Phong Khánh đế vẫn chưa chọn ngày cho Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường xuất chinh, nhưng từ hôm sau, Tiêu Tiềm bắt đầu gióng trống khua chiêng trù tính.
Đổi thành người khác, lúc này hẳn là hoảng hốt tay chân. Nhưng Tiêu Tiềm đến cùng là Tiêu Tiềm,
hắnđể Vương Đồng sửa sang lại
một
phần danh sách những người ở phương bắc,
không
chút hoang mang bắt đầu liên lạc, cũng để Vương Đồng cùng Nhụy Hương
đi
phương bắc trước bố trí mọi việc.
Đồng thời, công vụ trong tay
hắn
cũng phải xử lý xong trước khi xuất chinh, cũ an bài nhân thủ trong kinh quan sát hướng gió, bảo vệ vương phủ. Trong nhất thời bận túi bụi, mỗi ngày đều đến đêm khuya mới từ bên ngoài chạy về phủ.
Lâm Cẩm Nghi bảo phòng bếp giữ nóng cơm và đồ ăn chờ
hắn, dùng xong hai người ôn tồn
một
lát, lại cùng nhau
đi
ngủ.
Lúc này Lâm Cẩm Nghi cảm giác mình giống như đời trước lần đầu tiên Tiêu Tiềm xuất chinh, khi đó con đường phía trước hết thảy đều chưa biết, trong lòng nàng hoảng sợ, suốt ngày
không
yên.
Bất quá so với trước tốt hơn,
hiện
tại nàng cũng
không
phải
một
mình đối mặt.
Ngày thường Thiên Ti mọi người cẩn thận ở cùng nàng, rất nhiều lúc còn có thể tìm chuyện cao hứng
nói
cho nàng nghe. Còn có Hồng Chúc,
anh
trai và chị dâu phiền toái
đã
được Tiêu Tiềm ra tay lo liệu, các cháu tính tình coi như
không
tệ, được đưa đến cửa hàng trong thành làm việc, Hồng Chúc mang đứa
nhỏ
tới chỗ Lâm Cẩm Nghi, sau này nếu tin tức Tiêu Tiềm xuất chinh truyền ra, Hồng Chúc cũng
không
có việc gì lấy chút châm tuyến tới làm cùng Lâm Cẩm Nghi.
Tô thị lại để bụng, bà sợ Lâm Cẩm Nghi trong lòng suy nghĩ, thường mang theo tiểu A Hi tới cửa chơi đùa.
Qua năm Lâm Ngọc Trạch
đã
thừa kế tước Trung Dũng hầu, Tô thị nay là hầu phu nhân đường đường chính chính, bất quá Trịnh Kiểu Nguyệt hoài thai, Tô thị là hầu phu nhân so với trước cũng
không
thanh nhàn bao nhiêu. Nàng
nói
với Lâm Cẩm Nghi, chờ Tiêu Tiềm
đi
phương bắc, cho Lâm Cẩm Nghi về nhà mẹ đẻ ở, trong nhà tuy rằng vắng Trung Dũng hầu và Trung Dũng hầu phu nhân, nhưng có tiểu A Hi biết náo biết cười,
sẽ
không
lạnh lẽo.
Lâm Cẩm Nghi cảm niệm người thân bên cạnh tốt với mình, dần dần cũng buông tâm tính.
không
phải
một
năm rưỡi thôi sao, nàng chờ là được, nàng cũng tin tưởng Tiêu Tiềm. Tiêu Tiềm
đã
có thể đánh thắng trăm trận lớn
nhỏ, lần này cũng có thể bắt đầu.
một
tháng sau, nhị hoàng tử Tiêu Nhường sinh nhật mười ba tuổi.
Trong kinh thành những người khác tuy rằng
không
biết trong thọ yến Phong Khánh đế ngày ấy ở Thừa Hi điện cụ thể có chuyện gì, nhưng nghe ngóng về sau cũng lần được
một
ít manh mối. Lần này Phong Khánh đế dù chưa
nói
rõ
không
được làm lớn, lần này người dự tiệc sinh nhật Tiêu Nhường vẫn biết
rõ, có chút lạnh lẽo
Mấy ngày cuối cùng trước khi xuất phát, việc bên ngoài đều
đã
an bày thỏa đáng, Tiêu Tiềm dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, ở lại Trấn Nam vương phủ với Lâm Cẩm Nghi.
