Chương 2

Tháng giêng, rét xuân se lạnh, chợt ấm nhưng còn rét.

Vốn nên quanh năm suốt tháng hoan hỷ vui mừng, trong Trung Dũng hầu phủ lại bao trùm u ám.

Hai ngày trước, trong hầu phủ, nhị tiểu thư Lâm Cẩm Nghi ngã từ trên cầu thang xuống, trước mắt thương thế chưa rõ.

Sự việc phát sinh lúc người Trung Dũng hầu không ở trong phủ, bọn hạ nhân nhất thời tay chân đều hoảng hốt.

Cũng may trong Thuận Hoà đường nơi hầu phu nhân ở còn có Hoàng ma ma tọa trấn. Hạ nhân bẩm báo lên rồi, Hoàng ma ma liền tự mình dẫn người đi an trí nhị tiểu thư, sai người gọi đại phu trong phủ, giam giữ tất cả hạ

nhân lúc đó ở đấy, cuối cùng lại sai người đi thông báo cho hầu gia đang ở Trấn Nam vương phủ. Cuối cùng cũng không xảy ra cái gì ngoài dự liệu.

Mọi người Trung Dũng hầu đang ở phủ Trấn Nam vương ở Thành Nam, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, Trung Dũng hầu cũng không lộ ra, thông báo một tiếng với Trấn Nam vương, một mình chạy về trước, lúc này nhị tiểu thư

Lâm Cẩm Nghi đã hôn mê hơn một canh giờ.

Trong phủ đại phu cũng đã khám cho nàng, cầm máu, băng bó vết thương,

nhưng không dám nhiều lời, cũng không phải đại phu này y thuật không

tinh, thật sự biết là chuyện lớn, hắn cũng không dám làm bừa.

sắc mặt Trung Dũng hầu vốn có chút xanh mét, trở về nhìn thấy cháu gái nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, mặt càng đen vài phần.

Hắn xuất thân võ tướng, trên người đã có uy áp khϊếp người, lúc này thấy hắn thay đổi sắc mặt, hạ nhân trong phòng tất cả đều không dám thở

mạnh.

Nhưng may mắn Trung Dũng hầu chân trước vừa trở về, Trấn Nam vương sau lưng đã phái ngự y trong vương phủ tới.

Ngự y xem mạch cho Lâm Cẩm Nghi xong, cẩn thận kiểm tra vết thương của

nàng, dùng châm rồi, nhất thời cũng nhịn không được nhăn mày lại —— theo lý thuyết, vết thương trên đầu nhị tiểu thư hầu phủ cũng không lớn,

miệng vết thương đã xử lí tốt, cầm máu rồi băng bó, trước mắt lại vẫn

không tỉnh lại. Hắn tuy rằng bản thân là ngự y, nhưng với tình huống như vậy cũng không thể kết luận, chỉ nói hết thảy chờ Lâm Cẩm Nghi tỉnh lại mới có thể phán đoán kết luận.

Trung Dũng hầu nghiến chặt hàm dưới, nghe xong lời ngự y, chỉ gật gật

đầu, sau đó cho người thông báo với hầu phu nhân và thế tử, thế tử phu

nhân ở Trấn Nam vương phủ, truyền lời bảo bọn họ không cần quá mức lo

lắng.

Thật không ngờ, Lâm Cẩm Nghi chẳng qua chỉ từ trên cầu thang cao bốn năm bậc ngã xuống một cái mà lại hôn mê. Có lúc nàng còn sốt cao, mười phần nguy hiểm, may mắn ngự y có y thuật cao siêu, dùng bí phương cung đình

mới cứu được người trở về.

*

Lúc Sầm Cẩm có ý thức lại, chỉ cảm thấy trên người mồ hôi chảy ròng ròng khó chịu, có chút mệt mỏi, nhưng so với đau đớn lúc trước nàng bị bệnh

thì vẫn thư thái nhiều lắm. Nàng cảm giác được đệm dưới thân mềm mại,

ngửi thấy mùi hoa thấm vào, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, khiến người

thích ý nói không nên lời.

Nàng không tự giác nghĩ, hóa ra chết là như vậy. Biết trước thế này nàng sớm không nên lưu luyến trước sau, cần gì phải chịu ba năm ốm đau kia.

Nàng thoải mái không muốn nhúc nhích, lại cảm giác được có một đôi tay ấm áp, mềm mại, nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình.

Ngứa, khiến nàng nhịn không được muốn cọ một chút.

