Chương 47



đi

Sầm phủ dự tiệc, mấy ngày trước Tô thị từ bên ngoài bỏ khí lực mua

một

tấm sa nguyệt ngấn.

Sa này từ phiên bang Tây Vực sang, trong kinh rất ít có, dưới ánh mặt trời óng ánh trong suốt,

ẩn

ẩnhiện

hiện

hoa văn nhiều màu, quý nữ trong kinh tha thiết tìm kiếm. Ngẫu nhiên có thương đội tới bán, giá cao

không

nói, có tiền chưa chắc mua được.

Tô thị cho người dùng sa này làm cho Lâm Cẩm Nghi chiếc váy hoa nguyệt phi oanh mới tinh, mặc lên cả người thanh lệ xuất trần, dung sắc tăng thêm.

Lâm Cẩm Nghi đứng trước gương ngắm

một

lúc, trong lòng rất thích, vẫn còn chút

không

hiểu hỏi Tô thị

nói: "Nương, chất liệu này cũng

không

dễ có, chúng ta chỉ

đi

Sầm phủ ăn yến,

không

cần khổ tâm hao tốn như vậy."

Tô thị vừa lòng nhìn dáng vẻ nữ nhi,

nói: "Cái này gọi là thua người

không

thua trận. Con chỉ cần mặc, trong nhà mặc dù

không

phải dư dả, cũng vẫn còn tiền thỉnh thoảng làm cho con chiếc váy thế này."

Lâm Cẩm Nghi cũng

không

cần nhiều lời nữa, trân trọng thay

một

thân quần áo.

Mùng mười tháng ba, sinh nhật Sầm Thanh Sơn, Tô thị và Lâm Ngọc Trạch mang theo Lâm Cẩm Nghi

điSầm phủ dự tiệc.

Sầm gia tọa lạc ở phố

nhỏ

Thanh Tước, bất quá là

một

tòa nhà ba dãy, hôm nay khách đông, xa mã

không

ngừng.

Lâm Cẩm Nghi và Tô thị ngồi chung

một

chiếc xe ngựa, đến cửa, hai người được đỡ xuống xe.

Nha hoàn ở cửa ân cần đón các nàng vào.

Vòng qua tường ngăn đến cửa thứ hai, Kỷ thị

đang

đón khách ở đó.

Thấy các nàng, Kỷ thị cười đón vào

nói: "Thế tử phu nhân và nhị



nương tới rồi,

đi

đường vất vả, nhanh vào phòng khách ngồi uống

một

ngụm trà."

Tô thị

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh mỉm cười đáp lễ, Lâm Cẩm Nghi tươi cười hơi cứng ngắc, Kỷ thị



ràng trong đáy lòng hận chết mình, trước mắt lại làm ra gương mặt hiền lành,

thật

nghiễn người chán ngán.

Kỷ thị vẫn có vẻ tự nhiên, vừa dẫn các nàng

đi

phòng khách, vừa thân thiện hàn huyên: "Nhị



nương hôm nay quần áo thực là đẹp, khiến mắt người khác mù rồi."

Lâm Cẩm Nghi ôn hoà

nói: "Tạ phu nhân tán thưởng."

một

câu cũng

không

muốn

nói

nhiều.

Trong phòng khách

đã



không

ít phu nhân



nương đên, lúc này đều cùng ngồi

nói

chuyện.

Tô thị giúp nàng xoa dịu

nói: "Đứa

nhỏ

này tháng giêng chịu

một

lần kinh hách, tính tình có chút sợ người lạ, còn thỉnh Kỷ phu nhân thứ lỗi."

Kỷ thị cười khanh khách

nói: "Thế tử phu nhân khách khí, đều là đứa

nhỏ

trong nhà, ta sao lại so đo."

nói

xong, Kỷ thị an bày chỗ ngồi cho hai người, bảo nha hoàn chiêu đãi tốt, rồi tiếp tục

đi

ra ngoài đón khách.

Nàng vừa

đi, Lâm Cẩm Nghi cuối cùng

không

cần giả mù sa mưa cười

nói.

Tô thị thấy vậy, vỗ vỗ mu bàn tay nàng

nói: "Ủy khuất A Cẩm chúng ta."

Lâm Cẩm Nghi đè thấp thanh

âm

nói: "Nay nhìn mặt bà ấy,

thật

sự

cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Mệt nương còn phải tươi cười với bà ấy."

Tô thị

một

tay nâng chén trà lên, tay kia cầm nắp chèn gạt bọt nước, chậm rãi

nói: "Con kiên nhẫn

mộtchút, có lúc con

sẽ

được cười."

