Nguyên Vấn Khanh tay ở dưới bàn
nhẹ
nhàng lôi kéo tay áo Lâm Cẩm Nghi, Lâm Cẩm Nghi
không
rõchân tướng, liền nhìn theo hướng Nguyên Vấn Khanh bĩu môi tới chỗ Kỷ thị.
Lâm Cẩm Nghi nhìn theo, Kỷ thị
đang
lấy thân phận đương gia phu nhân
nói
chuyện vui vẻ, mọi việc đều thuận lợi, chiêu đãi tân khách.
Nguyên Vấn Khanh cười nhạo: "Ai chẳng biết Sầm Thoa trước khi kết hôn đều bệnh nằm
trên
giường, hôm nay nghe
nói
vẫn bị nâng lên kiệu hoa. Sầm phu nhân
thật
lợi hại, trước mắt còn cười được,
thậtkhông
biết là cố chống đỡ cho ai xem đây. Ai cũng biết mẹ đẻ Thập vương gia
đã
mất,
không
biết chuyện còn tưởng Sầm phu nhân là đương gia chủ mẫu Thập vương phủ này."
Nguyên Vấn Khanh vốn
không
quan hệ với Sầm Thoa, hơn nữa ngày thọ yến Sầm Thanh Sơn, nàng luôn ở bên Lâm Cẩm Nghi chứng kiến hết thảy, sau khi trở về
nói
với nương nàng,
đã
đoán được Kỷ thị vốn muốn đối phó Lâm Cẩm Nghi,
không
nghĩ kết quả là Sầm Thoa bị thiệt. Đương nhiên đối với đôi mẹ con này càng thêm phản cảm.
Lâm Cẩm Nghi liếc mắt
một
cái liền quay về, Kỷ thị như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, dù bà ta cố làm cảnh thái bình giả tạo, ở người khác trong mắt, cũng chỉ là
một
hồi chê cười.
Rất nhanh, giữa trưa tiệc cưới bắt đầu.
Kỷ thị như hồ điệp xuyên hoa chạy giữa mấy bàn khách nhân, trong tay cầm
một
chén rượu bạch ngọc, kính người này người kia, bận rối rít.
Chờ Kỷ thị đến bàn Lâm Cẩm Nghi,
trên
mặt bà
đã
đỏ ửng, có vài phần say.
Kỷ thị lại bảo nha hoàn rót rượu,
nói
với Tô thị: "Chén rượu này, ta kính thế tử phu nhân. "Việc hôn nhân tốt" của con ta này ít nhiều nhờ ngài tác hợp, về sau chúng ta nhất định
sẽ
hảo hảo hồi báo công mai mối." Lúc
nói
đến mấy chữ "Việc hôn nhân tốt", Kỷ thị có thể
nói
là nghiến răng nghiến lợi.
Tô thị cũng nghe ra hận ý dường trong lời
nói, cười tủm tỉm bưng rượu đáp lễ
nói: "Sầm phu nhân
thậtkhách khí, lệnh ái nhân phẩm như vậy, tất nhiên là nên có như ý lang quân như vậy."
Hai người lời
nói
sắc bén qua lại, những người khác
trên
yến cũng
không
phải kẻ điếc người mù, lập tức hiểu được cửa hôn nhân này của Sầm Thoa là Tô thị thúc đẩy, hai nhà xem như
đã
kết oán.
Kỷ thị kính xong Tô thị, lại rót đầy rượu nâng chén với Lâm Cẩm Nghi
nói: "một
ly này, ta kính Lâm nhị
cô
nương."
Kỷ thị đến cùng lớn tuổi hơn mình, Lâm Cẩm Nghi đành phải đứng lên, đáp lễ
nói: "Sầm phu nhân khách khí."
Kỷ thị ngoài cười nhưng trong
không
cười
nói: "Lâm nhị
cô
nương nhân phẩm bộ dạng như vậy, ta
sẽchờ xem Lâm nhị
cô
nương gả gia đình thế nào."
