Chương 42

Trong Càn Thanh cung, Phong Khánh đế

đang

chuyện trò vui vẻ với văn võ bá quan.

Cửa ải cuối năm

trên

đầu, chính

sự

đều bị đặt sang

một

bên, bọn họ đàm luận hơn phân nửa là việc

nhỏkhông

quan trọng.

Tiêu Tiềm chắp hai tay, thần sắc xa cách, thờ ơ lạnh nhạt lui ra bên cạnh. Quan viên thường lui tới với

hắn

lúc này thấy gió chuyển hướng

đã

ít

đi

rất nhiều người đến thân thiện bắt chuyện.

Hoàng đế

đã

điểm năm vạn thân binh xuất phát,

đi

biên quan trước.

hắn

xem như được ân điển, có thể lưu đến qua năm mới

đi.

Nhưng mà loại "Ân điển" này theo

hắn

cũng bất quá là làm bộ làm tịch thôi. Phong Khánh đế nếu thực coi

hắn

là thân đệ đệ, cũng

sẽ

không

nghĩ để

hắn

cùng đối thủ

một

mất

một

còn cứng rắn van chạm.

Bất quá thiên gia

không

có tình,

hắn

cũng

đã

quen.

Thình lình,

hắn

nhận thấy thấy ở cửa có cung nhân

đang

nhìn quanh. Đó là cung nhân

hắn

sắp xếp ở bên trong.

Tiêu Tiềm bất động thanh sắc, lấy lí do

đi

ra ngoài điện.

Bên ngoài cung nhân thấy

hắn

đi

ra, cũng bước nhanh đuổi kịp. Hai người

một

trước

một

sau, đến

mộtchỗ

không

có người. Cung nhân liền tiến lên

nhẹ

giọng bẩm báo vài câu.

Tiêu Tiềm nghe xong, sắc mặt trầm tĩnh như nước, gật đầu

nói: "Bổn vương

đã

biết, ngươi trước

đixuống

đi."

Cung nhân ứng

một

câu, cung kính rút lui.

Tiêu Tiềm thu hai tay, chậm rãi thong thả bước ở hành lang.

Hoàng huynh kia coi như "Phúc hậu", lúc trước cho

hắn

bậc thang bước xuống, phía sau triệu tiến tiểu tử Tống gia kia vào cung làm thư đồng cho thái tử, coi như ngăn cách

hắn

ta và Lâm Cẩm Nghi.

hắn

vốn nghĩ tiểu tử Tống gia nay coi như là thăng chức rất nhanh, thư đồng của thái tử, sau này có thể xem như đảng thái tử, địa vị xưa đâu bằng nay, nhất định

sẽ



một

bó lớn quan lại muốn làm đám hỏi với Gia Định hầu phủ, hôn

sự

của Gia Định hầu phủ và Trung Dũng hầu phủ cũng có thể tạm thời gác lại. Nhưng nghe cung nhân mới vừa rồi

nói, tựa hồ Gia Định hầu phu nhân vẫn chưa thay đổi ước nguyện ban đầu. Là người phú quý

không

tương vong.

Bất quá phẩm tính cao thượng "Phú quý

không

tương vong" của Gia Định hầu phủ này, hiển nhiên là Tiêu Tiềm

không

muốn thấy.

hắn

do dự

một

phen, cảm thấy mình cần phải làm gì. Nếu

không

hắn

ra tiền tuyến quên sinh tử, phía sau Lâm Cẩm Nghi bị Gia Định hầu phủ định ra, vậy

thật

đúng là hai mặt thụ địch, nội bộ mâu thuẫn.

*****

Trong Khôn Trữ cung, các ngoại mệnh phụ nghĩ ngơi hồi phục rồi. Hoàng hậu an bày xong yến hội, bảo cung nhân dẫn họ vào tiệc.

Lâm Cẩm Nghi cùng Gia Định hầu phu nhân

nói

chuyện hồi lâu, tuy rằng Gia Định hầu phu nhân

nóinhiều lắm, nhưng Gia Định hầu phu nhân làm người hòa ái dễ gần, hai người thân cận

không

ít, liền ngồi cùng

một

chỗ.

Trong tiệc mọi người nâng chén, ăn uống linh đình.

Lâm Cẩm Nghi bị đông lạnh nửa buổi sáng, lúc này cảm thấy yết hầu ngứa đau, cũng

không

có hưng trí ăn cái gì. Gia Định hầu phu nhân tình huống càng kém,

trên

mặt

đã

đỏ ửng, sắp phát sốt.