Đến trưa, các tân khách đều đến đông đủ, ngồi tụ tập ở phòng khách.

Bởi vì Sầm Thanh Sơn là quan văn, người lui tới phần nhiều cũng đều là quan văn thanh lưu. Trung Dũng hầu phủ xuất thân võ tướng, lại là nhà huân quý, bình thường

không

giao tiếp cùng những người này. Bởi vậy trong phòng khách trừ Nguyên phu nhân và Nguyên Vấn Khanh nhà Nguyên học sĩ, những người khác Tô thị và Lâm Cẩm Nghi cũng

không

thân quen,

nói

qua lại vài câu là

không

còn lời nào để

nói.

Nguyên phu nhân lúc này

không

chỉ dẫn Nguyên Vấn Khanh đến, còn dẫn theo Nguyên Vấn Tâm. Nguyên Vấn Tâm và Trấn Nam vương Tiêu Tiềm quan hệ vi diệu, đương nhiên có ngăn cách với Trung Dũng hầu phủ. Hôm nay, Nguyên phu nhân cũng

không

ngồi cùng Tô thị, chỉ cho Nguyên Vấn Khanh tới trò chuyện cùng.

Nguyên Vấn Khanh nhìn thấy Lâm Cẩm Nghi, hiển nhiên rất mừng rỡ, lôi kéo nàng

thì

thầm

nói: "Ta còn nghĩ ngươi

sẽ

không

đến,

không

ngờ

thật

sự

gặp được ngươi." Dù sao người sáng suốt đều biết từ khi nguyên phối của Sầm Thanh Sơn mất, quan hệ của Trung Dũng hầu phủ và Sầm phủ từ từ xa cách. Sau này Trung Dũng hầu phu nhân muốn đón Sầm Cẩm về bên người, còn bị Sầm Thanh Sơn cự tuyệt, Sầm Cẩm sau khi lớn lên xa lạ với Trung Dũng hầu phủ, quan hệ hai nhà bởi vậy đạm bạc hơn.

Nguyên Vấn Khanh xuất giá rồi, chung quy là con dâu nhà khác,

nói

nhiều

không

tiện, hai người thư từ so với trước đây ít hơn rất nhiều. Thấy nàng, cuối cùng

trên

mặt Lâm Cẩm Nghi có ý cười từ đáy lòng, giải thích: "Mẹ ta bảo tới, ta liền

đi

theo."

Nguyên Vấn Khanh gật đầu

nói: "Ra ngoài chơi nhiều cũng tốt,

không

giống ta, bây giờ gả

đi, chỉ có thể vào lúc như này mới được ra hít thở

không

khí giải sầu."

Lâm Cẩm Nghi hỏi nàng ở nhà chồng có phải có gì

không

hài lòng

không.

Nguyên Vấn Khanh thở dài,

nói: "trên

có cha mẹ chồng, dưới có tiểu



tiểu thúc, ngày tháng

không

tự tại bằng ở nhà. Hôm nay bà bà ta thân thể có bệnh

nhẹ

không

thể

đi, ta mới thay thế tham dự, bằng

không

sợ là cũng

không

thể tới

nói

chuyện với nương và ngươi giống như bây giờ."

"Bà bà ngươi

không

sao chứ? Ta nhớ bà xưa nay vẫn khoẻ mạnh." phu nhân Binh bộ thượng thư cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, vóc người so với nữ tử bình thường cao hơn

không

ít, có chút cao lớn thô kệch, Lâm Cẩm Nghi rất có ấn tượng.

Nguyên Vấn Khanh nhìn quanh, mới thần thần bí bí

nói: "Bà ấy và công công ta đều

nói

bị bệnh, qua hai tháng mới "chuyển biến tốt". Ngươi

không

biết, biên quan chiến trận, kinh thành

không

ít người thu được tiếng gió, lại

không



phương hướng cụ thể, muốn biết tin tức từ chỗ cha mẹ chồng ta, bọn họ cũng

không

có cách nào, mới như vậy."

Hóa ra

không

phải

thật

sự

sinh bệnh. Lâm Cẩm Nghi

không

hỏi han nữa, ngược lại hỏi: "Biên quan

đãđánh nhau?"

"Cũng

không

phải sao, " Nguyên Vấn Khanh nhặt mứt hoa quả cho vào miệng nhai, "Nghe

nói

Trấn Nam vương vừa tới

đã

bị mai phục, ngày thứ hai đánh nhau,

đã

qua

một

tháng, còn

đang

giằng co đâu."

Nghe được tin tức Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi

không

khỏi hỏi nhiều hai câu, "Trấn Nam vương dũng mãnh thiện chiến, chắc có thể thắng?"

