừng chà xát vào nhau.

Cô sắp gặp lại chồng mình rồi!

~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

Dừng xe trước cục, Taehyung đã đứng đó đợi sẵn, Jungkook nhìn anh một lúc, thấy anh gật đầu thì bước xuống xe. Cậu chưa kịp đi qua mở cửa xe thì Juhyung đã tự động đi xuống.

Vài phút sau, đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ và khóe môi không thể kéo xuống vì vui mừng của cô, Jungkook chỉ bình tĩnh nói, "Taekwoo phải nhận án mười năm tù."

Juhyung khựng lại, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Taehyung nhìn biểu cảm thay đổi ngay lập tức của cô, trái tim khẽ co thắt lại.

Thật không ngờ, thế giới này lại tàn nhẫn đến vậy. Để một người phụ nữ cô độc gánh chịu tất cả.

Jungkook mím chặt môi, nhìn sang nơi khác, "Anh ta đã gϊếŧ người rồi. Trong khoảng thời gian ở bên chị, anh ta đã gϊếŧ bảy người rồi! Trong đó có hai đứa trẻ, một người phụ nữ, và bốn người đàn ông trưởng thành."

Khi dứt lời, Juhyung gần như sụp đổ, vẻ mặt tái nhợt càng thiếu sức sống, rồi cô ôm mặt mình, đau đớn nói, "Đừng hại anh ấy mà! Anh ấy lương thiện như thế, làm sao có thể gϊếŧ người! Anh ấy bị oan mà! Làm ơn hãy tha cho anh ấy đi!"

Jungkook thở dài, có chút không đành lòng, "Anh ta chỉ lương thiện đối với chị thôi. Bằng chứng đã có hết rồi, anh ta không vô tội."

Juhyung khổ sở nói, "Tại sao chứ?... Anh ấy... anh ấy lương thiện như vậy mà!"

Jungkook khẽ hỏi, "Anh ta... có gì mà chị phải đau lòng đến mức độ này?"

"Anh ấy là chồng chị!"

Chồng chị là một con quái vật đấy.

Jungkook mím chặt môi, ánh mắt có chút phức tạp, "Mọi chuyện anh ta đã làm, đều không thể cứu vãn."

Juhyung ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt gầy gò đỏ bừng lên, cô nói, "Cho chị vào thăm anh ấy chút được không?" Như sợ Jungkook phản đối, cô nhấn mạnh, "Một chút thôi. Chị... chị sẽ không kích động đâu."

Jungkook quay sang nhìn Taehyung, Taehyung khẽ gật đầu, đưa Juhyung tới phòng giam. Jungkook cũng chậm rãi đi theo, rồi cậu dừng lại ở ngoài cửa.

Juhyung đi vào phòng giam, thấy Taekwoo đang ngồi bó gối ở trong gốc tối, khuôn mặt bị giấu sâu trong đầu gối, không nhìn được biểu cảm. Mái tóc rối bù, bộ đồ tù nhân rộng thùng thình càng khiến gã trở nên nhỏ bé. Gã đàn ông bẩn thỉu bây giờ thật chẳng giống người sạch sẽ gọn gàng vào hôm qua một chút nào.

Rõ ràng trong lúc đi Juhyung đã không ngừng nói sẽ không kích động, thế mà lúc này nhìn thấy Taekwoo, nước mắt cô lại rơi xuống. Cô chạy tới cạnh hắn, nắm lấy đôi tay đầy vết thương, "Chồng ơi..."

Taekwoo ngẩng đầu, ánh mắt có chút ngơ ngác, nhỏ giọng kêu, "Vợ?"

Juhyung ôm lấy chồng mình, đau lòng khóc lớn, "Chồng ơi... anh có sao không? Người ta có cho anh ăn đầy đủ không? Có bị đánh đập không? Anh có bị bắt nạt không?"

Taekwoo kéo tay áo lên, lộ ra một mảng bầm tím đáng sợ, gã nói, "Vợ ơi... bọn nó đánh chồng đau lắm. Anh ăn no, nhưng bọn nó đánh đau quá, anh lại đói bụng. Vợ không nhớ anh ư? Sao vợ không cứu anh?"

Juhyung vỗ nhẹ đầu Taekwoo, giọng nói đầy cưng chiều yêu thương, "Được được. Đợi em, em sẽ cứu anh. Em sẽ cứu anh."

Taehyung đứng bên ngoài, mím chặt môi, không nói một lời nào.

Jungkook bỏ tay vào túi áo, cười khẽ một tiếng, nói, "Chị ấy yêu một quái vật. Con quái vật này là một đứa trẻ. Và đứa trẻ đó là chồng chị ấy. Là người đàn ông mà chị ấy quyết định giành nửa đời cùa mình trao cho anh ta."

Song, cậu nghiêng đầu, cười chua xót, "Chỉ tiếc, anh ta lại chẳng biết cái thá gì cả. Tình yêu như vậy có đáng không?"

"Đáng chứ." Taehyung bình tĩnh nói, ánh mắt anh vẫn hướng về phía hai bóng dáng kia, "Cô ấy yêu anh ta như vậy, cô ấy hi sinh vì anh ta nhiều như vậy, dù có thấy khoảnh khắc anh ta xấu xí nhất, dù có thấy khoảnh khắc anh ta ác độc nhất, dù có thấy anh ta trở thành một con quỷ, cô ấy vẫn yêu anh ta đến điên cuồng. Như vậy, chẳng phải cô ấy thấy rất đáng sao?"

Jungkook im lặng, ánh mắt càng thêm phức tạp. Taehyung nhìn cậu, nói tiếp, "Đáng hay không đáng, nếu em không phải người trong cuộc, em sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời chính xác. Nhưng Juhyung là người trong cuộc, mọi hành động của cô ấy đều là minh chứng."

Jungkook cũng nhìn anh, cậu nở nụ cười, nói, "Ừ, rất đáng."

Tất cả, đều rất đáng.