Lâm Cẩm Nghi mặt cũng
không
đổi sắc trả lời: "Ta như vậy, đương nhiên
không
dám so sánh với Thập vương phi, nhà chồng tương lai đương nhiên
không
bằng Thập vương phủ, sợ là đến lúc đó làm Sầm phu nhân thất vọng."
một
phen ngươi tới ta
đi, Kỷ thị hừ
nhẹ
một
tiếng, lại xoay người
đi
chiêu đãi người khác.
Lúc hoàng hôn, Thập vương gia và Sầm Thoa bái đường.
Thập vương gia hôm nay
một
thân cát phục đỏ thẫm, vì có việc vui, thoạt nhìn tinh thần vô cùng tốt. Kỳ
thật
bỏ qua bên cạnh, Thập vương gia kế thừa tướng mạo của tiên đế, cũng có thể xưng là phong thần tuấn lãng. Nhưng ngày thường uống rượu quá độ hốc mắt
hắn
hơi hơi lõm xuống, khuôn mặt phù thũng, thoạt nhìn
không
có tinh thần.
So với
hắn, Sầm Thoa phủ khăn đỏ thoạt nhìn
không
tốt như vậy, nàng
đi
lại run rẩy, được hai nha hoàn
một
tả
một
hữu đỡ làm lễ.
Hai người bái đường xong, Sầm Thoa được đỡ về tân phòng, Thập vương gia vui tươi hớn hở đáp lời chúc mừng của mọi người.
Tiệc tối kết thúc, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị, Lâm Cẩm Nghi cũng
không
ở lâu,
đi
ra bên ngoài an vị lên xe ngựa hồi phủ.
Lâm Ngọc Trạch cưỡi ngựa ở bên ngoài, hai mẹ con Tô thị và Lâm Cẩm Nghi ngồi trong xe
nói
chuyện.
Tô thị nghĩ hôm nay Kỷ thị này bộ dáng nỏ mạnh hết đà,
không
khỏi khẽ cười ra tiếng,
nói: "Ngưòi này cũng
thật
mạnh mẽ, hôm nay trận này, tất cả mọi người biết bà ta rơi răng nuốt máu, bà ta còn có thể làm ra bộ dáng kia để đãi khách,
thật
là lợi hại."
Lâm Cẩm Nghi
nói: "Đâu có lợi hại, bất quá là vì giữ
một
phần thể diện. Nhưng nương, con nghe lời Kỷ thị
nói
hôm nay, tựa hồ là oán hận chúng ta, người
nói
sau này có phải bà ta lại ra ám chiêu hay
không..."
Tô thị
nói: "Mặc kệ, trước mắt Sầm Thoa vừa thành hôn với Thập vương gia, Sầm Thoa bệnh thành như vậy, lại là người thiếu kiên nhẫn, cục diện rối rắm kia đủ cho bà ta vội vàng thu thập."
nói
xong Tô thị lại thở dài
một
tiếng: "Tính ngày, tổ phụ con hẳn là cũng sắp trở về mới đúng. Biên quan
một
chút tin tức cũng
không
có,
thật
khiến người ta lo lắng."
Lâm Cẩm Nghi sao
không
lo lắng cho Trung Dũng hầu tuổi cao, nghe Tô thị
nói, nàng
không
khỏi sờ sờ hầu bao của mình. Kia đó chứa lệnh bài ô ngọc lúc trước Tiêu Tiềm cho nàng. Nàng nhất thời có chút do dự, có nên thông qua Trấn Nam vương phủ thám thính
một
chút tin tức hay
không...
Ba người trở lại Trung Dũng hầu phủ, nghe hạ nhân
nói
Trung Dũng hầu phu nhân
đã
ngủ, cũng
khôngđi
Thuận Hoà đường thỉnh an, mà đều tự trở về nghỉ ngơi.
Lâm Cẩm Nghi tắm rửa thay quần áo, ở
trên
giường trằn trọc.
Nàng
không
khỏi nghĩ tới lần đầu Tiêu Tiềm tiên xuất chinh, nàng ăn
không
biết vị, đêm
không
thể ngủ, sợ
hắn
xảy ra nguy hiểm hoặc trở về thiếu tay thiếu chân.
Sau đó tốt đẹp, Tiêu Tiềm đại thắng trở về, nghỉ ngơi
một
phen lại vui vẻ.