”Bảo bối ngoan, A Cẩm ngoan, ngươi mau tỉnh lại, ngươi đây là muốn mệnh a nương sao... Đại tỷ tỷ ngươi đã đi, nếu ngươi cũng đi, tổ phụ tổ mẫu

ngươi làm sao chịu được?” bên tai nàng vang lên tiếng khóc nức nức nở

nở.

thanh âm này rất quen thuộc, cũng không phải mẫu thân Kỷ thị của nàng.

Nhưng trên đời này người tự xưng là nương của nàng, còn có thể là ai

đây? Chẳng lẽ... nàng đã chết, có thể nhìn thấy mẹ ruột mình?

Sầm Cẩm giật giật mí mắt, chỉ cảm thấy trước mắt một cái bóng lờ mờ.

Nàng làm quen một lát, sau đó thấy rõ người ngồi ở bên giường —— đó là

một phụ nhân vấn sơ búi tóc, mặc một thân xiêm y trắng thuần xinh đẹp,

mặt trứng ngỗng, mắt hoa đào, đẹp nói không nên lời, sắc mặt lại trắng

bệch, đáy mắt một mảnh rầu rĩ, trên má còn có hai hàng lệ, thoạt nhìn

rất tiều tụy.

Phụ nhân này thấy Sầm Cẩm tỉnh lại, lập tức kinh hỉ nói: “A Cẩm! Ngươi

tỉnh! Mau nói cho a nương, trên đầu còn cảm thấy khó chịu sao?” Sau đó

lại phân phó nha hoàn bên người: “Mau, đi báo cho hầu gia biết, thỉnh

ngự y tới.”

Sầm Cẩm có chút mơ hồ, không phải mình đã chết sao? Thế nào đột nhiên

lại... Hơn nữa người trước mắt luôn miệng nói là mẫu thân mình, chẳng

phải nàng chưa từng gặp mẹ ruột, rõ rà đây là mợ nàng —— thế tử phu nhân Trung Dũng hầu phủ Tô thị!

Ngay lúc Sầm Cẩm suy nghĩ hỗn loạn, ngự y đã chạy tới, lại chẩn trị cho nàng.

Sau một lát, vẻ mặt ngự y cuối cùng đã khoan khoái, nói: “Thế tử phu

nhân không cần lo lắng, nhị tiểu thư đã không có trở ngại, chỉ là trên

người còn có chút nóng, uống hai chén thuốc hạ sốt là có thể tốt.”

Thế tử phu nhân Tô thị như trút được gánh nặng thở dài, hai tay chắp lại vái trời, “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, A Cẩm chúng ta cuối cùng

là cát nhân thiên tướng.”

Bọn họ đang nói chuyện, bên kia Sầm Cẩm đã ngồi dậy, không thể tin nhìn

thân thể của mình —— nàng tử lúc hai mươi sáu tuổi, bị ốm đau tra tấn

thập phần gầy yếu, nhưng trước mắt bàn tay của nàng nho nhỏ, cánh tay

tinh tế, bả vai và thắt lưng càng đều tinh tế như thiếu nữ.

”A Cẩm, làm gì vậy?! Mau nằm xuống!” Tô thị mày liễu dựng thẳng, không tự giác cao giọng.

Sầm Cẩm theo bản năng rụt cổ, ngoan ngoãn nằm trở về —— nàng từ nhỏ đã

có chút sợ người mợ này. Đừng nhìn mợ bộ dạng mảnh mai mỹ mạo, nhưng

cũng xuất thân võ tướng thế gia, tính tình rất lợi hại. Như cữu cữu nàng trước khi thành hôn coi như là có tiếng hoàn khố ở kinh thành, sau này

bị bà ấy quản đến dễ bảo. Đừng nói nạp thϊếp, ngay cả nơi phong nguyệt

cũng không dám lui tới. Sầm Cẩm nhớ được, mẫu thân Kỷ thị thường dạy

nàng "Làm phụ nhân phải hiền thuận, trinh tĩnh, giống mợ ngươi hung dữ

như vậy, là vạn vạn không thể được ".

Tô thị nói xong, thấy trên khuôn mặt nàng tái nhợt hiện ra e ngại, liền

hạ ngữ điệu nói: “A nương không phải muốn nói ngươi, chỉ là lo lắng thân mình ngươi.”

