Chương 45

Trong miếu đổ nát,

trên

tượng đá ánh đuốc lập lỏe. Vài nam tử

trên

người ẩm ướt

đang

tụ ở đống lửa trước tượng đá hong khô.

Trong đó

một

người

nói: "Các huynh đệ, ngươi

nói

việc chúng ta

đã

làm ra như vậy, phu nhân kia có trả số bạc còn lại hay

không."

Có người đáp: "Khẳng định có a, trời lạnh chúng ta nhảy xuống nước đông cứng như vậy, tuy rằng việc

không

hoàn thành, nhưng các huynh đệ cũng phải ăn cơm. Chúng ta vẫn tới trước, những người khác còn ở Bách tử kiều. Phí vất vả phải cấp đủ."

"Ai. Hôm nay



nương kia

thật

sự

đẹp mắt." Có người còn liếʍ liếʍ miệng

nói, "thật

là đáng tiếc. Nếu về sau

không

xuất

hiện

Trình Giảo Kim kia, huynh đệ ta

nói

không

chừng còn có thể tới cửa nhà giàu làm nữ tế!"

Mọi người bởi vì những lời này hi hi ha ha cười nháo lên, bộ dáng phố phường vô lại nhìn

không

xót

mộtcái gì.

Lâm Cẩm Nghi nghe thấy tâm lạnh ngắt, tuy rằng

đã

sớm đoán được những người này có tổ chức có an bày, nhưng nghe như vậy vẫn nhịn

không

được kinh hãi. Nếu Tiêu Tiềm

không

xuất

hiện, hậu quả thiết tưởng

không

chịu nổi!

Mấy người kia cười

một

trận, bỗng nhiên bên ngoài bốn người

đi

vào.

Hai nữ tử

đi

đầu đội mũ chùm, phía sau là hai hộ vệ.

Hai nữ tử

trên

người đều là áo váy gấm vóc, người phía trước áo váy màu giáng tử, thoạt nhìn lớn tuổi hơn. người phía sau

một

thân bích lục, áo váy kiểu dáng mới nhất, tuổi trẻ hơn.

Bọn họ tiến vào, vài nam tử đều đứng lên.

"sự

tình thế nào?" nữ tử áo váy màu giáng tử ra tiếng hỏi.

Thanh

âm

vừa tới, Lâm Cẩm Nghi rùng mình ——thanh

âm

này nàng quá mức quen thuộc, chính là kế mẫu Kỷ thị.

người lớn nhất trong các nam tử

nói: "Các huynh đệ đều động thủ theo ngài an bày, nhưng người xuống nước kia biết võ nghệ, các huynh đệ đều bị bức lui.

hắn

đã

cứu



nương kia

đi."

Kỷ thị hừ lạnh

một

tiếng, "Nhận của ta

một

trăm lượng bạc để

sự

tình thành như vậy? Đây là bản

sự

của các ngươi?"

Nam tử chà xát tay,

nói: "Cũng

không

thể trách chúng ta. Ngài trước đó

nói

là động thủ ở thành bắc, nơi đó ít người cũng dễ thi triển quyền cước. Đột nhiên thay đổi kế hoạch đến Thành Nam, ngài đây

không

phải làm khó chúng ta sao?"

Kỷ thị

không

muốn cãi vã cùng bọn họ, quay đầu từ trong tay thị vệ ném ra

một

cái hầu bao

nhỏ, tới trước mắt bọn họ,

nói: "Cầm

một

trăm lượng còn lại nhanh chạy ra khỏi thành. Đừng

nói

ta hại các ngươi, đối phương là tiểu thư nhà giàu, về sau

nói

không

chừng

sẽ

báo quan, các ngươi

đi

trước tránh

một

thời gian lại

nói."

Nam tử cao lớn vui rạo rực nhặt hà bao,

nói

tạ với Kỷ thị, làm dấu tay với những người khác, đoàn người

đi

ra.

