Chương 2.2: Giỏi rên không?

Editor: L’espoir

*

“Vu, có cần giúp không?”

“Hoa hồng có gai nhổ đi là được rồi, người đàn ông đích thực…” Người đàn ông khoác lên vai Vu Ngật làm tư thế đẩy hông: “Phải chinh phục phụ nữ trên giường!”

Người trong ngực ngược lại an phận, ngoan ngoãn rụt vào trong ngực, mái tóc dài che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập sợ hãi.

Bên cạnh nhìn lòng ngứa ngáy vô cùng, dáng người của người phụ nữ Châu Á so với họ mà nói khá là nhỏ nhắn, hoàn toàn là có thể ôm lên và thao…

Xinh đẹp như vậy, thao vào sẽ chặt đến bao nhiêu…

Bàn tay không an phận duỗi thẳng về phía người phụ nữ, còn chưa đυ.ng vào sợi tóc, trước mắt mờ đi, lưỡi dao lạnh lẽo đã đặt trên cần cổ.

Tốc độ nhanh đến mức không ai thấy rõ động tác của Vu Ngật, chỉ thấy một tay hắn ôm người trong ngực, một tay khác chỉ cần nhích về phía trước nửa tấc là có thể lấy mạng người trong nháy mắt.

“Người của tôi.”

“Còn nhìn thêm nữa, móc mắt.”

“Nếu tay sờ chỗ nào, khẩu súng này, cũng đừng nghĩ tới việc giơ lên.”

Không ai dám khuyên, bởi vì họ biết, đó không phải là một trò đùa.

Ngoại trừ vị cấp trên kia, người trước mặt này từ trước đến nay không sợ bất cứ ai.

Vu Ngật giống như một con sói kiên nhẫn, thẳng đến khi người dưới con dao cứng ngắc gật đầu, thu hồi lưỡi dao sắc bén, một tay khiêng Thẩm Chi trong ngực, đi vài bước là lên lầu.

Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng trong nhà xưởng trống trải, mấy người vừa bị hù đến sợ hãi nghe thấy vào tai, giống như móng vuốt cào tim họ.

—Đứng góc tường nghe trộm chắc không đến mức cắt lỗ tai chứ?

—Không phải chỉ nói rằng không thể nhìn, không thể đυ.ng vào à.

Toàn thân Thẩm Chi bị treo ngược trên lưng người đàn ông, bụng mềm chống lên một khối xương cứng trên vai của đối phương, khó khăn cầm cự lên lầu ba, cô còn chưa kịp thả lỏng sức lực thì đã bị túm lấy gáy đẩy cả người vào phòng.

Nói là phòng nhưng thật ra đó chỉ là một gian phòng trống rỗng đơn sơ, một chiếc giường chỉ có đồ nội thất duy nhất, mùi hormone nam tính nồng đậm tràn ngập vào khoang mũi.

Cô dựa lưng vào cửa, hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông từng bước đến gần.

Một bước.

Hai bước.

Bàn tay to hoàn toàn hướng về phía mặt Thẩm Chi, trong lòng cô cả kinh, một giây sau bị bịt kín miệng—

Vu Ngật nghiêng tai dán lên cửa, chú ý động tĩnh ngoài cửa.

Ba người không muốn sống.

Hắn thu hồi động tác, chóp mũi chống lên người trước mắt, hơi thở ái muội quấn quanh, giống như muốn hôn lên bất cứ lúc nào.

“Lên giường không?”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!