Chương 55

Lâm Cẩm Nghi sắc mặt trắng bệch, Tô thị thấy vội vàng thân thiết

nói: "A Cẩm, con làm sao vậy?"

Lâm Cẩm Nghi sau đó tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh mới mở miệng

nói: "Nương, con

không

sao, chỉ nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng."

Tô thị tâm can sáng cuốt, thấy Lâm Cẩm Nghi nghe tin tức Tiêu Tiềm bị thương nặng lại phản ứng như vậy, cảm thấy quan hệ hai người bọn họ

không

đơn giản. Nhưng trước mắt những người khác đều ở đây, bà cũng

không

tiện hỏi, liền bỏ qua, chỉ

nói: "Thân thể

đã

không

thoải mái, con đừng ở chỗ này hầu hạ, dù sao tổ phụ

đã

trở về, con

đi

về nghỉ ngơi trước

đi."

Trung Dũng hầu mới vừa rồi nghe người ta nhắc tới cháu

gái

vì cầu phúc cho

hắn, ngày ngày ở tiểu phật đường lễ Phật, lúc này cũng đau lòng

nói: "Tiểu A Cẩm gầy

đi

nhiều như vậy, tổ phụ nhìn

thậtkhông

đành lòng. Mau nghe lời mẹ con,

đi

nghỉ ngơi

đi."

Ở nhà mình, Lâm Cẩm Nghi cũng

sẽ

không

khách khí với các trưởng bối, cáo từ

một

tiếng, lui ra ngoài.

Nhưng ra khỏi Thuận Hoà đường, nàng lại

không

vội vã về Cẩm Tú Uyển, mà vẫn

đi

tiểu phật đường.

Thiên Ti hầu hạ bên cạnh, liền hỏi: "cô

nương

không

phải

nói

thân thể

không

khoẻ sao, sao

không

quay về nghỉ ngơi? Trước mắt hầu gia

đã

trở lại, ngài còn

đi

tiểu phật đường làm gì?"

Lâm Cẩm Nghi

nói: "Trong lòng ta vẫn có chút bất an, ngươi theo ta

đi."

Thiên Ti cũng

không

nhiều lời nữa, cùng nàng vào tiểu phật đường.

Tiểu phật đường an bình yên tĩnh, Lâm Cẩm Nghi như cũ niệm tâm kinh

một

lát, cuối cùng cảm thấy trong lòng yên ổn hơn.

Nàng cảm thấy mình là hẳn nên

đi

Trấn Nam vương phủ, Tiêu Tiềm lần này bị thương, nàng

khôngthoát nổi can hệ, về tình về lý, nàng đều nên

đi

thăm

một

phen. Nhưng trước mắt thân phận của nàng

đi

Trấn Nam vương phủ

không

tránh được chọc người nhàn thoại.

không

nói

đến cái này, sợ là Tô thị cũng

sẽ

không

cho phép.

Nàng ở phật đường

một

lát, định ra chủ ý, mới đứng dậy trở về Thuận Hoà đường.

Lúc này trong Thuận Hoà đường, mọi người Tô thị và Lâm Ngọc Trạch

đã

trở về, chỉ còn lại vợ chồng Trung Dũng hầu.

Vợ chồng Trung Dũng hầu thấy nàng

đã

đi

rồi quay lại, hỏi nàng có chuyện gì.

Lâm Cẩm Nghi thản nhiên

nói: "Nghe tổ phụ

nói

Trấn Nam vương là vì che chở ngài mà bị thương, A Cẩm cảm thấy trong lòng thập phần băn khoăn, muốn lúc tổ phụ

đi

thăm, nhân tiện có thể đưa A Cẩm

đi

cùng."

Trung Dũng hầu

không

phải người vong ân phụ nghĩa, Tiêu Tiềm có ân cứu mạng, vốn

đã

quyết định xong việc

sẽ

đi

Trấn Nam vương phủ

một

lần. Lúc này nghe Lâm Cẩm Nghi

nói

lời này liền đáp ứng, "A Cẩm có tâm, như vậy

đi, con chuẩn bị

một

chút, buổi chiều

sẽ

theo ta cùng

đi

Trấn Nam vương phủ

mộtchuyến."