Lúc này

một

tiểu cung nữ thay nàng rót rượu trái cây bị trượt tay,

một

ly rượu trái cây hắt lên váy nàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Lâm Cẩm Nghi thấy váy mình thấm ướt, cũng

không

coi là chuyện lớn, cho tiểu cung nữ đứng lên.

Tiểu cung nữ lo sợ bất an, ở bên cạnh nàng

nhỏ

giọng

nói: "Nô tì làm việc

không

lâu, động tay động chân, mạo phạm



nương.

không

bằng



nương cùng nô tì

đi

thiên điện nghĩ ngơi

một

lúc, nô tì lau khô váy cho ngài."

Lâm Cẩm Nghi thấy đối phương bất quá chỉ mười hai mười ba tuổi, bộ dáng thiên chân vô tà, lại là cung nữ trong hậu cung, liền gật đầu đồng ý.

Lạc

anh

định đuổi theo, Lâm Cẩm Nghi nhìn Gia Định hầu phu nhân

một

cái,

nhỏ

giọng

nói: "Gia Định hầu phu nhân thân mình

không

được tốt, còn phiền tỷ tỷ thay ta chiếu khán

một

hai." Hai nhà đến cùng tình cảm thâm hậu, Gia Định hầu phu nhân coi như là trưởng bối, nàng cũng có chút lo lắng.

Lạc

anh

gật gật đầu, lại

nói: Vậy



nương

đi

nhanh về nhanh, trăm ngàn đừng

đi

chỗ khác." Trong cung, nhân tâm phức tạp, tình huống gì cũng có khả năng phát sinh.

Lâm Cẩm Nghi hiểu



quan tâm trong lời nàng

nói, cười cười đáp: "Được, ta

đã

hiểu."

nói

xong, tiểu cung nữ dẫn Lâm Cẩm Nghi ra khỏi điện.

Trong tiệc các ngoại mệnh phụ, đều có lúc

đi

ngoài hoặc là lúc

không

tiện, trong nhất thời cũng

khôngcó ai chú ý.

Kỷ thị

đang

theo Hàn Lâm phu nhân

nói

chuyện, vừa quay đầu dư quang thoáng nhìn thấy

một

thân ảnh hồng nhạt ra khỏi điện.

Thân ảnh này bà đương nhiên nhận ra, người này, nữ nhi Sầm Thoa gần đây mỗi lần nhắc tới đều nghiến răng nghiến lợi.

Bà xưa nay tâm tư tinh tế, mẫn cảm đa nghi, cảm thấy hơi run sợ, cùng phu nhân bên cạnh

nói

mộttiếng, cũng lặng lẽ theo ra ngoài.

Lâm Cẩm Nghi

đi

theo tiểu cung nữ ra khỏi điện, tiểu cung nữ

đi

phía trước dẫn đường, dần dần

đi

ra khỏi Khôn Trữ cung.

Lâm Cẩm Nghi lập tức tỉnh ngủ, dừng lại

nói: "Ngươi đây là dẫn ta

đi

nơi nào?"

Tiểu cung nữ thấy nàng

không

chịu

đi, liền xoay người đỡ cánh tay nàng,

nói: "Hôm nay Khôn Trữ cung nhiều người nhiều miệng, thiên điện đều đầy người, còn thỉnh



nương theo nô tì

đi

tìm

một

chỗ u tĩnh."

Lời như vậy, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên

không

tin. Nhưng mà nàng phát

hiện

tay tiểu cung nữ này giống như kìm sắt, túm nàng

không

thể động đậy.

Lúc này đế hậu đều

đang

thiết yến, cung nhân phần lớn đều hầu hạ ở hai nơi,

trên

đường cũng

khôngcó người khác.

Tiểu cung nữ nương nâng theo động tác dùng thế lực bắt ép mình, cho dù những người khác thấy, hơn phân nửa cũng

không

nhìn ra manh mối.

Lâm Cẩm Nghi sau lưng phát lạnh,

đang

muốn lớn tiếng kêu cứu. Lại nghe tiểu cung nữ kia

nói: "cônương đừng lo lắng, là chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi thôi. Nếu ngươi hảo hảo phối hợp,

sẽ

không

có chuyện gì. Nếu

không

phối hợp, nô tì chỉ có thể điểm huyệt đạo



nương,



nương cũng

không

nên trách nô tì xuống tay

không

biết nặng

nhẹ."

Nàng ngữ khí vẫn mang theo thiếu nữ thiên chân, hương vị uy hϊếp trong đó cũng đủ mười phần.

Lâm Cẩm Nghi sao nghĩ đến trong hậu cung tiểu cung nữ

sẽ

là nhân vật như vậy, nhất thời sau lưng mồ hôi lạnh liên tục.