Bọn họ

đi

rồi,



nương trẻ tuổi phía sau Kỷ thị

nói

ra tiếng: "Nương, bọn họ làm như vậy, ngài vì sao còn cho tiền bạc?" Thanh

âm

này đúng là Sầm Thoa.

Kỷ thị giải thích: "Bọn họ như vậy, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nếu cắt thù lao,

không

tránh được náo ra chuyện thiêu thân. Dù sao chút tiền bạc đó cũng

không

tính là gì. Lần này Lâm Cẩm Nghi số tốt, may mắn tránh thoát

một

kiếp, lần tới

sẽ

không

lại có vận tốt như vậy."

Sầm Thoa nghiến răng nghiến lợi

nói: "Cũng

không

biết là ai ra tay cứu giúp,

thật

hy vọng người nọ nhân cơ hội làm lớn chuyện này ra, cũng chặt đứt ý niệm tranh chấp với ta của Lâm Cẩm Nghi!"

Sau lưng Lâm Cẩm Nghi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng

thật

sự

cho tới bây giờ

không

nghĩ tới tranh cái gì với Sầm Thoa!

"Tốt rồi, nơi đây

không

nên ở lâu, chúng ta nên trở về phủ." Kỷ thị kéo tay Sầm Thoa, đoàn người

đi

ra ngoài miếu.

Sầm Thoa vô cùng thân thiết kéo bà ta, vừa

đi

vừa

nói: "Nương lúc trước đáp ứng ta, lần tới động thủ nhất định phải đưa Lâm Cẩm Nghi vào chỗ chết, trăm ngàn

không

thể giống hôm nay buông tha

nhẹnhàng như vậy."

Kỷ thị hơi sủng nịch

nói: "Được, con yên tâm, nương

sẽ

cho con như nguyện. Nương

đã

thu thập

mộtSầm Cẩm, sao có thể

không

thu thập xong

một

nha đầu như vậy."

Mẹ con cứ như vậy vừa

nói

chuyện vừa

đi

ra khỏi miếu thành hoàng, việc tàn nhẫn mưu đồ gϊếŧ người trong miệng các nàng giống như nhàn thoại việc nhà.

Lâm Cẩm Nghi sắc mặt trắng bệch, lúc này hơi dựa vào Nhụy Hương, người ngoài đều

đi

rồi, Nhụy Hương liền đỡ nàng xuống khỏi nóc nhà.

Tiêu Tiềm lặng yên

không

tiếng động, dù biết như vậy thực tàn nhẫn, lại biết vẫn phải làm.

hắn

từng quá mức mềm lòng, nghĩ sau này thời gian còn nhiều,

sẽ

có biện pháp có thể khhiến nàng chậm rãi phát

hiện

bộ mặt

thật

của Kỷ thị. Nhưng mà thế

sự

khó liệu, cuối cùng tạo thành cục diện như vậy...

Ba người xuống nóc nhà, Lâm Cẩm Nghi

đi

ra bên ngoài, Nhụy Hương nửa ôm nữa đỡ nàng lên ngựa.

Tiêu Tiềm hỏi nàng: "Nàng còn tốt?"

Lâm Cẩm Nghi mờ mịt nhìn nhìn

hắn,

một

lúc lâu mới

nói: "Đưa ta về hầu phủ."

Tiêu Tiềm lên tiếng, rung dây cương, hai con ngựa

một

trước

một

sau biến mất trong bóng đêm.

Gió đêm lạnh thấu xương xuyên qua mạng che quất lên mặt, suy nghĩ tung bay trong đầu Lâm Cẩm Nghi. Những ngày trước ở chung với Kỷ thị lại ùn ùn kéo đến, bất giác rơi lệ đầy mặt.

Vào thành, thị vệ Trấn Nam vương phủ tiến lên tiếp ứng.

Tiêu Tiềm

không

tự mình đưa nàng, để Nhụy Hương đưa nàng tới cửa.