Trung Dũng hầu là phụ nhân, đương nhiên so với Trung Dũng hầu nghĩ ngợi nhiều hơn, nhân tiện

nói: "Tổ mẫu biết tiểu A Cẩm hảo tâm, nhưng

một



nương ra vào Trấn Nam vương phủ đến cùng

khôngtiện, người ngoài nhìn thấy

sẽ

nói

vài câu nhàn thoại."

Trung Dũng hầu

nói: "Có sao, hai nhà chúng ta vốn quan hệ thông gia, A Cẩm

đi

thăm biểu tỷ phu

mộtchút có gì

không

được? Đến lúc đó A Trạch cũng

sẽ

cùng

đi, tổ tôn chúng ta ba đời cùng

đi

thăm

mộtlượt biểu lộ tâm ý, ngươi ngoài có thể

nói

cái gì."

Có Trung Dũng hầu phụ họa, Trung Dũng hầu phu nhân cũng

không

khuyên Lâm Cẩm Nghi nữa, chỉ

nóivới Trung Dũng hầu: "Ai, ông bây giờ chủ ý

thật

lớn, mọi việc đều

không

chịu nghe tôi. Thôi thôi, tùy các người."

nói

xong để Hoàng ma ma đỡ mình về giường nằm.

Bà rời

đi

rồi, Lâm Cẩm Nghi có chút bất an hỏi Trung Dũng hầu: "Tổ phụ, hay là A Cẩm

không

hiểu chuyện chọc tổ mẫu

không

vui?"

Trung Dũng hầu cười lắc đầu, "Tổ mẫu vẫn còn tức ta thôi, con đừng để ở trong lòng. Tốt lắm, con về trước chuẩn bị

đi, dùng cơm trưa xong, chúng ta xuất phát."

Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, phúc thân cáo lui.

*****

Giữa trưa Lâm Cẩm Nghi

đang

dùng cơm trưa, Tô thị hùng hổ tới.

Lâm Cẩm Nghi vừa thấy

đã

biết bà đến vì chuyện gì, cười đứng dậy

nói: "Nương đến?

đã

dùng cơm chưa?"

Tô thị nhìn nàng

một

cái lập tức ngồi xuống trước bàn, "Ta nghe

nói

con và tổ phụ con, muốn cùng cha con

đi

Trấn Nam vương phủ thăm bệnh?"

Lâm Cẩm Nghi gật đầu

nói: "Vâng, đúng như vậy."

Tô thị thở sâu vài cái, vẫy tay cho hạ nhân

đi

xuống, sau đó mới mở miệng

nói: "A Cẩm a A Cẩm, con muốn nương

nói

con thế nào cho tốt. Lúc trước Thiên Ti

không

nhắc tới chuyện này trước mặt ta nữa, ta nghĩ con

đã

lớn, có chủ ý, biết đúng mực, mới

không

nói

với con. Thế nào nhìn trước mắt, con cũng càng ngày càng hồ đồ. Chẳng lẽ con động tình với Trấn Nam vương?"

Lâm Cẩm Nghi vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Nương

đang

nghĩ đến chỗ nào? Con và

hắn

lúc đó quang minh lỗi lạc, sao có thể có tư tình? Lần này

hắn

quả

thật

là vì tổ phụ mới bị thương, lúc trước

hắn

từng đồng ý với con bảo hộ tổ phụ chu toàn, lần này rơi vào kết cục như vậy. A Cẩm trong lòng thực bất an, sợ ngài

không

đồng ý con

đi

thăm, mới trực tiếp

nói

với tổ phụ, tiên trảm hậu tấu..."

