Trans & Edit: Quân LyTrong lòng Chu Thành Lâm buồn buồn nhưng ngoài miệng lại không nói gì.
Hắn đốt một điếu thuốc, hỏi Cố Nam Sinh: "Cậu có hút không?". Nhìn gương mặt đó giống như xúi vị thành niên phạm tội.
Chu Thành Lâm tội lỗi rút tay về: "Được rồi, hút thuốc có hại sức khỏe. Chúng ta trở về cục đi."
Cố Nam Sinh nói: "Tôi đi trung tâm kiểm nghiệm xem một chút."
Chu Thành Lâm nhắc nhở hắn: "Thi thể cần giải phẫu được đưa đến trung tâm kiểm nghiệm ở ngoại ô."
Cố Nam Sinh gật đầu một cái: "Tôi biết, tôi sẽ bắt taxi."
Anh bỗng nghĩ đến cái gì không đếm xỉa cười một tiếng: "Phiền Chu đội trưởng nói với pháp y bên kia một tiếng lúc tôi đến đừng chặn tôi ở cửa."
Sáng sớm ở hiện trường khám nghiệm quên mất không giới thiệu, nhưng vào lúc này nụ cười hiểu rõ tình hình của Cố Nam Sinh khiến Chu đội trưởng đỏ mặt.
Hắn lúng túng nói: "Sao có thể. Cậu đi cùng với tôi đi, thuận tiện xem tình huống khám nghiệm thế nào."
Cho dù mở quạt thông gió nhưng khi bước vào phòng giải phẫu vẫn có một mùi thối rữa khiến người ta khó thở.
Các pháp y bên trong vẫn nhưng dửng dưng làm việc, công việc đâu vào đấy.
Chu Thành Lâm vừa tới đã giới thiệu Cố Nam Sinh.
"Vị này là chuyên gia tâm lý học do tỉnh cử đến tên là Cố Nam Sinh, có thể gọi là Cố lão sư. Sáng nay tôi quên mất chưa giới thiệu."
Nghe nói đây chính là chuyên gia tâm lý học mà tỉnh cử tới người ở chỗ này cũng lộ ra biểu cảm không tưởng tượng nổi.
Quá trẻ tuổi. Cũng quá đẹp trai!
Mọi người đều nói phụ nữ xinh đẹp thì dễ bị coi là bình hoa, thật ra thì nam nhân quá đẹp như vậy cũng khiến cho người khác có cảm giác không đáng tin cậy.
Nhiễm Tinh Thần hơi cảm thấy chói mắt nên liền dời mắt đi.
Cô chưa từng thấy một nam nhân nào mà diễm lệ trắng trợn như vậy, nhất là ở cái nơi giải phẫu này. Anh ta quá rực rỡ tựa như trời sứ giả trời cao phái tới địa ngục. Trời ban vinh quang để cho anh giơ tay nhấc chân tự mang hào quang. Tất cả những u ám, thối rữa đều tương phản với anh.
Nhiễm Tinh Thần không nhịn được nhìn về phía bàn giải phẫu, người chết cũng trạc tuổi anh, nhưng thân thể sưng vù, linh hồn tán loạn nhìn không đàng hoàng chút nào, ngay cả cô cũng thấy mặc cảm thay anh ta. Nhiễm Tinh Thần lần đầu tiên cảm thấy còn sống lại tốt như vậy, chết lại tệ như thế.
Cô lại nghĩ đến ác mộng hôm qua.
Chu Thành Lâm tới gần hỏi cô: "Thế nào rồi?"
Nhiễm Tinh Thần bình tĩnh nói: "Bên ngoài không có ngoại thương rõ ràng, xương cũng không gãy, có thể loại động cơ bị tổn thương đến chết. Còn bị nghẹt thở hay là khi còn sống chết chìm, trúng độc hoặc là chết đột ngột, chúng tôi còn phải giải phẫu thêm."
"Cần thời gian bao lâu?"
Nhiễm Tinh Thần tính toán thời gian: "Tiếu Nghĩa đang giải phẫu ở cổ, ngực và bụng. Nếu như các cơ quan khác không bị tổn thương sẽ tương đối nhanh, thái mỏng bên trong, cố định chụp hình, rồi đến lấy ra bảo quản, bốn giờ là có thể hoàn thành."
Cô dùng ngón tay đeo găng tay trắng nhẹ nhàng ấn đầu người chết nói: "Sau khi loại bỏ tóc tôi phát hiện nơi này có vết thương nhỏ, chỗ có thể tìm ra manh mối đã bị xóa sạch, còn phải giải phẫu kĩ hơn vết thương đó."
Chu Thành Lâm và Cố Nam Sinh cùng tới gần nhìn.
Chu Thành Lâm nói: "Nhìn không nghiêm trọng, cũng không có máu."
Nhiễm Tinh Thần cầm dao nhỏ bắt đầu rạch ra. Cô nhàn nhạt nói: "Điều đó cũng khó nói, không bị chảy máu, không có nghĩa là mô não không bị vỡ."
Động tác cô thành thạo rạch chỗ rách, lại đột nhiên chần chờ ngẩng đầu lên. Ánh mắt Cố Nam Sinh đang rơi vào khẩu trang của cô. Bốn mắt nhìn nhau khiến cho cô hơi sững sờ.
"Chu đội trưởng, nếu không các anh về trước đi, đến cuộc họp tôi sẽ báo cáo cụ thể."
Chu Thành Lâm cảm thấy cũng đúng. Đừng dọa đứa trẻ kia bằng hình ảnh mổ xẻ đẫm máu.
Hắn kêu Cố Nam Sinh: "Chúng ta đi về trước đi, Đổng cục phó còn đang chờ cậu."
[Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com Quân Ly]
Cố Nam Sinh nghiêng đầu nhìn Nhiễm Tinh Thần, ánh mắt cuối cùng giống như ngón tay vuốt nhẹ mặt cô, vừa mị hoặc, vừa nhột.
Đổi lại là cô gái khác sẽ bị anh câu dẫn đến gò má đỏ bừng.
Mà ánh mắt Nhiễm Tinh Thần rất quyết liệt.
Từ phòng giải phẫu đi ra đã là bốn tiếng sau.
Tổ chuyên án đều đã đến đông đủ.
Thấy Nhiễm Tinh Thần đi vào, Đổng cục phó trực tiếp tuyên bố bắt đầu buổi họp. Ông ngẩng đầu tỏ ý: "Tinh Thần, trước tiên nói một chút về kết quả giải phẫu đi."
Nhiễm Tinh Thần gật đầu một cái, thanh âm dứt khoát: "DNA và chất độc của nạn nhân đã được đưa đi kiểm tra. Kết quả giải phẫu ngực cho thấy khi rơi xuống nước nạn nhân vẫn còn sống, thời gian tử vong là 48 giờ trở lên, căn cứ vào thức ăn còn trong dạ dày của nạn nhân thì tôi đoán là anh ta đã tử vong trong vòng 2 giờ kể từ bữa ăn cuối cùng. Bên ngoài thi thể không có ngoại thương rõ ràng, cũng không gãy xương."
Tiếu Nghĩa đã chuẩn bị máy chiếu ở đó, Nhiễm Tinh Thần đi tới chỉ vào một slide trên đó: "Ở đầu nạn nhân có một vết thương, là vết bầm tím duy nhất trên cơ thể. Sau khi giải phẫu có thể thấy dưới da đầu có máu tụ lan rộng, dưới khối máu tụ là hộp sọ bị vỡ và lõm vào trong. Da đầu không bị tổn thương, mô não dưới màng cứng vẫn còn nguyên vẹn. Từ chỗ vết thương này chúng ta có thể thấy nặng nhẹ không đồng nhất và được gây ra bởi tác dụng lực liên tiếp. Còn vật gây ra thì không rõ."
Đổng Liên Quân hỏi: "Vết thương này có khả năng gây chết người không?"
Nhiễm Tinh Thần hiểu ý hắn, lập tức bác bỏ nghi ngờ: "Không có khả năng, xương sọ bị nứt nhưng não không bị vỡ và chảy máu, va chạm thông thường cũng có thể gây ra như vậy."
Chu Thành Lâm nghe Nhiễn Tinh Thần giải thích, suy đoán nói: "Vậy cũng không có khả năng khi thi thể bị cuốn trôi thì va chạm vào đá."
"Rất có thể. Nước chảy xiết, nếu như đầu thi thể hướng xuống dưới, nhiều lần va chạm vào đá bờ đê cũng có thể khiến xương sọ bị nứt và lõm."
Phòng họp lập tức vang lên tiếng nghị luận. Nếu như vậy, cũng không loại bỏ khả năng nạn nhân tự sát.
Trong phòng họp cũ chật chội, máy chiếu được đặt trên bàn.
Lúc này chỗ ngồi của Cố Nam Sinh ngay sau Nhiễm Tinh Thần, anh nhàn tản tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, hơi chuyển động ghế mặt ngó màn ảnh lớn.
Nhiễm Tinh Thần loáng thoáng có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh.
Cố Nam Sinh duỗi chân ra, ống quần chạm vào quần cô. Thỉnh thoảng nhẹ nhàng va chạm dường như vô tình này trở nên nhạy cảm trần trụi.
Nhiễm Tinh Thần cảm thấy chắc là do mình độc thân quá lâu rồi.
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhiễm Tinh Thần rõ ràng thấy khóe miệng Cố Nam Sinh cười, ôn nhu lại mập mờ.
Nhiễm Tinh Thần hít một hơi dậm chân thật mạnh, quay lại nói: " Xin lỗi, tôi không chú ý."
Trong tiếng ồn ào Cố Nam Sinh nhẹ nhàng nói: "Không đυ.ng vào chân cô là tốt rồi."
Lúc này điện thoại Chu Thành Lâm bỗng vang lên làm cho cả phòng họp yên tĩnh lại.
Hắn tiếp mấy giây, trên mặt lộ ra vẻ phấn chấn: " Được... Biết... Lập tức tới."
Cúp điện thoại, hắn lớn giọng nói: "Đã xác minh được thân phận nạn nhân. Thành Vĩnh An có người báo mất tích, người mất tích là Tôn Minh, 24 tuổi. Người báo án là em gái của nạn nhân, hai ngày trước cũng chính là ngày 24 tháng 8 cô ấy có gọi cho nạn nhân nhưng không liên lạc được. Đến ngày 25 vẫn không gọi được, em gái nạn nhân tới nhà thì phát hiện không có người liền đến đồn cảnh sát báo án. Tiểu Tôn đã xem hình ảnh và xác định nạn nhân là Tôn Minh. Đồn cảnh sát địa phương đã lập tổ chuyên án phong tỏa chỗ ở của Tôn Minh. Bây giờ chúng ta liền tới xem."
Ở hiện trường không thể thiếu pháp y được, thời điểm này không thể thiếu Nhiễm Tinh Thần.
Nhiễm Tinh Thần ngồi vào một xe cảnh sát, ánh nắng chiếu vào cửa sổ xe khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Trong chốc lát cửa xe mở ra, có người ngồi vào bên cạnh cô.
Mộc hương nhàn nhạt lãng đãng trong không khí lại có chút thoải mái.
Nhiễm Tinh Thần mở mắt ra phát hiện là Cố Nam Sinh.