Chương 1-1: Tiểu bạch kiểm kia là ai?

Trans & Edit: Quân LyNhiễm Tinh Thần xâu kim, khâu vết rạch giải phẫu, đi tới bồn rửa tay tháo găng tay.

Sau lưng truyền tới tiếng động, trong căn phòng giải phẫu lúc nửa đêm mỗi một tiếng động nhỏ cũng như kim nhọn đâm vào thần kinh nhạy cảm.

Nhiễm Tinh Thần rùng mình, ngừng động tác trên tay, xoay người lại.

Cảnh tượng trên bàn giải phẫu khiến cô hít một hơi khí lạnh!

Nam thi thể vừa mới khâu xong ngồi dậy, quay cổ một cách máy móc nhìn cô, động tác này làm cho tim Nhiễm Tinh Thần nhảy tới cổ họng, cô lo lắng cơ cổ hắn không chống đỡ nổi đầu sẽ rơi xuống. Giây tiếp theo cơ thể hắn lệch một cái, "Ầm" một tiếng nặng nề rơi xuống đất. Cơ thể sưng tấy nhợt nhạt giãy dụa chui ra ngoài từ lớp vải trắng, giống như một con cự mãng lột da – loài động vật bò sát mà Nhiễm Tinh Thần sợ nhất.

Hắn ngửa mặt bò tới chỗ cô, gương mặt không có sức sống chống đỡ nên chia năm xẻ bảy. Đôi mắt đã lồi giờ càng lồi hơn giống như hai ngôi mộ.

Hắn vừa bò vừa phát ra tiếng gầm thét nghẹn ngào của dã thú vang vọng toàn bộ phòng giải phẫu.

Cơ thể Nhiễm Tinh Thần cứng đờ không thể động đậy, cổ họng như bị bóp nghẹn.

Mắt cá chân cô nháy mắt bị bàn tay lạnh như băng nắm chặt, động vật bò sát muốn túm vào cô để đứng lên. Ác linh cuối cùng cuốn lấy cô thật chặt...

"A!"

Tim Nhiễm Tinh Thần đập thình thịch khi cô tỉnh dậy.

Từ khi giấc ngủ có vấn đề cô thường xuyên gặp ác mộng. Có lúc tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, so với không ngủ còn thống khổ hơn.

Nhiễm Tinh Thần ôm đầu trầm ngâm, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Cô nghiêng đầu, ánh ban mai từ khe cửa sổ chiếu vào như lưỡi kiếm.

Mưa to liên miên mấy ngàu cuối cùng cũng đã tạnh.

Cô cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, nhấc cơ thể mệt mỏi đi rửa mặt.

Mới vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô chuông điện thoại đã vang lên.

Nhiễm Tinh Thần nhìn một cái thấy tên Chu đội trưởng là biết có chuyện.

Cô vội vàng nghe máy: "Chu đội trưởng, buổi sáng vui vẻ."

Chu Thành Lâm sáng sớm đã tức giận muốn nổ tung: "Không vui vẻ được, ven hồ Giang Đông phát hiện một thi thể..."

Xe đón Nhiễm Tinh Thần rất nhanh đã dừng dưới tầng.

Cô sải bước đi tới, mái tóc xoăn gợn sóng nửa khô nửa ướt xõa trên vai, giống như một cô gái lười biếng. Thời gian vội vàng không thể trang điểm nữa, gương mặt xinh đẹp của cô có thể lên bất cứ tấm biển quảng cáo nào chỉ cần một chút chỉnh sửa. Cô cao 1m7, dáng người lồi lõm tự nhiên.

Một người phụ nữ như vậy tới bất kì chỗ nào cũng đủ khiến người ta mê đắm đặc biệt là trong đội điều tra tội phim với nguồn lực khan hiếm. Nhưng cũng không có mấy người dám đến gần Nhiễm Tinh Thần.

Khuôn mặt cô luôn biểu hiện sự không quan tâm ai, không tâm việc gì. Nhưng vẻ đẹp có thể nói là "Gϊếŧ người phóng hỏa", nhưng điều này không cản trở ước mơ muốn trở thành pháp y tuổi trẻ tài cao của cô.

Cửa xe vừa mở ra, Tiếu Nghĩa không nhịn được than phiền: "Sư tỷ, thứ đánh thức chúng ta mỗi ngày không phải là mộng mà là thi thể a."

Nhiễm Tinh Thần vẫn dửng dưng ung dung đáp: "Ai bảo cậu lựa chọn làm pháp y chứ."

Tiếu Nghĩa hối hận: "Lúc ấy còn trẻ dốt nát, không biết rằng công việc này không phải để người làm."

Nhiễm Tinh Thần hỏi hắn: "Ăn sáng chưa?"

"Nhận được điện thoại Chu đội trưởng liền lên đường, không có thời gian ăn."

Bây giờ không ăn, chỉ sợ cả buổi trưa sẽ phải chết đói. Tình trạng tử thi còn chưa biết thế nào.

Nhiễm Tinh Thần ném cho hắn một cái bánh mì: "Ăn trước lót dạ đi." Cô hỏi tiếp: "Hiện trường thế nào?"

Nhắc tới vụ án, Tiếu Nghĩa nghiêm túc lại: "Thi thể được phát hiện ở ven hồ Giang Đông, một ông lão dậy sớm tập thể dục đi ngang qua thấy bên bờ có một thi thể liền gọi điện thoại báo cảnh sát. Mấy ngày nay mưa trời mưa to, nước sông dâng cao, thi thể chắc là từ thượng nguồn trôi xuống. Điện thoại và ví tiền đều không ở trên người, có lẽ đã bị nước cuốn trôi vì thế không thể xác minh thân phận."