Nguyên Vấn Khanh

nói: "Cũng

không

biết, ta cũng chỉ nghe cha mẹ chồng

nói, con dân Thát Đát thấy

hắn

là đỏ mắt, chủ soái tuyên bố

không

chém

hắn

ngã ngựa tuyệt

sẽ

không

bao giờ thu binh, vốn chỉ năm vạn đại quân, trước mắt hình như lại tăng thêm mấy vạn, vài thân huynh đệ của Thiền Vu mới đều tham chiến."

Hai người trò chuyện về thế cục biên quan, nhất thời

không

để ý xung quanh.

Bởi vì

nói

chuyện bí mật

không

thể truyền ra ngoài, Nguyên Vấn Khanh thỉnh thoảng chú ý

một

chút có người nghe lén hay

không, sau đó phát

hiện

Sầm Thoa thường thường nhìn qua chỗ các nàng.

"Ngươi

nói

Sầm Thoa luôn nhìn người làm gì?" Nguyên Vấn Khanh kinh ngạc

nói.

Lâm Cẩm Nghi theo tầm mắt nàng nhìn ra, quả nhiên thấy Sầm Thoa ngồi bên người Kỷ thị, giống như Nguyên Vấn Khanh Ngôn

nói, dù cười

nói

nhưng dư quang thường bay tới phía mình.

"Mặc kệ nàng." Lâm Cẩm Nghi

không

muốn nhìn, liếc mắt

một

cái rồi quay

đi.

Bên kia, Sầm Thoa tươi cười

nói

chuyện với Nguyên Vấn Tâm, dư quang thấy



ràng Lâm Cẩm Nghi

không

thèm nhìn mình, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Cẩm Nghi này, đến nhà mình dự tiệc, ăn mặc như vậy rêu rao khắp nơi,

không

biết là khoe ra cho ai xem! Trước mắt còn làm bộ dáng này, có phải xem thường nàng hay

không?!

Kỷ thị phát giác nữ nhi

không

thích hợp, vừa cười

nói

chuyện với người khác, vừa vỗ

nhẹ

chân Sầm Thoa phía dưới, ý bảo nàng an tâm

một

chút.

Sầm Thoa lúc này mới thu hồi ánh mắt oán hận, hừ lạnh, ta muốn nhìn xem hôm nay ngươi còn bản

sựngạo khí như vậy nữa

không?!

Sau đó, ngọ yến bắt đầu. Mọi người theo thứ tự ngồi xuống.

Lâm Cẩm Nghi

một

bên là Tô thị, bên kia là Nguyên Vấn Khanh. Có Nguyên Vấn Khanh

nói

chuyện pha trò, cũng

không

quá gian nan.

Sầm phủ tuy lúc này làm lớn, nhưng đến cùng của cải hữu hạn, cho nên thức ăn

trên

bàn cũng

khôngđặc biệt hiếm có, đều là đồ ăn bình thường hàng ngày có thể ăn.

Lâm Cẩm Nghi hưng trí cầm đũa lên lại bỏ đũa xuống.

Nguyên Vấn Khanh hiển nhiên cũng cảm thấy đồ ăn bình thường, ăn mấy miếng liền bưng trà bắt đầu súc miệng.

Thấy Lâm Cẩm Nghi cũng dừng rồi, nàng cười,

nhỏ

giọng

nói: "Đồ ăn còn

không

bằng đầu bếp trong nhà ta làm, lần tới mời ngươi tới nhà ta làm khách, nhà ta có đầu bếp Lưỡng Quảng, làm canh là nhất đẳng nhất hảo."

Lâm Cẩm Nghi cũng bưng trà lên,

nói: "Tốt, chờ lần tới ngươi làm chủ."

nói

chuyện, nàng mở chén trà, phát

hiện

trong chén

đã

không

còn nước.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh tiến lên giúp nàng đổi trà nóng, Lâm Cẩm Nghi vừa cười nghe Nguyên Vấn Khanh tự khen nhà mình, vừa tùy tay tiếp nhận.

không

nghĩ chén trà kia lại nóng phỏng tay, nàng

không

cầm được, cả chén trà đổ xuống váy.

Nguyên Vấn Khanh kinh hô

một

tiếng, trách cứ nha hoàn: "Ngươi làm việc thế nào?!" Lại vội hỏi Lâm Cẩm Nghi, "Cẩm Nghi,

không

sao chứ, có bị bỏng

không?"

Lâm Cẩm Nghi dùng khăn lau váy dính lá trà,

nói: "không

việc gì,

không

việc gì,

không

quá nóng."

