Dưới cái nhìn sắc bén của Trình Tử Mai, Thẩm Đại có muốn giấu cũng giấu không nổi. Hơn nữa, hiện giờ nỗi lo lớn nhất của anh không phải là bí mật giữa mình với Cù Mạt Dư bị lộ, mà là việc Thẩm Tần tìm hiểu chuyện của bọn họ từ chỗ Trình Tử Mai.
Thấy mặt Thẩm Đại cứng đờ, Trình Tử Mai thương tình cho anh một bậc thang, "Nghĩa là hai người đã ký hợp đồng bảo mật? Và yêu nhau từ lâu rồi?"
Thẩm Đại không biết nên trả lời như thế nào. Anh và Cù Mạt Dư đâu được coi là yêu nhau. Thậm chí bọn họ đã kết hôn rồi cơ. Song hoàn toàn không phải là mối quan hệ như Trình Tử Mai tưởng tượng.
Trình Tử Mai coi im lặng là đồng ý, cô kinh ngạc thốt lên, "Hai người các cậu bắt đầu mối quan hệ từ khi nào, đừng nói là ba năm trước đã....."
"Không phải." Thẩm Đại nặng nề thở ra một hơi, "Tử Mai, tớ sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe xong, cậu sẽ hiểu vì sao tớ phải giấu cậu." Chuyện đã đến nước này, có giấu cũng không còn nghĩa lý gì nữa.
Trình Tử Mai vô thức ngồi thẳng lưng. Nhìn thái độ của Thẩm Đại, có thể đoán ra đây không phải là câu chuyện tình yêu bình thường. Không có ai tâm sự chuyện tình cảm với bạn thân bằng thái độ nặng nề đến vậy.
"Cậu cũng biết gia đình tớ rồi đấy. Người bố alpha của tớ vứt bỏ hai bố con tớ từ khi tớ còn chưa được sinh ra. Nhưng tớ chưa nói cho cậu biết người đó là ai." Chỉ cần nhắc đến tên người đó, Thẩm Đại đã cảm thấy chán ghét từ tận xương tủy, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt, "Ông ta tên là Vưu Hưng Hải."
Trình Tử Mai há hốc miệng, "Chủ tịch tập đoàn khai thác khoáng sản Sáng Hải? Cha của Vưu Bách Duyệt?"
Thẩm Đại gật đầu, "Tiền trả nợ và tiền mua nhà của tớ là của Vưu Hưng Hải cho. Bởi vì ông ta cần tớ..... Kết hôn với Cù Mạt Dư thay Vưu Bách Duyệt."
Có lẽ nỗi buồn trong anh đã lắng đọng quá lâu. Vốn dĩ anh không định kể quá nhiều, nhưng vừa xé bỏ lớp giấy niêm phong, anh không nhịn được kể hết mọi chuyện xảy ra trong vòng nửa năm qua. Mặc dù anh đã lược bớt rất nhiều chi tiết trong quá trình chung sống với Cù Mạt Dư, song anh biết cảm xúc của mình đã truyền đạt lại một cách hoàn hảo cho Trình Tử Mai. Bởi vì anh thấy biểu cảm trên mặt Trình Tử Mai chuyển từ kinh ngạc sang hưng phấn, rồi lại cau mày. Cuối cùng, khi anh kể xong, hai người cùng chìm vào im lặng.
Người ngày thường có thể nói liến thoắng không ngừng như Trình Tử Mai, bây giờ mãi mới nhả ra được một câu, "Cho tớ thời gian tiêu hóa chuyện này."
Thẩm Đại xem điện thoại, "Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, quay về công ty thôi."
Trưa nay Trình Tử Mai khăng khăng kéo anh sang trung tâm thương mại đối diện công ty ăn cơm, là vì không muốn ngồi ăn ở nhà ăn cùng các đàn em, không tiện cho việc thẩm vấn anh.
"Không vội, về muộn cũng được." Trình Tử Mai gọi phục vụ, "Cho tôi thêm chai rượu."
"Đang đi làm sao lại uống rượu." Thẩm Đại thở dài, "Quay về thôi."
