Chương 10.2: Tàn sát

Editor: L’espoir

*

Vu Ngật đưa tay tắt nước, bế ngang cô lên, giống như không rảnh bị dao cùn quấy rầy, vội vàng nhét cô vào trong căn phòng trên lầu ba, mặc kệ đến mái tóc ngắn còn đang nhỏ giọt của mình, theo găng tay mặc một chiếc áo thun, nửa người dưới vẫn mặc quần lao động màu nâu vàng kia, đôi ủng quân sự nặng nề tạo ra âm thanh trầm đυ.c trên sàn khi sắp chuyển hướng.

“Tôi sẽ trở lại sớm.”

Như thể không mong đợi nhận được một lời đáp lại, sau khi người đàn ông giao phó xong lưu loát xoay người lại, lòng bàn tay đột nhiên bị nhét vào một vật mềm.

Gần như có chút kinh ngạc trong chốc lát, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm lòng bàn tay non mềm: “…”

“Ngoài đó… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Tay Vu Ngật ngược lại nắm chặt cô, ngón tay nắm trở lại. Đôi mắt cười như không cười kia tựa hồ nhìn thấu hết thảy, xoa xoa hình xăm trên cổ tay Thẩm Chi, xoa cho đến khi chỗ đó nóng lên: “Chuyện em không nên nghĩ tới, đừng động vào.”

Trước khi đi, hắn thuận tiện lấy đi điện thoại di động của Thẩm Chi.

“Có muốn ăn cái gì không? Thịt cá sấu? Thịt đà điểu? Thịt gà tây, thăn bò hay thịt cừu? Hoặc là em muốn ăn cá nướng? Khi về sẽ mang cho em.”

Vừa nghĩ đến việc người này sẽ sớm làm ra chuyện gì, sắc mặt Thẩm Chi lập tức trắng bệch.

“Thôi khỏi đâu.”

“Vậy thì thịt cá sấu đi, béo mềm.” Vu Ngật sờ nắn ước lượng một bầu vυ" của người trước mặt, như có điều ám chỉ: “Ăn nhiều thịt, mới có thể bồi bổ sức lực.”



Ngoài cửa sổ, tiếng gầm rú của xe địa hình dần xa dần kèm theo tiếng sủa thị uy của lũ chó săn.

Bọn họ đi gấp, Vu Ngật dàn xếp cho cô gái xong, gần như là người cuối cùng lên xe, cách cửa sổ xe tối đen nhìn nhau với Thẩm Chi đang đứng trước cửa sổ tầng ba.

Lẽ ra cô không nhìn thấy mình, chỉ có thể ngơ ngác xuất thần nhìn vào chiếc xe địa hình lái xe về hướng vùng ngoại ô.

Cho đến khi bóng người bên cửa sổ thu nhỏ lại thành một hạt to bằng hạt vừng vì khoảng cách kéo dài, người đàn ông mới thu hồi ánh mắt nói tiếng Swahili trôi chảy hỏi người trong xe: “Đã tìm thấy voi con chưa?”

“Tìm thấy rồi. Ông già đó đã giấu nó trong một hang động gần Tsavo East.”

Người lái xe phía trước là người Nairobi, hắn quay đầu lại nhìn con chó săn phía sau xe đang hưng phấn đến mức suýt chảy nước miếng, giọng điệu khó nén phấn chấn: “Hôm nay nó lại làm được một việc lớn.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!