Lúc đến hiện trường Nhiễm Tinh Thần đã giải quyết xong bữa sáng.

Cô buộc lên cao, đeo khẩu trang và găng tay rồi xuống xe.

Đồng nghiệp bên trong chỗ phong tỏa đều mong ngóng cô tới.

"Nhiễm pháp y, cô cuối cùng cũng tới."

Nhiễm Tinh Thần hỏi đồng nghiệp trong bộ phận giám định: "Công việc của các anh đã xong chưa?"

Triệu lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Thi thể rõ ràng từ thượng nguồn trôi xuống, chúng tôi giờ là anh hùng không có đất dụng võ, chỉ chờ Nhiễm pháp y tới thôi."

Đúng vậy, mưa to cọ rửa mấy ngày có dấu vết thì cũng đã biến mất. Hơn nữa nơi này cũng không phải là chỗ đầu tiên, hầu như không tìm được vật gì có giá trị.

Nhiễm Tinh Thần cười một tiếng.

Cô quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đào hoa xa lạ, thâm trầm khiến người ta ngoài ý muốn mà rơi vào trong đó.

Nhiễm Tinh Thần không khỏi cảm thán, đúng là chàng trai trẻ xinh đẹp. Dáng người cao ngất, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo quyến rũ. Nhưng tướng mạo này thật phù phiếm*, khí chất nho nhã sạch sẽ, giống như một món đồ sứ được mài dũa ngàn năm.

(*): Viển vông, không có nội dung thiết thực, không có giá trị thực tế.

Nhiễm Tinh Thần chỉ cảm thấy nụ cười và chiếc mặt nạ che nửa gương mặt làm cho anh giống như một tiên nhân quyến rũ mỉm cười

Cô hơi cảm thấy xấu hổ vội vàng rời mắt đi chỗ khác.

Khóe miệng Cố Nam Sinh nhếch lên, ngược lại cười với cô một cái.

Một nụ cười với hàm răng trắng ấy so sánh cùng thi thể nhợt nhạt đang nằm trên đất thật là tội nghiệt!

Nhiễm Tinh Thần vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Vừa lại gần, một mùi thối nồng nặc xông vào mũi.

Cũng may thi thể chưa bị thối rữa nặng, không có da bị rụng. Gương mặt người chết sưng lên, nhưng mắt không nhô ra, có thể phân biệt rõ ràng khuôn mặt.

Chu Thành Lâm đợi không kịp hỏi: "Có thể nhìn ra chết trước khi rơi xuống nước hay sau khi rơi xuống nước không?"

"Thi thể thối rữa mạnh, nguyên nhân cái chết cụ thể phải chờ kết quả hóa nghiệm." Nhiễm Tinh Thần một bên trả lời, một bên hơi chuyển động đầu thi thể để kiểm tra cổ. Sau đó lại dùng tay vuốt lên ngọn tóc của thi thể: "Chụp xong thì mang thi thể về phòng giải phẫu đi."

Chu Thành Lâm cũng nói: "Được, mang về mau chóng tra rõ thân phận của người chết." Xe vừa đi, hắn đồng thời cử vài nhân viên điều tra lên thượng nguồn nghe ngóng, liên lạc thêm vài người trong đơn vị xem xem mấy ngày nay có ai báo người mất tích không.

Ra khỏi nơi phong tỏa, Tiếu Nghĩa tò mò đặt câu hỏi: "Tiểu bạch kiểm ở trong hiện trường kia là ai vậy?" Mỗi khi hắn gặp ai cùng trang lứa mà trẻ đẹp hơn mình đều có thể kí©h thí©ɧ ý nghĩ thắng bại của hắn. Trong lời nói tràn đầy đố kỵ.

Nhiễm Tinh Thần thờ ơ: "Nhìn giống thực tập sinh."

"Từ khi nào mà sinh viên có thể tới hiện trường thực tập?" Tiếu Nghĩa kêu la om sòm.

Nhiễm Tinh Thần trợn mắt nhìn hắn một cái: "Cẩn thận đánh thức vị kia trong túi chưa xác."

Tiếu Nghĩa giật mình một cái, dừng lại.

Chu Thành Lâm phân phối xong nhiệm vụ mới nhớ tới Cố Nam Sinh sau lưng.

Kẻ phạm tội ngày nay chỉ số thông minh càng cao, hiểu biết sâu về tâm lý của kẻ phạm tội bất kể đối với điều tra phá án hay là phòng ngừa phạm tội cũng cực kỳ quan trọng.

Cố Nam Sinh là chuyên gia tâm lý học mà cảnh sát đặc biệt mời tới nghiên cứu tâm lý phạm tội. Cố Nam Sinh biết thuật thôi miên, có thể tìm tòi nghiên cứu người hiềm nghi phạm tội dễ dàng hơn. Cái này không thể nghi ngờ đúng là thử nghiệm mới cho lĩnh vực phạm tội.

Biết được Giang Thành phái chuyên gia tới Chu Thành Lâm cũng tràn đầy mong đợi nhưng sáng nay thấy Cố Nam Sinh lại có chút thất vọng. Không nghĩ tới lại là một tiểu tử chưa dứt sữa. Tướng mạo trông đoan chính chỉ là không biết có bao nhiêu bản lĩnh.