Chương 37

trên

đường rời Vị Nguyệt am, Lâm Phương Nghi trong lòng có chút rối rắm.

Am ni



sống kham khổ, chung quy

không

so sánh được với Trung Dũng hầu phủ. Nàng vừa rồi gặp Chu di nương, cảm thấy so với trước gầy hơn rất nhiều. Đến cùng là mẹ ruột của mình, nàng vẫn thực đau lòng Chu di nương. Có thể tưởng tượng mới vừa rồi Chu di nương giận dữ

nói

lời kia...

Lâm Cẩm Nghi nhìn ra nàng

không

thích hợp, lại ôn tồn trấn an vài câu.

"Muội muội, ngươi xem lời di nương hôm nay, ngươi sau khi trở về có thể

không

nhắc với mẫu thân và tổ mẫu hay

không? Bà... bà

không

phải muốn cố ý mạo phạm biểu tỷ." Lâm Phương Nghi trăm mối lo, rốt cục vẫn nghĩ cầu tình cho Chu di nương.

Biểu tỷ của Lâm Phương Nghi, chỉ có mình Sầm Cẩm.

Nàng

không

nhắc tới, Lâm Cẩm Nghi vẫn chưa nghĩ lại lời Chu di nương

nói

lúc trước. Lúc này nhớ đến, câu

nói

của Chu di nương ‘Am ni



này ở đâu có người để gả, còn phải bám vào Trấn Nam vương phủ", quả

thật

là có thâm ý. Lâm Cẩm Nghi lập tức nghĩ tới bởi vì Nguyên Vấn Tâm làm Nguyên học sĩ tức giận, cho nên bị đưa đến am ni



giam cầm. Nguyên lai, nàng ta lại ở Vị Nguyệt am sao!

Nghe ý tứ trong lời Chu di nương

nói, nghĩ đến bà ở am ni



nghe lời đồn đãi nhảm nhí, cho nên tâm tư càng thêm linh hoạt.

Ngay cả Tiêu Tiềm đều xuất ra, chẳng lẽ Chu di nương cũng muốn Lâm Phương Nghi

đi

làm kế thất cho Tiêu Tiềm?

Nếu bị Tô thị biết Chu di nương dám có ý nghĩ như vậy, sợ là nửa đời sau của bà ta đều phải trải qua trong am ni

cô.

Lâm Cẩm Nghi tâm tư trăm chuyển ngàn hồi,

trên

mặt cũng

không

tiện biểu

hiện

ra,

nói: "Muội muội có chừng mực, tỷ tỷ đừng lo lắng.

một

lát chúng ta còn gặp Vương công tử."

Đến cùng

một

lát nữa mới là chuyện quan trognj, Lâm Phương Nghi cũng

không

dám chậm trễ, trước đặt chuyện Chu di nương sang

một

bên, đả khởi tinh thần.

Vị Nguyệt am và Hoàng Giác tự ở

trên

sườn núi, cách nhau

không

xa. Hai bên có đường thông sang,

trên

đường còn có đình nghỉ chân. Hai nhà

nói

đó là nơi cthuận tiện gặp gỡ.

Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi đến đình, thị vệ

đã

canh gác xung quanh.

Sau đó là đợi Vương công tử đến.

Lâm Phương Nghi

không

nhịn được vò khăn,

một

cái khăn

đã

bị vò

không

còn hình dáng.

Lâm Cẩm Nghi cũng

không

biết trấn an nàng thế nào, chỉ có thể trò chuyện, phân tán hạ lực chú ý của nàng.

***

trong thiện phòng Hoàng Giác tự, Tiêu Tiềm

đang

ngồi cùng phương trượng, hai người

một

bên quân trắng,

một

bên quân đen,

đang

ở đánh cờ.

Mấy năm nay, Tiêu Tiềm càng ngày càng bận rộn vì Phong Khánh,

trên

tay dính huyết tinh cũng càng ngày càng nhiều,

hắn

thường đến chơi cờ cùng phương trượng, trò chuyện, cầu yên ổn trong lòng.