Trình Tử Mai nhìn Thẩm Đại không chớp mắt, "Tớ từng xúi giục cậu theo đuổi thái tử, đấy là nói cho sướиɠ miệng thôi. Tớ thừa biết cậu không có gan làm điều ấy. Rõ ràng Châu Lam phù hợp với cậu hơn. Tớ không thể tưởng tượng ra cậu và thái tử..... Cha mạ ơi." Cô ôm đầu, "Người đang ngồi trước mặt tôi là thái tử phi của Tinh Châu. Cậu dám ngủ với cả Cù Mạt Dư, là Cù Mạt Dư đó chết tiệt! Cậu đã biến thành người thân thuộc xa lạ nhất của tớ!"
Thẩm Đại cười khổ, "Chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi. Đến khi Tinh Châu và Sáng Hải hợp tác thành công, bọn tớ sẽ ly hôn."
"Nhưng hai người các cậu ngay cả giường cũng lăn rồi, quan hệ đã vượt quá phạm vi hợp đồng. Bảo sao hôm nọ tự dưng cậu lại hỏi tớ cách theo đuổi alpha đỉnh cấp." Trình Tử Mai vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, "A Đại, thú thật với cậu, là tớ bốc phét cả đấy. Tớ từng hẹn hò với hai alpha, nhưng tớ không biết cách giải quyết alpha cấp S. Tớ có cảm giác họ không cùng một giống loài với chúng ta. Alpha đỉnh cấp duy nhất tớ từng tiếp xúc là giáo sư Vu thời đại học. Mà thầy ấy đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Ngoài ra, tớ chưa từng nói chuyện với bất kì alpha đỉnh cấp nào khác...." Trình Tử Mai đột nhiên nhìn Thẩm Đại chằm chằm, "Cậu chung sống với thái tử kiểu gì, cậu không sợ hả?"
"Ban đầu có sợ." Thẩm Đại nghĩ ngợi một lát, uể oải nói tiếp, "Bây giờ vẫn sợ."
"Sợ là đúng, làm gì có ai bình tĩnh khi ở bên cạnh alpha đỉnh cấp. Người ta bảo gần vua như gần cọp, nhưng đúng là alpha đỉnh cấp có sức hấp dẫn quá lớn." Trình Tử Mai thở dài lắc đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Đại ẩn chứa sự đồng cảm, "Mỗi ngày thái tử lượn một vòng ở công ty, ban phát biết bao ảo tưởng cho người khác. Cậu thích cậu ta cũng là chuyện bình thường."
"Đáng tiếc cậu ấy không thích tớ."
"Người anh em, có ngủ là có lời, ngủ lần nào sinh lời lần ấy." Trình Tử Mai vỗ vỗ lên tay Thẩm Đại, "Tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu. Cho dù cậu muốn theo đuổi cậu ta, hay là duy trì mối quan hệ như hiện tại. Tớ chỉ có một lời khuyên dành cho cậu, tuyệt đối đừng ôm quá nhiều kỳ vọng. Tớ hiểu rõ con người cậu, nên tớ không muốn cậu hãm sâu rồi bị tổn thương."
"Tớ hiểu." Thẩm Đại nói hiểu, thực tế không biết mình hiểu cái gì. Cho dù hiểu, thích vẫn là thích, anh không thể khống chế trái tim luôn muốn tới gần Cù Mạt Dư, khao khát tìm kiếm sự đáp lại.
Thích một người, sao có thể không kỳ vọng vào người đó.
Trình Tử Mai an ủi anh, "Nói vậy chứ cậu đừng nản chí. Alpha đỉnh cấp có ghê gớm đến mấy thì cũng vẫn là con người. Cậu đợi tớ nghiên cứu xem, có không ít trường hợp người bình thường cưa đổ được alpha đỉnh cấp. Cậu đang là người có cơ hội tốt nhất, không nắm bắt thì thật đáng tiếc. Nhất định tớ sẽ cố gắng giúp đỡ cậu. Cậu mà thành thái tử phi, tớ cũng phất lên như diều gặp gió."