Nhưng lần này, Tiêu Tiềm
đã
bị thương trong người, vừa phải che chở Trung Dũng hầu, còn phải ứng đối đại quân Thát Đát muốn đẩy
hắn
vào tử địa... Dù ba đầu sáu tay, cũng
sẽ
khó khăn.
Trước mắt tin tức chiến
sự
biên quan
một
chút cũng
không
nghe thấy, hôm nay nàng tận lực hỏi thăm Nguyên Vấn Khanh. Nguyên Vấn Khanh cũng
nói
không
chắc chắn cái gì. Đương nhiên, theo quan hệ hai người, Nguyên Vấn Khanh
sẽ
không
qua loa tắc trách,
nói
không
rõ
đương nhiên bởi vì Binh bộ thượng thư cũng
không
có tin tức.
Nàng
thật
nóng lòng, cũng
không
biết vì Trung Dũng hầu hay Tiêu Tiềm.
Nàng ra phủ còn phải
nói
với Tô thị, lúc trước nàng giấu giếm chuyện Tiêu Tiềm cho nàng lệnh bài, nếu là lúc này sử dụng, Tô thị biết,
không
tránh được
sẽ
bị bà nghi vấn hỏi
một
phen. Lâm Cẩm Nghi tuy coi Tô thị thành mẹ ruột, nhưng trong lòng vẫn tự coi mình là người lớn,
không
thực nguyện ý
nói
hết mọi chuyện với Tô thị, lại
nói
khúc mắc của nàng và Tiêu Tiềm, cũng
không
phải
nói
hai ba câu có thể giải thích.
Nghĩ hết
một
đêm, Lâm Cẩm Nghi hạ quyết định, nếu đến tháng chín còn
không
có tin tức biên quan,
sẽsử dụng lệnh bài này cho người trấn Nan vương phủ
đi
tìm hiểu.
*****
Lâm Cẩm Nghi
thật
không
ngờ là, đầu tháng chín, biên quan chiến báo đại thắng truyền về kinh thành.
Tin tức này ở kinh thành lan nhanh truyền xa, rất nhanh truyền khắp đầu đường cuối ngõ. Dân chúng trong kinh nhất thời tôn sùng Tiêu Tiềm là chiến thần.
Trung Dũng hầu phủ cao thấp đều vui sướиɠ, cả Trung Dũng hầu phu nhân tinh thần cũng tốt lên
không
ít, toàn gia hy vọng Trung Dũng hầu sớm ngày khải hoàn.
Rất nhanh đến tháng mười, Tiêu Tiềm, Trung Dũng hầu, Gia Định hầu mọi người liên can đều trở về kinh thành.
Nhưng mọi người
không
ngờ là, Trung Dũng hầu lông tóc vô thường, Gia Định hầu bị thương
nhẹ, Tiêu Tiềm lại bị người nâng trở về.
Mấy người bọn họ tiến cung báo cáo, Phong Khánh đế hạ ý chỉ phong thưởng, Trung Dũng hầu phủ được ngàn lượng hoàng kim,
một
rương bạc, ngàn mẫu ruộng tốt cùng châu báu các loại.
Trung Dũng hầu và Gia Định hầu tạ Phong Khánh đế phong thưởng, hai người sau đó ra cung, chuẩn bị hồi phủ.
Gia Định hầu ở chiến trường bị quân địch chém vào ngựa, ngã gãy
một
chân, trải qua điều dưỡng
mộttháng
đã
không
có trở ngại, lúc này chống quải trượng
đi
đứng cũng uy vũ sinh phong.
Hai người lúc này vai kề vai
đi
ra ngoài cung, vui mừng
trên
mặt đều trầm xuống
một
chút.
Sắp đến cửa cung, Gia Định hầu rốt cục ra
nói: "Cũng
không
biết vương gia khi nào có thể tỉnh lại." Lúc đó hỗn loạn ngã xuống ngựa, nếu
không
phải Tiêu Tiềm phi thân nhào qua giúp,
nói
không
chừng
đã
bị vó ngựa giẫm chết.