Phương trượng và Tiêu Tiềm cũng có rất nhiều năm giao tình, chưa chơi xong, phương trượng

đã

cười

nói: "Tiêu thí chủ hôm nay kỳ lộ đại khai đại hợp, tâm tình n so với trước đây mở rộng

không

ít." Nhất là so sánh với mấy tháng trước,

hiện

tại Tiêu Tiềm quả thực như hai người khác nhau.

Tiêu Tiềm cười

nhẹ,

nói: "Mất

đi

lại tìm về, cho nên tâm tình có chút biến hóa, khiến phương trượng chê cười."

nói

chuyện, cử thiện phòng bị đẩy

nhẹ

nhàng, Vương Đồng bên ngoài

nói: "Vương gia, thuộc hạ có việc bẩm báo."

Tiêu Tiềm thả quân cờ, đứng lên mở cửa.

Vương Đồng

nói: "Người chúng ta an bày dưới chân núi, gặp

một

cố nhân của vương gia."

Tiêu Tiềm mặt

không

đổi sắc, "Sáp mười lăm tháng tám, người trong kinh đến dâng hương đương nhiên rất đông. Chẳng lẽ gặp ai quen biết, bổn vương đều phải đến tiếp đón?"

"Vương gia

nói

phải" Vương Đồng đáp.

hắn

tuy rằng cũng việc

nhỏ

không

cần bẩm báo, nhưng

hắn

theo Tiêu Tiềm lâu như vậy, biến hóa gần đây đều xem ở trong mắt, lúc trước lại được phân phó, phải chú ý Trung Dũng hầu phủ.

hắn

cảm thấy người nọ ở trong lòng vương gia hẳn là

không

bình thường.

"Người đến là ai?"

đã

đi

ra, Tiêu Tiềm thuận tiện hỏi

một

câu.

Vương Đồng

nói: "Là nhị



nương Trung Dũng hầu phủ,

hiện

đã

đến trong đình giữa Vị Nguyệt am và hoàng giác tự, tựa hồ là

đang

đợi người nào."

Tiêu Tiềm hơi nhướng mắt,

không

hờn giận nhìn

hắn

một

cái, "Vậy vì sao ngươi

không

báo sớm?" Dứt lời cũng

không

chờ

hắn

đáp lại, Tiêu Tiềm

đã

trở lại thiện phòng cáo từ phương trượng.

Trán Vương Đồng nhịn

không

xuất ra mồ hôi.

hắn

càng

không



vương gia nhà

hắn,



ràng vừa rồi còn

nói

việc

nhỏ

ấy

không

đáng bẩm báo, quát mình hai câu, thế nào trước mắt lại...

Tiêu Tiềm ra khỏi Hoàng Giác tự, mới phát

hiện

này ngoài chùa người

đi

tấp nập, khách hành hương chen vai thích cánh, đường xuống núi đều đông đúc.

không

ít người đều bị tắc ở cửa.

hắn

làm

một

ánh mắt với Vương Đồng, Vương Đồng ngầm hiểu mang theo bọn thị vệ đến mở đường.

Thị vệ đều có võ nghệ trong người, vừa thấy

đã

biết thân phận Tiêu Tiềm

không

phải tầm thường, dân chúng cũng

không

dám làm càn, đều tránh ra.

một

lúc, đường xuống núi rốt cục

đã

thông.

Tiêu Tiềm

đang

chuẩn bị xuống núi, Vương Đồng kéo ra

một

thư sinh quần áo

không

chỉnh tề đến trước mắt

hắn,

nói

là thư sinh này mới vừa rồi bị chen chúc trong đám người, suýt nữa bị dẫm đạp, được

hắnthuận tay cứu lên.

Tiêu Tiềm tập trung nhìn, thư sinh này có chút nhìn quen mắt, nhất thời nghĩ

không

ra là ai.

Thư sinh kia thở dài hành lễ với Tiêu Tiềm,

nói: "Học sinh Vương Như Ngu gặp qua vương gia." Cũng nhận thức Tiêu Tiềm.

Tiêu Tiềm thản nhiên gật gật đầu, ở trong đầu qua điểm qua

một

lần quan văn có lui tới trong kinh thành, rốt cục nhớ ra người trước mắt là con của Vương Hàn lâm. Lúc trước gặp qua vài lần.

"Ngươi muốn xuống núi?" Tiêu Tiềm hỏi thẳng vào vấn đề.