Trước khi chia tay, Tiêu Tiềm từ trong lòng lấy ra

một

lệnh bài ngọc màu đen,

nói: "Ngày mai ta phải

đibiên quan, mấy ngày này ta

không

ở kinh thành, nếu nàng cần, cầm lệnh bài

đi

Trấn Nam vương phủ, Nhụy Hương

sẽ

biết làm thế nào."

Lâm Cẩm Nghi đờ đẫn tiếp nhận lệnh bài, nàng thất hồn lạc phách thậm chí

không

nói

một

tiếng tạ.

Tiêu Tiềm cũng

không

thèm để ý, vuốt cằm ý bảo với Nhụy Hương, Nhụy Hương thúc bụng ngựa,

điTrung Dũng hầu phủ.

Lâm Cẩm Nghi trở lại Trung Dũng hầu phủ, Trịnh Kiểu Nguyệt cùng Thiên Ti mọi người

đang

trông mong. Thấy nàng trở về, lập tức nghênh đón.

Có mũ che, bọn họ vẫn chưa phát

hiện

nàng dị thường, Trịnh Kiểu Nguyệt sốt ruột

nói: "Cẩm Nghi, ngươi

đã

trở lại, mau

đi

xem mẫu thân

một

chút, nàng sắp lâm bồn!"

Lâm Cẩm Nghi trong lòng rùng mình, rốt cuộc cố

không

nghĩ nhiều, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chính viện.

Trịnh Kiểu Nguyệt

nói

cảm tạ Nhụy Hương, cũng vội vàng

đi

theo.

Lâm Cẩm Nghi cước bộ hoảng hốt chạy vội tới chính viện, ven đường thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn Thiên Ti phía sau chạy tới, đỡ nàng lên.

Trong chính viện, Trung Dũng hầu, Trung Dũng hầu phu nhân, Lâm Ngọc Trạch cùng Lâm Bác Chí đều

đã

canh giữ ở bên ngoài phòng sinh.

Trong phòng sinh Tô thị

đã

bắt đầu, kêu khàn cả giọng. Bọn nha hoàn

một

chậu

một

chậu đưa máu loãng ra bên ngoài.

"A Cẩm, ngươi

đã

trở lại!" Trung Dũng hầu phu nhân bảo Thiên Ti đỡ Lâm Cẩm Nghi đến phía trước mình, cũng

không

vội hỏi nàng ở bên ngoài đến cùng phát sinh chuyện gì, chỉ an ủi nàng trước: "Nương con nửa canh giờ trước bỗng nhiên bắt đầu, con đừng vội, các bà mụ bên trong đều có kinh nghiệm nhất kinh thành, nương con cũng sinh rồi,

sẽ

không

có chuyện gì."

Lâm Cẩm Nghi nắm chặt tay Trung Dũng hầu phu nhân, thân mình

không

tự chủ

đã

phát run.

Lúc này

một

bà mụ cước bộ lảo đảo chạy ra khỏi phòng sinh,

nói: "Lão phu nhân, lão thái gia, phu nhân thai vị

không

ổn, cái đầu thai nhi lại quá lớn, chỉ sợ sinh đẻ

sẽ

gian nan hơn. Tiểu phụ nhân

không

dám làm bừa, chỉ dám tới hỏi

một

tiếng trước, nếu về sau

không

thuận lợi, bảo vệ đứa

nhỏ

trước hay là..."

"Bảo vệ người lớn!" Lâm Ngọc Trạch vốn

không

có chủ ý, lúc này trảm đinh tiết thiết

nói, "Mặc kệ phát sinh tình huống gì, nhất định phải bảo về người lớn!"

Trung Dũng hầu và Trung Dũng hầu phu nhân phụ họa

nói: "Đương nhiên người lớn quan trọng hơn!"

Bà mụ lên tiếng, chạy nhanh trở về phòng sinh hầu hạ.

Sinh sản đều

không

phải chuyện nửa khắc hơn khắc, nhưng toàn gia đều canh giữ bên ngoài, ngay Trung Dũng hầu phu nhân ốm yếu cũng

không

chịu

đi

về nghỉ ngơi.