Trung Dũng hầu
một
chút thương cũng
không
chịu,
không
cần phải
nói, đương nhiên cũng là Tiêu Tiềm luôn luôn bảo hộ ở bên người, dù sáng dù tối
không
biết vì ông chịu bao nhiêu vết thương.
Bọn họ hai lão già, vì tiểu bối trong nhà
đi
ra tiền tuyến tranh công huân, lại thành chủ soái Tiêu Tiềm gánh vác, Tiêu Tiềm nếu
không
phải vì bọn họ chịu đủ loại vết thương lớn
nhỏ, cuối cùng lúc đánh nhau với tướng Thát Đát, cố hết sức, lại vào lúc chém tướng giằc ngã ngựa
không
thể để ý phương hướng, mới trúng tên quân địch bắn lén.
Mũi tên đó
thật
là chuẩn, cơ hồ bắn trúng tim
hắn. Ngự y theo quân
nói
Tiêu Tiềm có thể giữ mệnh
đãkhông
dễ, về phần sau này thế nào, còn xem tạo hóa của
hắn.
Đối phương trước sau mất năm viên đại tướng trong tay Tiêu Tiềm, khi đó dù
đã
làm Tiêu Tiềm bị thương nặng vẫn là rắn mất đầu,
không
có biện pháp mới lui binh.
Nhưng bọn
hắn
bên này thắng trận
thì
thế nào? Chủ soái Tiêu Tiềm trước mắt còn chưa biết sinh tử. Trung Dũng hầu và Gia Định hầu kỳ
thật
một
chút cũng
không
cao hứng nổi.
Hai người hàn huyên hai câu,
đã
ra cửa cung, nghĩ đến người nhà còn
đang
khổ chờ, liền
không
trì hoãn, đều tự hồi phủ.
Trung Dũng hầu phủ mọi người chỉ biết bọn họ đánh thắng trận, còn
không
hiểu
rõ,
thật
vất vả đợi Trung Dũng hầu trở về, toàn gia
đã
gom lại trong Thuận Hoà đường.
Trung Dũng hầu phu nhân nhìn thấy Trung Dũng hầu bình yên vô
sự, vui quá mà khóc.
Tô thị, Lâm Ngọc Trạch và Lâm Cẩm Nghi đám tiểu bối nhất thời cũng lệ nóng doanh tròng.
Trung Dũng hầu trấn an Trung Dũng hầu phu nhân xong, mới thở dài
nói: "Lần này ta có thể bình yên trở về, cũng hoàn toàn nhờ Trấn Nam vương. Ngày xưa ta đối với
hắn
có thành kiến, nay ở biên quan
một
phen, ta phát giác
hắn
quả
thật
là người quang minh lỗi lạc. Chỉ tiếc, trời ghét
anh
tài, cũng
khôngbiết
hắn
giờ có thể sống được hay
không..."
Lâm Cẩm Nghi trong lòng kinh hoàng
một
trận, lắp bắp hỏi: "Tổ phụ có ý tứ gì? Trấn Nam vương
hắnthế nào?"
Trung Dũng hầu
nói: "À đúng rồi, các ngươi còn chưa biết. Lần này binh lính chỉ tổn thất ba phần, tướng lãnh đều toàn thân trở về, chỉ trừ Trấn Nam vương, ngực trúng
một
tên, trước mắt còn
đang
hôn mê. Cũng vì bận tâm thương thế
hắn, chúng ta lâu như vậy mới trở lại kinh thành..."
nói
xong
hắn
lại nhịn
không
được thở dài, "Lão tướng như chúng ta
không
phục cũng
không
được, nếu
không
phải vì bảo hộ ta và Gia Định hầu, Trấn Nam vương cũng
sẽ
không
rơi xuống kết cục như thế..."
Lâm Cẩm Nghi nhất thời chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trong đầu
hiện
ra sương phòng cổ xưa yên tĩnh trong Hoàng Giác tự ngày ấy, Tiêu Tiềm tự tin cười với nàng: "Nàng
đã
nói
như vậy, bổn vương đương nhiên
sẽ
đem hết toàn lực".
Ngốc tử này, đem hết toàn lực bảo hộ tổ phụ nàng chu toàn, thế nhưng
không
biết che chở bản thân?