Sầm Cẩm gật gật đầu, cúi mắt không dám nhìn bà.

tính tình Tô thị mạnh mẽ vang dội, thấy nàng tỉnh vốn muốn hỏi một chút

ngày đó nàng ngã xuống cầu thang thế nào, nhưng thấy vẻ mặt nàng sợ hãi, như là đang e ngại cái gì, nên cũng không truy vấn nữa, chỉ ôn nhu nói

với nàng vài câu, chờ chén thuốc được nấu xong bưng lên, nàng tự mình

cho Sầm Cẩm uống, sai nha hoàn đổi quần áo, lại nhẹ giọng dỗ nàng đi vào giấc ngủ...

*

Không bao lâu, Trung Dũng hầu mọi người cũng nghe tin tức nàng đã tỉnh, từ Trấn Nam vương phủ chạy về.

Lúc đó Sầm Cẩm đã uống xong một chén thuốc hạ sốt, mơ mơ màng màng bị Tô thị dỗ ngủ.

mọi người Trung Dũng hầu nhẹ chân vào thăm nàng, rồi đi ra gian ngoài nói chuyện.

Trung Dũng hầu và Trung Dũng hầu phu nhân đều là đã có tuổi, mấy ngày này vất vả và lo lắng khiến hai người sắc mặt rất khó coi.

Bất quá hai người biết cháu gái bình an, vẻ mặt cũng cuối cùng không còn ngưng trọng nữa.

”Cha mẹ, các ngươi đừng lo lắng. Tiểu A Cẩm bây giờ không phải tốt rồi

sao. Đã nhiều ngày các ngươi bận rộn chuyện bên Trấn Nam vương phủ, vừa

phải lo lắng thương thế của tiểu A Cẩm, trước mắt nhanh đi nghỉ ngơi

thôi.” Trung Dũng hầu thế tử Lâm Ngọc Trạch thấy trên mặt vợ chồng Trung Dũng hầu đều hiện ra mệt mỏi, liền cất tiếng thân thiết nói.

Trung Dũng hầu cũng không lĩnh ý tốt này, chính hừ lạnh nói: “Ngươi cũng đã làm cha, nếu ngươi đắc dụng một chút, cần gì ta và mẫu thân ngươi

phải tự thân tự lực?”

Tô thị vội để người đỡ hai bọn họ ngồi xuống, nói: “Công công, bà bà,

ngự y đã xem cho tiểu A Cẩm, nàng quả thật không có chuyện gì. Các người cũng phải chú trọng thân mình hơn, nếu các người mệt mỏi, bọn tiểu bối

trong lòng càng vạn vạn băn khoăn.”

Lúc Trung Dũng hầu nhìn bà, nét mặt cũng mang vài phần từ ái với tiểu

bối, nói: “hiếu tâm của ngươi, ta và bà bà ngươi đều biết. Mấy ngày nay

ngươi cực nhọc ngày đêm chiếu cố tiểu A Cẩm, cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi

đi. Ta và bà bà ngươi ngồi một lát rồi trở về.”

Trung Dũng hầu phu nhân mấy năm nay thân mình luôn không tốt, hơn nữa đã nhiều ngày bôn ba và mới vừa rồi một phen vội vàng đi về, bà ngồi nghỉ

ngơi một lát mới bắt đầu nói chuyện. Bà lôi kéo tay Tô thị để nàng ngồi

xuống cạnh mình, xem mặt nàng gầy gò mà đau lòng nói: “A Hân, ngươi nhìn bộ dáng ngươi xem, tiều tụy thực làm cho người ta đau lòng, Về sau nhất định phải hảo hảo điều dưỡng một phen, trăm ngàn đừng để mệt chết

mình.” A Hân đương nhiên chính là khuê danh của Tô thị.

Trên đời này ở đâu có đạo lý công công, bà bà ngồi ở chỗ này, bảo con

dâu đi nghỉ ngơi. Nhưng ở Trung Dũng hầu phủ, mọi người lại biết, vợ

chồng Trung Dũng hầu coi trọng thế tử phu nhân, thậm chí hơn cả thế tử.

Mấy người vội vàng nói vài lời, vợ chồng Trung Dũng hầu tự đi nghỉ ngơi không nhắc tới.

Tiễn bước hai vị lão nhân, Tô thị và Lâm Ngọc Trạch trở về chính viện.

Hai người vào phòng, Tô thị cho hạ nhân lui, sắc mặt cũng nghiêm túc

lên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nói đi, hôm nay ở Trấn Nam vương phủ có

phải ngươi lại làm chuyện gì không lên được mặt bàn không?” Nếu không

Trung Dũng hầu mới vừa rồi không thể bởi vì hắn quan tâm hỏi han mà

trước mặt mọi người trách cứ, không cho hắn mặt mũi.