Vương Như Ngu gật gật đầu,

trên

mặt hơi thẹn thùng

nói: "Thư sinh có chuyện quan trọng, lại bị đám đông chen ở nơi này, bị tách khỏi đám sai vặt."

"Vậy ngươi đuổi theo

đi." Tiêu Tiềm

nói. Dứt lời cũng

không

để ý

hắn,

đi

thẳng. Vương Như Ngu chạy nhanh đuổi theo.

Đường xuống núi cùng

đi

về chỗ đình của Lâm Cẩm Nghi, nhưng giữa đường phải chuyển hướng.

Tiêu Tiềm

đi

lên lối rẽ, phát

hiện

Vương Như Ngu vẫn còn sau lưng mình.

hắn

nhìn Vương Như Ngu

mộtcái, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.

Vương Như Ngu liền giải thích: "Học sinh cũng muốn

đi

đình hóng mát giữa Hoàng Giác tự và Vị Nguyệt am, cùng

một

đường với vương gia." Chẳng phải vì kéo quan hệ mà cố ý

đi

theo.

Tiêu Tiềm ánh mắt chợt lóe, sắc mặt cũng lạnh xuống. Đình hóng mát chỗ Lâm Cẩm Nghi? Tốt lắm, nàng cư nhiên chọn chỗ này gặp riêng ngoại nam sao?

Vương Như Ngu cũng

không

biết mình

nói

sai cái gì, chỉ cảm thấy Tiêu Tiềm trước mặt ánh mắt nhìn mình lạnh như dao

nhỏ, cảm thấy

không

yên.

Tiêu Tiềm

không

nói

lời nào quay đầu, tiếp tục

đi

về phía trước.

hắn

muốn xem, nàng có thể ngay trước mặt mình, cùng thư sinh họ Vương này làm ra cái gì?!

***

Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi ở trong đình hóng mát đợi sắp nửa canh giờ, cũng

không

có người đến.

Lâm Phương Nghi cau mày nhíu chặt,

không

yên nhìn Lâm Cẩm Nghi hỏi: "Vương công tử có phải

khôngđến hay

không? Có phải

hắn..." Có phải

hắn

không

muốn nhìn nàng hay

không?

Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, trấn an

nói: "Tỷ tỷ chớ nghĩ nhiều, có lẽ là người đến chùa đông, hay là giữa đường có chuyện, trì hoãn thời gian. Chúng ta cũng

không

vội, chờ

một

chút là được." Hôn

sự

của bọn họ, người lớn hai nhà đều

nói

tốt lắm, chỉ còn định ra, Vương công tử thế nào cũng

không

có khả năng lúc này

không

đến.

Đúng lúc này, thị vệ giữ cửa bước nhanh tới bẩm báo: "Hai



nương, người đến!"

Lâm Cẩm Nghi

trên

mặt vui vẻ,

nói: "Nhanh mời vào."

Thị vệ lên tiếng, xoay người

đi.

Lúc sau, mười mấy người cùng xuất

hiện

ngoài đình.

Lâm Cẩm Nghi chăm chú nhìn lại, chỉ thấy

một

người mặc trực xuyết màu thiên thanh

đi

đầu tiên, tươi cười

trên

mặt nàng cứng lại. Tiêu Tiềm? Sao

hắn

đến?!

Tiêu Tiềm sắc mặt

không

tốt dẫn đám người Vương Như Ngu vào đình.

Lâm Phương Nghi đứng lên hành lễ, nhân tiện kéo Lâm Cẩm Nghi

đang

sững sờ tại chỗ.

Lâm Cẩm Nghi mới lấy lại tinh thần, phúc thân với Tiêu Tiềm, cúi đầu

nói: "Gặp qua Trấn Nam vương."

Tiêu Tiềm ôn hoà "Ừ"

một

tiếng,

không

khách khí tìm vị trí ngồi xuống.

Lâm Phương Nghi cũng

không

hiểu, hôm nay

không

phải nàng đến xem mặt hôn phu tương lai sao? Trấn Nam vương quyền cao chức trọng cũng xuất

hiện

tại nơi này?

Nàng chưa gặp trường hợp như vậy, càng khẩn trương hơn,

không

dám

nói

gì.

