*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Cẩm Nghi dù ngốc, trước sau cũng liên hệ biết Chu di nương nương cảm tạ đến hiến ân cần, sau đó tố khổ, khóc than, là vì sau này lại đến mình đánh gió thu. Nàng cười lạnh
một
tiếng,
nói: "Xem ra
thật
đúng là ta hiểu lầm di nương. Nhưng hôm qua năm mươi lượng kia, là ta thua đại tỷ tỷ, cũng là tiền riêng của ta, thua
thì
phải chịu,
không
phái cái gì "Tùy tay bỏ ra". Di nương đừng
nói
loạn chuyện này khiến ta bị hiểu sai."
Chu di nương còn cho Lâm Cẩm Nghi là tiểu
cô
nương thiên chân hồn nhiên trước kia, sao nghĩ đến nàng
sẽ
lạnh mặt bác bỏ mình như vậy. Bị ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn, lại cảm thấy dường như mình bị nhìn thấu, nhất thời xấu hổ vô cùng.
Nàng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ giải thích
nói: "Vâng vâng vâng, là ta
nói
sai khiến nhị
cô
nương hiểu lầm."
Lâm Cẩm Nghi thần sắc đạm mạc gật gật đầu,
nói: "Di nương
đã
không
có việc gì
thì
trở về
đi. Ta
đi
thỉnh an tổ mẫu, còn phải tới thư phòng lên lớp."
nói
xong cũng
không
chờ Chu di nương trả lời, liền đứng lên bảo Thiên Ti tiễn khách.
Chu di nương cảm giác mình bị Lâm Cẩm Nghi tiểu
cô
nương mười bốn tuổi này chế trụ, cũng
không
muốn đợi ở Cẩm Tú Uyển, phúc thân, ly khai n hư chạy trốn.
Nàng vừa
đi, Lâm Cẩm Nghi liền thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi, vỗ vỗ ngực
nói: "Cuối cùng
đã
đi
rồi." Nếu mới vừa rồi tức lên chỉ dọa Chu di nương
mộtphen
không
được, nàng cũng
không
biết nên làm gì. Lại
nói
cũng
không
muốn tổn thương tình cảm tỷ muội.
Thiên Ti đưa Chu di nương đến viện rồi trở về, thấy Lâm Cẩm Nghi như vậy,
không
khỏi cười
nói: "Mới vừa rồi
cô
nương
nói
rất hay."
Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta
thật
sự
sợ bà ấy. Tuy rằng thân phận
không
cao, nhưng đến cùng là mẹ đẻ đại tỷ tỷ, vì đại tỷ tỷ, ta cũng
khôngnên
không
cho bà mặt mũi. Ngươi xem mới vừa rồi bộ dáng kia của bà ấy,
rõ
ràng coi ta là đứa bé chưa dứt sữa để dỗ. Ngươi
nói
bà cũng là lão nhân hầu hạ nhiều năm trong phủ, sao có thể làm ra trò diễn đó?"
Chu di nương thân phận thấp, tóm lại vẫn là nửa chủ tử, Thiên Ti cũng
không
được
nói
gì,
không
nói
nữa.
Bị Chu di nương trì hoãn, Lâm Cẩm Nghi
đi
Thuận Hoà đường thỉnh an chậm.
Bất quá Trung Dũng hầu phu nhân cũng
không
so đo, chỉ cười trêu ghẹo Lâm Cẩm Nghi: "Con tiểu lười biếng, đến muộn như vậy, khẳng định là ngủ lười."
Lâm Cẩm Nghi cũng
không
giải thích, kề bên Trung Dũng hầu phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu đừng trách con là tốt rồi." Nàng mấy ngày gần đây đều vội tới thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, Trung Dũng hầu phu nhân đối xử với Sầm Cẩm trước đây, hay Lâm Cẩm Nghi
hiện
tại, đều sủng ái từ đáy lòng. Ở chung lâu, người
không
phải cỏ cây, trong lòng nàng lại có áy náy, bà cháu hai người cảm tình đương nhiên càng ngày càng thâm hậu.
Trung Dũng hầu phu cười đẩy đẩy bờ vai nàng, "Tốt lắm, nhanh
đi
dùng cơm. Đừng t
đi
thư phòng chậm, để tiên sinh
nói
con."
Lâm Cẩm Nghi cười ra tiếng, đứng lên, lại nhìn Trung Dũng hầu phu nhân ngồi
không
nhúc nhích, liền hỏi bà: "Tổ mẫu
không
cùng dùng bữa sao?"
Trung Dũng hầu phu nhân trong thời gian này ngủ
không
tốt lắm, ban ngày còn theo ba bữa cơm uống thuốc, khẩu vị
không
có. Bất quá cháu
gái
nhỏtrước mắt
nói
ra, Trung Dũng hầu phu nhân được Hoàng ma ma đỡ dậy
nói: "Được, tổ mẫu bồi tiểu A Cẩm chúng ta cùng nhau ăn."
Lâm Cẩm Nghi cũng biết Trung Dũng hầu phu nhân thân mình ngày càng sa sút, lúc này cũng chỉ có thể làm bộ như
không
biết, ở
trên
bàn cơm dùng ngữ khí làm nũng
nói: "Tổ mẫu
không
ngoan a, cơm cũng
không
ăn nhiều."
nói
xong gắp
một
miếng điểm tâm cho Trung Dũng hầu phu nhân, đặt vào đĩa
nhỏ
trước mặt bà, "Tổ mẫu gần đây gầy
đi, đ
không
có đẹp như trước, cần phải ăn nhiều chút."
Trung Dũng hầu phu nhân vui tươi hớn hở đáp ứng, ăn miếng điểm tâm Lâm Cẩm Nghi gắp cho.
Hai người dùng bữa xong, Lâm Cẩm Nghi
đi
thư phòng.
Nghĩ đến phải đối mặt với Lâm Phương Nghi, Lâm Cẩm Nghi trong lòng còn chút lo sợ. Mới vừa rồi Chu di nương từ chỗ mình trở về, bộ dáng có chút chật vật, cũng
không
biết Lâm Phương Nghi có tức giận mình hay
không.
Cũng may Lâm Phương Nghi vẫn là
nói
chuyện với mình đồng như thường, tựa hồ cũng
không
có đem chuyện sáng sớm để ở trong lòng.
Đợi đến giữa trưa ăn cơm, tiên sinh rời
đi, hai tỷ muội mới chính thức có thời gian.
Lâm Phương Nghi còn thập phần áy náy thay Chu di nương nhận sai. Chu di nương sau khi trở về tuy rằng chưa
nói
bà
đi
Cẩm Tú Uyển làm gì, nhưng Lâm Phương Nghi cũng
không
ngốc, nhìn bà
một
thân ăn mặc cùng khổ, lại liên hệ chuyện phát sinh ngày hôm trước, đương nhiên đoán được. Lúc trước trong lòng nàng cũng có chút bất an, sau này thấy Lâm Cẩm Nghi đến thư phòng vẫn bình thường cười chào hỏi mình,
một
tâm treo cao cũng mới đặt xuống.
Lâm Cẩm Nghi thấy nàng như vậy, cũng biết hành vi sáng sớm nay của Chu di nương
không
có can hệ với Lâm Phương Nghi, nhân tiện
nói: "Ta cũng
không
để ở trong lòng, chúng ta
không
nói
cái này, học nửa buổi sáng, ta
đã
đói bụng, muốn sớm
đi
dùng cơm trưa."