Hai người mỗi ngày ở
trên
giường đến gần giữa trưa, cơm trưa tùy tiện dùng
một
ít, buổi chiều lại ngủ, dùng điểm tâm,
một
ngày rất nhanh
đã
qua. Tuy rằng bình thản như nước, nhưng ngày tách ra
đã
gần ngay trước mắt, hai người đều quý trọng gấp đôi.
không
giỏi châm tuyến, Lâm Cẩm Nghi vẫn tự làm cho
hắn
trọn vẹn
một
bộ quần áo
trên
người, còn học làm cho
hắn
một
đôi giày đế mềm.
Tiêu Tiềm sung sướиɠ mặc vào, sau đó lại trân trọng bỏ vào trong rương,
nói
là ra ngoài
sẽ
mặc.
Lâm Cẩm Nghi nhìn
hắn
như vậy,
không
khỏi buồn cười
nói: "Cũng
không
phải thứ trân quý, ta cũng lần đầu tiên làm nhiều đồ như vậy, có chỗ
không
tốt. Chờ chàng trở về, ta lại làm bộ khác tốt hơn cho chàng."
Tiêu Tiềm cười hôn gương mặt nàng, "không
phải lần đầu nàng lo lắng làm
một
bộ quần áo cho ta sao,
không
nói
cái khác, chỉ phần tâm ý này là đủ trân quý, ta đương nhiên
không
thể coi
nhẹ."
hắn
gần đây càng ngày càng biết
nói
lời tâm tình, so với trước kia
âm
trầm lạnh như băng tưởng như hai người. Lâm Cẩm Nghi mím môi cười, giữa hai người có ôn nhu thường ngày.
Rất nhanh, ngày Tiêu Tiềm xuất phát
đã
đến.
Ngày xuất chinh, đội ngũ tiễn đưa thập phần hùng mạnh. Phần lớn đều là vì Tiêu Tiềm mà đến. Hiền phi bị Phong Khánh đế giam cầm
đã
lâu, rốt cục có cơ hội tiễn đưa Tiêu Nhường, lúc này kéo tay Tiêu Nhường khóc thành lệ nhân.
Lâm Cẩm Nghi
thật
vất vả mới buông tâm, cảm nhận
không
khí xung quanh, lại
không
khỏi căng thẳng.
Tiêu Tiềm trấn an nàng vài câu, hai người lưu luyến chia tay, Phong Khánh đế ra lệnh
một
tiếng, Tiêu Tiềm sải bước lên tuấn mã, cầm đầu dẫn theo Tiêu Nhường cùng nhân mã mênh mông cuồn cuộn xuất phát.
Lâm Cẩm Nghi đứng trước đội ngũ tiễn đưa, nhìn bóng lưng Tiêu Tiềm càng ngày càng xa, càng ngày càng
nhỏ, cuối cùng rốt cục thành
một
điểm đen,
không
thấy
rõ.
Phong Khánh đế bãi giá hồi cung, đội ngũ tiễn đưa rất nhanh
đã
tan tác, Lâm Cẩm Nghi đứng tại chỗ
một
hồi lâu, cuối cùng mới cùng Lâm Ngọc Trạch, Tô thị mọi người cùng nhau trở về.
Tô thị lo lắng nàng
một
mình ở vương phủ, dù Lâm Cẩm Nghi khăng khăng
không
có chuyện gì, bà vẫn kiên trì để Lâm Cẩm Nghi về Trung Dũng hầu phủ ở
một
thời gian.
Lâm Cẩm Nghi trở lại Trung Dũng hầu phủ, mỗi ngày ở trước mặt Tô thị, đương nhiên sống
không
tệ. Sau này Lâm Phương Nghi, Nguyên Vấn Khanh còn tới thăm nàng, tỷ muội vài người ngồi
một
chỗ
nóinói
cười cười, thêm vài phần khoái hoạt.