Đến cùng vẫn là Lâm Cẩm Nghi già dặn hơn, nàng mở miệng dò hỏi: "Vương gia hôm nay sao có nhã hứng tới nơi này?"

Tiêu Tiềm đương nhiên khó mà

nói

là bôn ba vì nàng, liền

nói

dối: "Bổn vương ở trong này có việc, vừa đúng lúc gặp Vương công tử bị đám đông cản trở trong Hoàng Giác tự, liền

một

đường hộ tống

hắn

tới."

Lâm Cẩm Nghi ngậm miệng

không

nói, trong lòng cười lạnh: Đường đường Trấn Nam vương có thể đến chùa miếu am ni



là có chuyện gì?

hắn

cũng

không

phải người thờ phụng quỷ thần, hơn phân nửa là vì Nguyên Vấn Tâm mà đến

đi!

Vương Như Ngu lúc này tiến lên chắp tay với Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi,

nói: "Học sinh Vương Như Ngu gặp qua hai vị



nương."

Lâm Phương Nghi

trên

mặt nhanh chóng đỏ ửng, vụиɠ ŧяộʍ ngước mí mắt nhìn

hắn

một

cái.

Vương Như Ngu y quan

đã

sửa sang tốt, nhưng

trên

áo có

không

ít nếp nhăn, nghĩ đến hẳn là ở

trên

núi bị người lôi kéo. Tai

hắn

cũng có chút nóng lên, đứng trước mặt là thê tử tương lai, cũng

không

biết tình trạng bản thân mình quẫn bách có bị nàng nhìn thấy, có phải tâm sinh bất mãn hay

không.

Lâm Cẩm Nghi có thể coi Tiêu Tiềm là

không

khí, lại

không

thể

không

để ý Vương Như Ngu, lúc này cũng cười

nói: "Vương công tử

trên

đường vất vả, mau ngồi xuống nghỉ chân

một

chút

đi."

nói

xong liền đứng lên, nhường vị trí bên cạnh Lâm Phương Nghi cho

hắn.

Vương Như Ngu đương nhiên cũng muốn trò chuyện cùng vị hôn thê, nhưng Tiêu Tiềm ở đây,

hắn

nhất thời cũng có chút khó làm,

không

khỏi nhìn về phía Tiêu Tiềm.

Tiêu Tiềm mặt

không

đổi sắc, "Cho ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi."

Vương Như Ngu lúc này có chút khẩn trương ngồi xuống bên Lâm Phương Nghi, hai người chỉ cách nửa thân. Lâm Phương Nghi gò má càng đỏ.

Dựa theo Lâm Cẩm Nghi nghĩ, Vương Như Ngu đến, nàng nên lui bước, tìm cớ tránh ra, cho hai người bọn họ lén trò chuyện. Nhưng trước mắt nửa đường nhảy ra Tiêu Tiềm làm Trình Giảo Kim, tám hướng bất động ngồi ở chỗ kia. Nàng

không

biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Tiêu Tiềm cũng

không

ngốc, nhìn thấy Lâm Phương Nghi và Vương Như Ngu hai người mặt đỏ tai hồng, cũng đoán được Vương Như Ngu lần này

không

phải đến vì Lâm Cẩm Nghi. Cảm thấy buông lỏng,

hắnđứng lên

nói: "Nghe

nói

quanh đây hoa quế nở vô cùng đẹp, Lâm nhị



nương có nguyện bồi bổn vương

đi

một

chút?"

Lâm Cẩm Nghi đương nhiên

không

muốn! Nhưng nàng lại phải tạo cho hai người Lâm Phương Nghi và Vương Như Ngu

một

cơ hội.

Lập tức nàng cũng đứng lên, tươi cười hơi có chút cứng ngắc

nói: "đã

sớm nghe

nói

núi Lạc Thanh cảnh sắc cực đẹp, vẫn chưa có cơ hội ngắm kỹ. Vương gia

đã

có nhã hứng, hai người chúng ta cùng đồng hành."

Lâm Phương Nghi hơi bất an nhìn tới, Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, ý bảo nàng phải nắm chắc cơ hội tốt.

***

trên

núi Lạc Thanh hoa cỏ sum xuê, cảnh sắc hợp lòng người.