Tiểu cung nữ đỡ nàng, tiếp tục

đi

về phía trước.

đi

hơn

một

khắc, Lâm Cẩm Nghi liền

đi

tới

một

cái hồ

nhỏ

u tĩnh, bên hồ còn có

một

đình hóng mát.

Nơi này nàng

đã

tới, chính là lần trước nàng và Sầm Thoa phát sinh tranh chấp,

đi

tới giải sầu.

Tiểu cung nữ đưa nàng đến nơi này, liền buông lỏng tay ra, phúc thân

nói: "cô

nương thỉnh

đi

thôi, nô tì ở chỗ này chờ ngươi."

Mọi nơi u tĩnh

không

tiếng động, Lâm Cẩm Nghi đành phải kiên trì

đi

qua.

Đến gần, nàng phát

hiện

trong đình hóng mát

đã



một

người

đang

ngồi —— mặc áo mãng bào, đầu đội kim quan, cư nhiên đúng là Tiêu Tiềm!

Thấy là

hắn

cố lộng huyền hư, Lâm Cẩm Nghi trong lòng lại

nhẹ

nhàng thở ra, lạnh mặt

đi

qua hành lễ

nói: "Tiểu nữ gặp qua vương gia."

Trong đình bàn đá ghế đá đều phủ bạch quyên

thật

dày,

trên

bàn lò

nhỏ

pha trà nóng, phía đình dựa vào bên hồ còn dùng giao quyên bịt kín, cũng

không

phải rất lạnh.

Tiêu Tiềm cầm

một

cái cốc

trên

bàn

đang

đặt xuống, rót trà nóng vào, ấm áp cười

nói: "Miễn lễ.

đi

mộtđường, lạnh hỏng rồi, tới uống ngụm trà nóng."

Tiêu Tiềm

đã

rất nhiều năm

không

tận lực đối đãi lấy lòng ai, lúc này lại tận lực biểu

hiện

ôn nhu. Nhưng mà bộ dáng ân cần này, xem ở trong mắt Lâm Cẩm Nghi đó là chồn chúc tế gà ——

không

có hảo tâm.

không

đến cũng phải đến, nàng cũng

không

có cách nào tránh ra, đành phải ngồi xuống ghế đá, cười lạnh

nói: "Vương gia

nói

chuyện thực thú vị, tiểu nữ vốn ở Càn Thanh cung hảo hảo dùng tiệc, nếu

không

phải ngài cho người kiềm kẹp ta tới đây, tiểu nữ cũng

sẽ

không

tới đây chịu rét trong ngày lạnh thế này."

Nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, Tiêu Tiềm vừa nghiến răng, vừa còn phải tiếp tục bảo trì mỉm cười,

nói: "Lâm



nương thực biết

nói

giỡn, bổn vương cũng chỉ nghĩ

đã

lâu

không

gặp



nương, riêng cho người "Thỉnh" tới." Lúc

nói

hắn

nhấn mạnh

một

chữ "Thỉnh".

Lâm Cẩm Nghi châm chọc cười,

nói: "Người sáng mắt

không

nói

tiếng lóng. Vương gia hao tốn khổ tâm thỉnh ta đến, hay là

đi

thẳng vào vấn đề

nói

chuyện chính

đi."

Tiêu Tiềm nhất thời nghẹn lời,

nói

như thế nào, chẳng lẽ

nói

với nàng

hắn

phải

đi

tiền tuyến đánh giặc, bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ

hắn

trở về cưới nàng sao.

Hai người qua nhiều năm

không

vừa mắt như vậy, lại nhìn thái độ nàng trước mắt, Tiêu Tiềm đương nhiên biết nàng phân nửa là

không

muốn gả cho

hắn

nữa.

Tiêu Tiềm trầm ngâm, ánh mắt

không

tự chủ được nhìn về phía mặt hồ, sau đó nghĩ tới lúc trước

hắndo dự, Vương Đồng chỉ cho

hắn

một

hôn chiêu.

Lúc đó

hắn

đi

qua

đi

lại, do dự, Vương Đồng tới tìm

hắn, hỏi

hắn

đang

rầu rỉ chuyện gì.

Tiêu Tiềm liền hỏi

hắn: "Nếu

hắn

không

muốn

một



nương gả cho người khác, nhưng ý nguyện của đối phương lại

không

nắm chắc trong tay, làm thế nào mới tốt?"

Vương Đồng tặc tặc cười, hiển nhiên

đã

đoán được cái gì,

nói: "Còn

không

phải đơn giản. Vương gia có còn nhớ mấy tháng nay các quý nữ đều ở bên cạnh ngươi làm ra cái gì? Ngài cứ theo thế mà làm."