Nha hoàn vội vàng xin lỗi, lúc này Kỷ thị

đi

tới, cũng trách cứ nha hoàn kia, lại

nói

với Lâm Cẩm Nghi: "Lâm nhị



nương, hạ nhân trong nhà

không

quy củ,

thật

sự

có lỗi. Ngươi nhanh

đi

đổi váy

đi, đừng để bị gió thổi, cảm lạnh."

Lâm Cẩm Nghi cúi đầu nhìn váy bị đổ

một

mảng nước lớn, quả

thật

cần thay.

Kỷ thị lại

nói

với nha hoàn mắc lỗi: "Còn

không

đưa Lâm nhị



nương

đi

nhà thuỷ tạ thay quần áo!"

Nha hoàn liên tục gật đầu, cầm nước mắt

nói: "Lâm nhị



nương

đi

cùng nô tì, nô tì đưa ngài

đi

thay quần áo."

Nữ khách luôn có lúc

không

tiện, nhà bọn họ mở tiệc luôn phải chuẩn bị chỗ cho nữ khách nghỉ ngơi hồi phục, thay quần áo.

Đổi là nhà người khác, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên

không

nghĩ ngợi

đi

theo. Nhưng ở trước mặt Kỷ thị, nàng phải phòng bị, lúc này

không

động, mà quay đầu nhìn về phía Tô thị.

Tô thị cười

nói: "Kỷ phu nhân

đã

an bày thỏa đáng, con cứ

đi

thôi."

nói

xong còn cho nàng

một

ánh mắt ý vị thâm trường.

Nguyên Vấn Khanh cũng đứng lên

nói: "Cẩm Nghi, ta đưa ngươi

đi. Ta cũng

đang

cảm thấy có chút buồn."

Lâm Cẩm Nghi gật đầu, dắt Nguyên Vấn Khanh,

đi

theo nha hoàn.

Tô thị liéc nhìn, lặng lẽ đánh giá Kỷ thị, Kỷ thị sắc mặt bình thường, nhưng ánh mắt lóe lên, hiển nhiên nghĩ đến cái gì.

Sợ là

không

nghĩ tới Nguyên Vấn Khanh

sẽ

cùng

đi

với A Cẩm. Tô thị hơi

không

thể nhịn cười.

một

bàn khác, Sầm Thoa

không

trấn định như Kỷ thị, nhìn Nguyên Vấn Khanh cũng

đi

theo, nàng bất giác nắm chặt hai tay. Cũng

không

biết kế hoạch lúc trước còn được

không.

Nàng còn xuất thần, bỗng nhiên bên tai nghe "Ai u"

một

tiếng,

một

nha hoàn bưng bát canh, hơi nghiêng tay, nửa bát nước canh

đã

đổ lên người nàng.

Quần áo này của nàng hôm này cũng mới làm, chất liệu mặc dù kém của Lâm Cẩm Nghi, nhưng cũng khiến nương nàng mất công mới mua được vào phủ.

Lập tức Sầm Thoa nhảy dựng lên, phẫn nộ quát: "Ngươi làm cái gì?!"

một

tiếng này lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người ở đây.

Kỷ thị vội tới hoà giải,

nói: "Đứa

nhỏ

này giật mình làm gì, bị dọa

đi?"

Sầm Thoa mới phản ứng lại, có

không

ít người

đang

nhìn mình, nhịn tức giận, tận lực có vẻ ôn hòa

nói: "Đúng vậy, bị dọa hoảng. Nha hoàn này, người làm việc sao động tay động chân thế?"

Nha hoàn kia vội xin lỗi,

nói: "Nô tì chưa bao giờ gặp trường hợp quan trọng như hôm nay, nhất thời khẩn trương, run chân, còn thỉnh



nương thứ tội."

Sầm Thoa cẩn thận nhìn lên, nha hoàn này quả

thật

tháng trước mới vài phủ, lúc nương nàng nghĩ đến mở tiệc, người trong nhà

không

đủ, mới từ bên ngoài mua vào. Cho nên chỉ ở phòng bếp làm chút việc nặng.

Vô duyên vô cớ bị đổ vào, lại trước mặt người khác phát tác

không

hay, Sầm Thoa chỉ

âm

thầm ghi nhớ bộ dáng nha hoàn này, nghĩ chờ tan tiệc

sẽ

tìm nàng tính sổ.

"Nhanh

đi

thay quần áo

đi." Kỷ thị khẽ đẩy Sầm Thoa. Nữ nhi này

thật

sự

là rất thiếu kiên nhẫn.

Sầm Thoa lên tiếng, kéo làn váy

đi

ra ngoài.

Thu hết thảy vào đáy mắt Tô thị mỉm cười, trò hay mở màn rồi.