Lâm Cẩm Nghi lại

không

có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp

trên

núi, chỉ nhắm mắt theo đuôi sau lưng Tiêu Tiềm.

Tiêu Tiềm chắp hai tay phía sau bước chậm, giống như bình thường tự tại

đi

trong hoa viên vương phủ nhà mình.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Tiêu Tiềm mới mở miệng

nói: "Lâm nhị



nương hôm nay đến cùng lệnh tỷ?"

Lâm Cẩm Nghi liền đáp: "Gia tỷ cùng với Vương công tử

đã

định hôn

sự, trưởng bối trong nhà an bày lần gặp mặt này. Ít nhiều được vương gia tương trợ, Vương công tử mới thuận lợi xuống núi. Cẩm Nghi ở đây tạ vương gia."

Tiêu Tiềm loan loan khóe miệng, xem Lâm Cẩm Nghi cúi đầu nhìn

không

chớp mắt, ra vẻ kính cẩn, liền muốn trêu chọc nàng, "Luận kĩ ra, nhị



nương còn phải gọi ta

một

tiếng "Biểu tỷ phu", chúng ta vốn là người

một

nhà, nàng ở trước mặt ta cũng

không

cần câu nệ như vậy."

hắn

tự xưng là "Ta", chỉ ra thân cận. Lâm Cẩm Nghi lại

không

cảm kích, nghe Tiêu Tiềm cư nhiên dùng tiền thân của mình kéo ra quan hệ, chỉ cảm thấy

một

hơi tức giận dâng lên trong cổ họng.

Nàng

không

khỏi cười lạnh

nói: "Vương gia lời ấy sai rồi, biểu tỷ

đã

mất. Chúng ta hầu phủ dĩ nhiên

không

có nửa điểm quan hệ với vương gia. Mà Cẩm Nghi nghe

nói, vương gia

đã

có tâm tục thú. Bất luận là Nguyên gia đại



nương, hay là Sầm gia nhị



nương, đều

không

có quan hệ họ hàng với Trung Dũng hầu phủ chúng ta."

không

thể trêu trọc được. Tiêu Tiềm ra vẻ thâm trầm gật gật đầu, "cô

nương lời này cũng

không

sai. Ta quả

thật

có đối tượng tục thú, nhưng

không

phải Nguyên gia



nương, càng

không

phải Sầm gia

cônương... Ngược lại có quan hệ rất lớn với Trung Dũng hầu phủ các nàng."

có quan hệ cùng Trung Dũng hầu phủ bọn họ? Trung Dũng hầu phủ ở kinh thành cũng

không

có thân thích. Lâm Cẩm Nghi cũng tỉnh hẳn, ngẩng đầu

nói: "Hầu phủ chúng ta

không

dám trèo cao đến Trấn Nam vương phủ, nhà chúng ta có hai nữ hài nhi là ta và đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ hôn kỳ gần ngay trước mắt, ta và vương gia càng

không

có khả năng."

"Sao nàng và ta lại

không

thể nào?" Tiêu Tiềm nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc.

Lâm Cẩm Nghi quay đầu

đi, nhất thời quả

thật

không

biết nên

nói

thế nào. Nàng có thể

nói

gì đây?

nóimình từ đầu tức giận

hắn

vì Sầm Cẩm?

Do dự mãi, Lâm Cẩm Nghi mới chậm rãi mở miệng

nói: "Gia mẫu

đã

chọn gia đình tốt cho Cẩm Nghi, cho nên..."

"Nàng đồng ý nhà nào?" Tiêu Tiềm cắt đứt lời nàng, thần sắc

hiện

ra

một

tia hung ác, "Chuyện khi nào?"

Lâm Cẩm Nghi bị khí thế của

hắn

dọa, nhưng lời

đã

ra miệng, tuy rằng lâm thời bịa ra, lúc này vẫn phải tiếp tục, "Chính là chuyện hai tháng gần đây."

Sau thọ yến của Thái hậu, Tiêu Tiềm bị Phong Khánh đế phái

đi

vùng Giang Chiết tra



thuế muối, hai tháng gần đây, vừa đúng lúc

hắn

không

ở kinh thành.