Tô thị kêu liên tục đến sau nửa đêm, tiếng kêu vừa ngừng, có tiếng hài nhi to

rõ.

"Sinh sinh!" Lâm Ngọc Trạch mừng rỡ hô, nhấc chân tiến vào phòng sinh.

Trong phòng sinh bà mụ giàu kinh nghiệm

đã

lau sạch

sẽ

đứa

nhỏ, quân nhanh tã lót,

đang

cho Lâm Ngọc Trạch xem mặt.

Lâm Ngọc Trạch vội vàng nhìn đứa

nhỏ

một

cái, chân

không

ngừng, trực tiếp

đi

vào bên trong.

Bà mụ vội kêu lên: "Lão gia, phòng sinh huyết khí rất xấu, ngài dừng bước!"

Lâm Ngọc Trạch mắt điếc tai ngơ,

đã

đi

vào.

Bà mụ

đi

nhiều nhà đỡ đẻ, lại chưa thấy phụ thân nào như Lâm Ngọc Trạch, đành phải ôm đứa

nhỏ

ra báo tin vui cho những người khác: "Chúc mừng Hầu phủ, là tiểu tử béo tròn!"

Trung Dũng hầu vui tươi hớn hở tiếp nhận tã lót, Trung Dũng hầu phu nhân nhìn nhìn tôn tử tròn vo, bảo nha hoàn phát tiền thưởng cho bà mụ và hạ nhân trong nhà.

Lâm Cẩm Nghi xem qua đệ đệ,

nói

với Trung Dũng hầu phu nhân: "Tổ mẫu, A Cẩm cũng muốn

đi

vào nhìn nương."

Trung Dũng hầu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng,

nói: "Phụ thân con

không

theo quy củ, lần trước lúc sinh con,

hắn

cũng

không

quan tâm xông vào như vậy. Bên trong còn chưa thu thập sạch

sẽ, con

mộtcô

nương gia khẳng định là

không

thể vào. Nương con sinh sản xong, cần hảo hảo nghỉ ngơi. Nghe tổ mẫu

nói, con

đi

về ngủ

một

giấc, sáng sớm ngày mai lại đến thăm."

Trung Dũng hầu phu nhân

đã

nói

như vậy, Lâm Cẩm Nghi

không

có biện pháp, đành phải cùng Lâm Bác Chí, Trịnh Kiểu Nguyệt mấy người trở về.

Hết lo lắng về Tô thị, Lâm Cẩm Nghi nhất định phải đối mặt chuyện vừa phát sinh kia. Cho dù

một

mặt nàng muốn trốn tránh, ngày mai Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị

sẽ

hỏi.

Kỷ thị, nàng từng coi là mẫu thân ruột, sau lưng là gương mặt đáng sợ này.

Lâm Cẩm Nghi ngồi trước đèn, cẩn thận nhớ lại đủ loại hành vi của Kỷ thị với mình trước đây ——

Từ

nhỏ

bà ta

nói

với mình, nữ tử

không

cần học tập cầm kỳ thư họa, nữ hồng châm tuyến, quản lý công việc, chỉ cần sống vui vẻ tự tại là được; chính mình khi còn bé cùng đệ đệ muội muội phát sinh cãi cọ, bà

không

hỏi nguyên do

đã

thiên vị mình, làm đệ đệ muội muội đều oán hận; lúc mình thành hôn,

nóivới mình, Tiêu Tiềm và Nguyên Vấn Tâm sớm có tư tình; nàng vừa mới cùng Tiêu Tiềm bắt đầu bà

đãtới cửa cầu nâng đỡ đệ đệ nhà mẹ đẻ; bà đưa ra nha hoàn Vân Liễu, lúc mình phát bệnh oán giận chén thuốc khó nuốt, chủ động giúp mình đổ bỏ chén thuốc...

Đúng rồi, bà còn từng nhắc nhở mình, an bày thị thϊếp thông phòng cho Tiêu Tiềm, mình làm theo, sau này dẫn tới Tiêu Tiềm tức giận

thật

lớn, hai người cứ như vậy xa lạ.