Thư nhà của Tiêu Tiềm cách mười ngày
sẽ
gửi đến,
không
có gì
không
khác,
hắn
viết áo cơm sinh hoạt cùng các loại tình huống gặp được gần đây, Lâm Cẩm Nghi mỗi bức đều xem từng câu từng chữ vài lần, sau đó lại cầm bút viết hồi
âm
cho
hắn.
Nhoáng
một
cái
đã
qua ba tháng, Trịnh Kiểu Nguyệt thuận lợi sinh nữ hài nhi, mặt mày cực kỳ giống Lâm Ngọc Trạch, khóc lên vang dội dọa người. Tiểu nữ hài nhi đại danh còn chờ Trung Dũng hầu, trước hết đặt nhũ danh là Tiểu Linh
đang.
Tiểu A Hi chưa từng thấy đứa
nhỏ
so với mình còn
nhỏ
hơn, mỗi ngày vừa mở mắt là ầm ỹ muốn
đithăm Tiểu Linh
đang. Hai người tuy kém bối phận, lại "Ngôn ngữ
không
thông", vẫn có thể y y nha nha tán gẫu cả ngày.
Trung Dũng hầu phủ càng náo nhiệt, Lâm Cẩm Nghi mỗi khi viết thư cho Tiêu Tiềm,
không
thiếu được nhắc vài câu.
Tiêu Tiềm hồi
âm
cho nàng,
nói
sau này chờ
hắn
trở về, nàng cũng
sẽ
sinh vài đứa như vậy, về sau toàn gia náo nhiệt.
Cứ như vậy đến tháng chạp, Tiêu Tiềm
đi
biên quan
đã
nửa năm, viết thư nhà
đã
thành
một
xấp
thậtdày.
Lâm Cẩm Nghi bình thường còn có thể ở Trung Dũng hầu phủ, lúc này phải về vương phủ lo liệu
sự
vụ mừng năm mới và thanh toán công việc vương phủ
một
năm.
Bận rộn rồi, nàng
không
có thời gian miên man suy nghĩ, chỉ tính ngày mừng năm mới, nghĩ lâu như vậy, Phong Khánh đế hẳn
đã
hết giận, thư nhà Tiêu Tiềm lúc trước nhắc đến, Tiêu Nhường được
hắndạy dỗ non nửa năm,
đã
có thể đứng vững. Chờ Tiêu Tiềm trở về mừng năm mới khoe khoang với thái hậu, Tô thái phi
sẽ
giúp khuyên nhủ,
nói
không
chừng Tiêu Tiềm có thể ở lại.
Cứ như vậy bận rộn quá nửa tháng, ngày về cuả Tiêu Tiềm lại chậm chạp
không
định, Lâm Cẩm Nghi viết thư hỏi, Tiêu Tiềm chỉ đáp tháng trước
hắn
đã
dâng tấu, nhưng Phong Khánh đế chưa đồng ý, cũng
không
bác bỏ, chưa trả lời, bảo nàng chờ
một
chút.
Trong tháng chạp, phụ cận kinh thành mấy ngày tuyết rơi, quanh kinh giao rất nhiều nhà dân bị tuyết đè sập, rất nhiều dân chúng kêu khổ
không
ngừng.
Lâm Cẩm Nghi và Tô thị mở kho lúa Trung Dũng hầu phủ và Trấn Nam vương phủ phát cháo, còn tặng quần áo phòng lạnh cùng dược liệu cho dân chúng, nhất thời thanh danh ở trong dân chúng kinh thành lên cao, cũng có
không
ít dân chúng được ân huệ gọi các nàng là "Nữ bồ tát". Về sau
không
ít phu nhân quan gia thấy các nàng giành được thanh danh tốt cũng đều noi theo, dân chúng phụ cận kinh thành được lợi rất nhiều,
thật
không
có ảnh hưởng mừng năm mới.
Rốt cục năm ngày trước, Phong Khánh đế mở kim khẩu, triệu Tiêu Tiềm hồi kinh mừng năm mới.
Nhưng biên quan phía bắc và kinh thành đường sá xa xôi, trong thư nhà Tiêu Tiềm gửi Lâm Cẩm Nghi
đã
nói, đại quân bọn họ dù ngày đêm kiêm trình
đi
hơn tháng mới đến. Chỉ mấy ngày, căn bản
khôngkịp Tiêu Tiềm trở về mừng năm mới.