Dù nàng

nói

vậy, nhưng Tô thị

đã

sống ngần ấy tuổi, trải qua nhiều chuyện, sao có thể

không

nhìn ra nữ nhi kỳ

thật

đến cùng có khác thường với Tiêu Tiềm. Hơn nữa lúc trước ở Hoàng Giác tự Tiêu Tiềm đồng ý với nàng, vốn

đã

làm người ta suy nghĩ sâu xa. Lập tức Tô thị

không

nói

ra, chỉ bảo: "Con

đã

cố ý muốn

đi

thì

đi

một

lần, nhưng chúng ta cũng

nói

rõ, chuyện báo ân tự có người lớn, sau khi trở về con phải an tâm ở nhà. Dù sao tổ phụ con cũng bình yên vô

sự

trở về, rất nhiều việc hàng ngày cũng nên chú ý."

Tuy rằng lúc trước Tô thị cũng

không

vội đính hôn cho Lâm Cẩm Nghi, nhưng trước mắt nàng biết nữ nhi đối với Tiêu Tiềm như thế, lại là

một

quang cảnh khác. Lúc này nàng nghĩ chờ chuyện này kết thúc, lập tức cùng Gia Định hầu phu nhân thương lượng, định ra trước lại

nói.

*****

Đến trưa, Lâm Cẩm Nghi lên xe ngựa, cùng Trung Dũng hầu, Lâm Ngọc Trạch

đi

Trấn Nam vương phủ.

Tiêu Tiềm tuy còn

đang

hôn mê, nhưng Trấn Nam vương phủ vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ. Người gác cổng thân thiện đón bọn họ, để gã sai vặt mang bọn họ

đi

Tầng Hương Uyển.

Trong Tầng Hương Uyển, Vương Đồng tiếp đãi,

nói

cho bọn họ

một

tin tức tốt, Tiêu Tiềm đến buổi trưa

đã

tỉnh lại

một

lúc, vừa uống thuốc

đã

ngủ lại.

Trung Dũng hầu nghe được tin tức này, cười

nói: "Vương gia cát nhân có thiên tướng, ngự y

nói

thế nào?"

Vương Đồng mặt

hiện

lúng túng, dừng

một

chút mới

nói: "Ngự y

nói

vương gia thương thế quả

thậthung hiểm, trước mắt tuy

đã

tỉnh, nhưng

trên

người vẫn còn sốt nóng, nếu

không

hết sốt, mới thực đáng lo."

Trung Dũng hầu sắc mặt lại ngưng trọng lên, trầm ngâm

nói: "Có tiện cho chúng ta vào thăm

mộtphen?"

Vương Đồng gật gật đầu, dẫn bọn họ vào phòng.

Tầng Hương Uyển hết thảy bài trí vẫn như trước, Lâm Cẩm Nghi từ lúc vào phòng, liền có cảm giác bừng tỉnh

đã

cách

một

thế hệ. Nàng cùng Trung Dũng hầu

không

nói

lời nào, sau đó

một

đường

đi

theo vào nội thất.

Trong nội thất bay ra

một

cỗ mùi thuốc nồng đậm, dù

đã

có huân hương, nhưng mùi thuốc vẫn cứ dày đặc.

Tiêu Tiềm nằm

trên

giường, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt hơi xanh.

hắn

gầy nhiều, xương gò má đều nhô ra, chỗ dưới cằm còn có chút râu trồi lên. Trong ấn tượng Tiêu Tiềm luôn tự tin lạnh lùng, chưa từng có bộ dáng khổ sở như vậy. Mấy tháng trước mới gặp

hắn, lúc này Lâm Cẩm Nghi thấy khác hẳn.

Mấy người bọn họ cũng

không

biết y thuật, cho nên đến thăm chỉ là nhìn

một

phen.

Trung Dũng hầu

nói

không

quấy rầy Tiêu Tiềm nghỉ ngơi, dẫn theo Lâm Ngọc Trạch và Lâm Cẩm Nghi lui ra ngoài.