Thẩm Đại chưa kịp đáp lời, Trình Tử Mai đã túm chặt tay anh, nghiêm túc nói, "Giữ vững tâm trí. Giống như khi chúng ta làm nghiên cứu, không kỳ vọng quá nhiều, nhưng luôn cố gắng hết sức."
Thẩm Đại không nhịn được cười, "Rồi, biết rồi. Nhưng mà, có chuyện này còn khiến tớ lo lắng nhiều hơn."
"Bố cậu, phải không?"
"Ừ, cũng may cậu chưa để lộ điều gì. Ông ta hỏi thăm cậu, chắc chắn là có mục đích." Nếu Trình Tử Mai không phải là bạn thân nhiều năm, biết hết chuyện xấu trong gia đình, anh cũng không có mặt mũi nào nhắc đến, "Chắc chắc ông ta sống ở bên ngoài không nổi, nên mới buộc phải quay về. Bây giờ ông ta không có tiền phục vụ lối sống tiêu xài hoang phí, tớ sợ ông ta sẽ nảy sinh ý đồ xấu."
"Vậy phải làm sao bây giờ, ông ta muốn tìm hiểu thân phận của thái tử là tìm được ngay. Lần trước ông ta còn theo dõi cậu từ công ty đến bệnh viện."
Hai hàng lông mày của Thẩm Đại cau chặt, "Trước mắt tớ sẽ để ý quan sát."
Vì trong lòng có đề phòng, nên mỗi ngày sau giờ tan làm, Thẩm Đại đều nhắn tin cho bà ngoại, hỏi xem Thẩm Tần có ở nhà hay không. Thẩm Tần vẫn có lòng chăm sóc mẹ ruột, không tự ý ra ngoài quá lâu. Giờ đã gần cuối năm, mấy ngày nay Thẩm Đại bận xử lý công việc tồn đọng, định đợi đến sau Tết mới nói chuyện nghiêm túc với Thẩm Tần.
Về đến Cù gia đã gần mười một giờ đêm. Dạo này anh bận tăng ca, đã gần một tuần không gặp Cù Mạt Dư.
Vừa bước vào nhà, quản gia lại gần bảo, "Cậu lại làm thêm giờ à. Thiếu gia đang chờ cậu ở thư phòng, ngài ấy có việc muốn nói với cậu."
"Cháu lên thư phòng sao?" Thẩm Đại vô thức ngẩng đầu. Từ nơi anh đứng không nhìn được lên đến tầng ba, song cũng không thể ngăn cản tâm lý ngưỡng vọng của anh. Đối với Thẩm Đại, tầng ba là một sự tồn tại đặc thù. Anh chưa từng đặt chân đến đó. Nó là lãnh địa riêng biệt của Cù Mạt Dư, là nơi mà anh không được phép xuất hiện.
"Vâng, giờ này mà thiếu gia còn chưa ngủ. Cậu đi lên đi."
Thẩm Đại về phòng cất đồ, sau đó lần theo bậc cầu thang bước từng bước một. Khoảng cách gần trong gang tấc, mà anh như đang đặt chân đến một vùng đất xa lạ. Anh nên cảm thấy vui, vì điều này biểu trưng cho việc anh lại tới gần Cù Mạt Dư hơn một chút.
Thẩm Đại đứng trước cửa thư phòng, khẽ khàng gõ cửa.
"Vào đi."
Thẩm Đại đẩy cửa ra, trông thấy Cù Mạt Dư mặc đồ ngủ ngồi trước bàn làm việc, trên bàn bày mấy tập tài liệu. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên mặt hắn một lớp màu xám xanh, khiến làn da trở nên lạnh lẽo, gần như trong suốt. Khuôn mặt anh tuấn được chế tác một cách hoàn mỹ nhất, trông hắn đẹp đến vô thực.
Cù Mạt Dư ngước mắt nhìn lướt qua anh, "Anh về muộn vậy, lại làm thêm giờ à."
"Ừ, cuối năm nhiều việc." Thẩm Đại lại gần hắn, dịu dàng hỏi, "Cậu cũng đang tăng ca đấy thôi, có mệt lắm không?"