Tiêu Tiềm vừa nghĩ, nguyên lai từ khi Sầm Cẩm

đi,

hắn

chỉ cần ra ngoài, liền có quý nữ

không

phải trượt chân bên người

hắn, chính là "Ngoài ý muốn" rơi xuống nước trước mặt

hắn.

hắn

lập tức minh bạch ý tứ Vương Đồng, sau đó cho người đưa Lâm Cẩm Nghi đến nơi này.

Nhưng trước mắt tuyết tuy

đã

ngừng,

trên

mặt hồ còn chưa kết băng, nhưng hồ nước này lạnh... Công phu của

hắn

hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu mới có thể chịu được, nàng đến cùng là



nương gia kiều kiều nhược nhược...

Lâm Cẩm Nghi nhìn

hắn

yên lặng

không

tiếng động,

đang

muốn ra tiếng thúc giục, bỗng nhiên càng cảm thấy cổ dọng đau ngứa, bất giác liên tục ho khan. Nàng hôm nay sắc mặt vốn có chút tái nhợt, lúc này càng tái nhợt khác thường,

hiện

ra thần sắc có bệnh.

Nàng như vậy, kéo suy nghĩ

hiện

tại của Tiêu Tiềm lại.

Tiêu Tiềm đẩy đẩy chén trà đến trước mặt nàng,

nói: "Uống ngụm nước."

Lâm Cẩm Nghi cầm lấy chén trà uống hai ngụm trà nóng, cuối cùng cảm thấy cổ họng thư thái hơn.

"Vương gia có lời

nói

thẳng, tiểu nữ

đã

ra ngoài

một

thời gian, còn tiếp tục trì hoãn sợ là chọc người nhàn thoại."

Tiêu Tiềm cười,

nói: "Cũng

không

có đại

sự

gì, chỉ là bổn vương vừa đúng ở đây thưởng cảnh, nghĩ

không

ai chia sẻ, mới cho người thỉnh



nương tới cùng."

Lâm Cẩm Nghi lấy ánh mắt nhìn đồ điên nhìn

hắn, đứng lên phúc thân

nói: "Vương gia

đã



sự, vậy tiểu nữ liền cáo lui."

Tiêu Tiềm gật đầu, ý bảo với cung nữ xa xa, cho cung nữ tiễn nàng trở về.

Lâm Cẩm Nghi vừa

đi, Vương Đồng

ẩn

từ

một

nơi bí mật gần đó vội vàng chạy đến, hỏi: "Vương gia, chúng ta

không

phải

đã

an bày xong rồi sao? Sao ngươi

không

động thủ?"

"Ngươi nghĩ ra cái hôn chiêu gì!" Tiêu Tiềm quát lớn, "Trước mắt là thời tiết gì, chính ngươi

không

biết sao?!"

Vương Đồng bị mắng rụt cổ lại, thầm nghĩ mới vừa rồi lúc ta đề nghị, ngài cũng chưa

nói

không

tốt a. Hơn nữa chúng ta

đã

nói

là làm bộ, chỉ cần lừa Lâm nhị



nương đến mép nước làm y phục ẩm ướt, ngài ra mặt đến làm

anh

hùng cứu mỹ nhân, lúc đó chung quanh thị vệ nấp sẵn

sẽ

xuất

hiện, đảm đương làm người chứng kiến.

"đi, về Càn Thanh cung!" Tiêu Tiềm thở phì phì phất tay áo, cũng

không

biết là tức Vương Đồng, hay là giận bản thân.

***

Bên hồ chỗ cây cối thấp thoáng, có Kỷ thị

đang

đứng.

Mới vừa rồi chuyện Lâm Cẩm Nghi tư hội Tiêu Tiềm, hết thảy rơi vào trong mắt

không

sai chút nào.

Kỷ thị nắm chặt tay, móng tay cắm vào trong thịt.

Nữ nhi đợi nhiều năm,

thật

vất vả có hi vọng

đi

lên ngai vàng Trấn Nam vương phi. Bà tuyệt đối

khôngcho phép người khác nhanh chân đến trước, hủy tiền đồ nữ nhi! Lúc trước bà

đã

có thể thu thập

mộtSầm Cẩm, về sau cũng có thể thu thập

một

người nữa!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Kỷ thị toát ra

một

tia hung quang

không

dễ phát

hiện.

Tác giả có chuyện muốn

nói: Lâm Cẩm Nghi: Trời lạnh cho người kiềm kẹp ta đến ngắm phong cảnh, ngươi bệnh thần kinh a!