Bất quá mọi người Trung Dũng hầu

đã

đến, cũng

không

thể đơn giản rời

đi

như vậy, bọn họ còn mang theo dược liệu trân quý nhiều năm trong hầu phủ. Lúc này đưa ra, Vương Đồng cho người thỉnh ngự y tới, để chọn ra thứ có thể sử dụng.

Lâm Cẩm Nghi ngồi

một

bên, cả trái tim có chút trầm trọng. Nàng tuy rằng luôn luôn oán hận với Tiêu Tiềm, nhưng lúc này thấy

hắn

như vậy, trong lòng cũng

không

đành. Nàng oán hận Tiêu Tiềm

đã

lâu, nghĩ đến các loại tình cảnh bi thảm của

hắn. Lúc trước nàng nghĩ muốn

hắn

chết như thế nào, tim như bị

một

bàn tay nắm chặt, đau đến mức hô hấp cũng

không

thông thuận.

"Lâm nhị



nương sắc mặt có chút

không

tốt? Có cần theo nô tì ra ngoài

đi

dạo?" Nhụy Hương hầu hạ bên cạnh thấy vậy, ra tiếng

nói.

Lâm Cẩm Nghi ngẩng đầu nhìn Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch, bọn họ

đang

thảo luận cái gì với ngự y, liền gật đầu

nói: "Vậy phiền toái ngươi."

Nhụy Hương

nói

một

tiếng

không

dám, dẫn Lâm Cẩm Nghi

đi

hoa viên.

hoa viên Trấn Nam vương phủ đương nhiên là có mấy chục loại kỳ hoa dị thảo, nhưng mà trong đám hoa cỏ hiếm thấy, lại có mấy cây hoa quế thập phần

không

hòa hợp. Hoa quế có mùi nồng đậm, che giấu hết hương khí hoa cỏ khác trong vườn.

Lâm Cẩm Nghi

đi

đến dưới cây hoa quế,

không

khỏi xoa thân cây tráng kiện.

Nhụy Hương liền giải thích: "Đây là vương phi chúng ta lúc trước còn sống t tự tay trồng, mặc dù

khônghòa hợp lắm cùng phong cảnh trong vườn, vương gia chúng ta lúc đó thập phần

không

thích, nhưng về sau cũng

không

để hoa tượng dời

đi, trước mắt càng lớn càng tốt."

"Ta biết." Lâm Cẩm Nghi

không

khỏi mỉm cười.

Lúc đó nàng trồng mấy cây hoa quế, Tiêu Tiềm ghét bỏ

không

thôi,

hắn

nói

không

thích mùi hoa nồng đậm. Mà cây hoa quế này ven đường có thể tùy ý thấy được, ở trong vương phủ

không

khỏi quá mức lạc điệu.

Nàng lại cố ý

nói: "Hoa quế

thật

tốt a, mùi hương dễ ngửi

không

nói, sau này còn có thể làm dầu bôi tóc, làm hoa quế cao, ủ rượu hoa quế.

thật

là đa dụng, như hoa cỏ khác trong vườn, chỉ có thể nhìn

không

thể dùng."

Tiêu Tiềm lúc đó bị nàng

nói

không

cãi lại, chỉ bĩu môi: "Vậy chúng ta

đã

nói

tốt rồi, sau này mấy cái cây đó giao cho nàng chăm sóc. Hoa tượng ta mời đến đều tâm cao khí ngạo, cho bọn họ chăm sóc loại cây tùy ý gặp được này, sợ là bọn họ

không

muốn."

Nàng cũng son sắt đáp ứng, "Cây của ta, ta đương nhiên

sẽ

hảo hảo trông coi,

không

để chàng lo lắng."

Sau này

không

đến hai năm, nàng sinh quái bệnh,

không

còn

đi

hoa viên. Còn tưởng rằng mấy cây hoa quế

đã

sớm chết hết.

không

nghĩ tới chúng được chăm sóc sinh cơ bừng bừng, sống đến

hiện

tại như vậy.

Lúc trước còn cảm thấy trong lòng khó chịu, Lâm Cẩm Nghi

không

biết thế nào, bỗng nhiên lại rơi lệ.