Lâm Cẩm Nghi biết càng
không
vui, cho bọn nha hoàn
đi
xuống rồi, ở trong phòng mắng Phong Khánh đế đủ
một
khắc.
Hôm nay trừ tịch, vốn là từng nhà đoàn tụ, thời khắc ấm áp nhất. Trấn Nam vương trong phủ lại bởi vì thiếu Tiêu Tiềm và Nhụy Hương mọi người, mà có vẻ lạnh lẽo.
Lâm Cẩm Nghi trong lòng cũng
không
rõ
tư vị, bất quá vẫn cường đả nhấc tinh thần, đem
sự
vụ lớn
nhỏtoàn gia lo liệu gọn gàng ngăn nắp.
Sáng sớm ngày trừ tịch, bên ngoài tiếng pháo vừa vang lên, nàng liền thu xếp phòng bếp cho bọn hạ nhân trong phủ chuẩn bị cơm canh phong phú, lại phân phát tiền thưởng và quần áo mới, trong phủ cao thấp cũng vui mừng.
Bận đến buổi tối, Lâm Cẩm Nghi để Thiên Ti và Thải Ca cùng mình
một
đường dùng xong cơm tất niên. Trời tối, bên ngoài tiếng pháo càng náo nhiệt, lại
không
ít người xung quanh đốt pháo hoa. Lâm Cẩm Nghi lúc trước cũng để trong phủ chuânr bị, liền cùng bọn nha hoàn đốt pháo.
Náo xong cười xong, ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi sáng sớm còn phải vào cung chúc tết, bọn nha hoàn cũng
không
dám tiếp tục quấy rầy nàng, đều giải tán.
Lâm Cẩm Nghi về phòng, rửa mặt chải đầu xong nằm
trên
giường, nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt,
không
khỏi cảm thấy có chút
cô
đơn.
Thiên Ti cũng nghĩ tới chuyện này, sợ nàng
không
ngủ được, đốt cho nàng hương an thần.
Lâm Cẩm Nghi tâm tình
không
tốt, ngửi hương liệu
không
lâu liền ngủ.
Thiên Ti và Thải Ca nghe nàng hít thở đều đều, thổi tắt đèn,
đi
gian ngoài gác đêm.
Đến nửa đêm, giờ tý vừa qua, bên ngoài tiếng pháo càng vang dội, Lâm Cẩm Nghi bị đánh thức,
đangmê mang trợn tròn mắt,
không
ngờ phát
hiện
trước giường thêm
một
cái bóng đen.
Nàng phát hoảng, vừa định thét ra tiếng. Bóng đen kia
đã
trước nàng
một
bước, thân thủ tiến lên bưng kín miệng nàng, dùng
một
thanh
âm
thập phần quen thuộc
nói: "A Cẩm đừng sợ, là ta."
Lâm Cẩm Nghi thở ra
một
hơi
thật
dài,
không
khỏi oán trách
nói: "đã
trở lại sao
không
lên tiếng? Qua năm mới, ở nhà lén lút làm gì?"
nói
xong đẩy tay
hắn, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, "Lửa
trên
bếp hẳn còn chưa tắt, chàng có ăn cơm tất niên
không? Ta cho người chuẩn bị cho chàng."
Tiêu Tiềm
nhẹ
cười, đè lại,
nhỏ
giọng
nói: "Ta
thật
ra vụиɠ ŧяộʍ trở về,
không
thể để lộ, nàng đừng bận rộn, cũng đừng để hạ nhân trong phủ biết ta
đã
trở về."
Lâm Cẩm Nghi định thần nghĩ, Phong Khánh đế mấy ngày trước mới triệu Tiêu Tiềm hồi kinh, cho dù
hắn
chắp cánh bay trở về cũng
không
kịp.
hắn
trước mắt xuất
hiện
trong vương phủ, cũng chỉ có
mộtkhả năng —— chính là
hắn
không
đợi Phong Khánh đế cho phép,
đã
vụиɠ ŧяộʍ
đi.