Nghe vậy, Cù Mạt Dư đặt bút đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu bảo, "Vẫn ổn, làm xong chỗ này là được nghỉ ngơi."
Thẩm Đại cười với hắn, "Chú Hằng bảo cậu có việc muốn nói với tôi."
"Về nhà ăn Tết với tôi đi."
Thẩm Đại giật mình.
"Dạo này sức khỏe của ông nội tôi đã khá hơn. Đến hôm đó mọi người trong gia đình sẽ đón Tết cùng nhau. Ông muốn gặp mặt cháu dâu một lần."
"Được, tôi có cần chuẩn bị gì không?"
"Anh đừng lo, cứ đóng tốt nhân vật của mình là được."
Cù Mạt Dư từng nói, ông nội của hắn không muốn thấy cảnh huynh đệ tương tàn. Vậy nên, lí do hai người kết hôn nhất định phải vì đôi bên yêu nhau. Tối thiểu phải diễn được như thế trước mặt ông.
Thẩm Đại gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
"Chúng ta ở nhà đến mùng hai, mùng ba tôi dẫn anh đi Nam Phi nghỉ dưỡng. Mỏ ở Nam Phi tôi cũng chưa xem qua, tiện thể đi khảo sát luôn." Cù Mạt Dư nắm tay Thẩm Đại. Anh thuận thế vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống đùi hắn.
"Vậy cũng được." Thẩm Đại còn có điều băn khoăn, "Chúng ta cùng đi tới đó, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?"
"Tôi sẽ sắp xếp, bí mật khảo sát, bảo giáo sư Lưu cử một, hai người tiếp đón." Cù Mạt Dư xé rách giấy dán ngăn pheromone trên gáy Thẩm Đại, rồi ghé sát mũi vào đó. Đây đã trở thành thủ tục bắt buộc mỗi khi hai người ở riêng với nhau.
Cứ nghĩ đến chuyện thầy sẽ biết quan hệ của bọn họ, Thẩm Đại lại cảm thấy khó xử. Liệu thầy sẽ nghĩ anh là người như thế nào đây.
Cù Mạt Dư hít sâu hương thơm thanh nhã, mệt mỏi suốt một ngày dài như được xoa dịu trong giây lát. Hắn ôm eo Thẩm Đại, thấp giọng nói với anh, "Giáo sư Lưu chú tâm bồi dưỡng anh, đó là chuyện tốt. Sau lần này ông ấy sẽ càng coi trọng anh hơn. Chức vụ của anh, luận văn và học vị của anh, dự án và kinh phí cho nghiên cứu tương lai, tôi đều sẽ ủng hộ anh."
Thẩm Đại tròn mắt nhìn Cù Mạt Dư, nhất thời ngây ngẩn không biết nói gì.
Cù Mạt Dư mỉm cười nhìn Thẩm Đại, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của anh.
Thẩm Đại há hốc miệng, bỗng dưng bị cà lăm, "Cậu, cậu vì sao, cậu, cậu không cần đối xử tốt với tôi như vậy."
"Anh là vợ của tôi mà." Cù Mạt Dư cười khẽ.
Trái tim Thẩm Đại như bị Cù Mạt Dư siết chặt ở trong tay. Nó nóng hổi, mãnh liệt rung động, đập theo từng câu từ, cử chỉ của Cù Mạt Dư, thậm chí nhảy vọt lên chỉ vì một cái cau mày, một nụ cười của đối phương. Khi hai người ở bên nhau, có rất nhiều khoảnh khắc giống vậy. Cù Mạt Dư đối xử với anh dịu dàng hết mực, khiến anh vạn phần khắc chế nhưng lại từng bước trầm luân. Ngay cả khi Cù Mạt Dư đã nói thẳng là tương lai hắn muốn cưới một omega đỉnh cấp có thể sinh cho hắn người thừa kế cấp S, anh vẫn vì một câu nói bông đùa "Anh là vợ của tôi" mà cam tâm tình nguyện dâng hiến cả con tim.
Đứng trước Cù Mạt Dư, anh hoàn toàn đánh mất khả năng chống cự.