Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ. Tôi cũng vậy. Các bạn cũng vậy. Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn. Ta lại hoài niệm... Về tuổi thơ... Về bạn bè... Về những người đã đi qua cuộc sống của ta... Vòng đời một con người thật ngắn ngủi phải không?
Nhưng Có người đã từng nói với tôi rằng
- Tận cùng nỗi đau... Không phải là tuyệt vọng... Mà chính là sự cô độc...
Gã là kẻ được mọi người nhận định là bất cần đời. Ngày nào cũng vậy. Gã say khướt từ sáng cho tới đêm. Cứ tỉnh là gã lại nốc cho tới say. Ở cái tuổi ”ba mươi lăm” mà thể xác gã chưa đầy 40kg, mặt mũi thì hốc hác. Ai cũng nói gã giờ chỉ là da bọc xương mà gã vẫn kệ. Vì với gã cứ có rượu là được rồi. Gã chẳng cần…
Suy cho cùng… Có lẽ là quá sớm…. Nhưng những gì xảy ra với gã thì ai cũng lắc đầu cười buồn thay cho số phận của gã….
Gã tên Tuấn. Một cái tên thật đẹp. Một cái tên thật đàn ông. Và đúng với cái tên. Gã trông thật điển trai so với lũ bạn cùng trang lứa. Gã vẫn thường đắc ý với bộ râu quai nón được gã tỉa gọn gàng. Nhưng cuộc đời của gã thì thật là phũ phàng. Cái thời xóm nghèo nơi gã ở chỉ có một con đường đất nhỏ để đi vào. Mà kể ra khi đó cả cái làng ấy nghèo chứ đâu có riêng xóm của gã. Nhà gã thì nằm tít ở trong cái hủm. Nói là hủm vì nhà gã nằm ngay trên vùng trũng gần bờ ngòi. Thấp hơn so với mặt bằng chung.
(định nghĩa cho ai chưa biết. Ngòi lớn hơn suối. Học địa lý chắc các bạn sẽ nhớ có từ này)
Và vì nằm ở vị trí ấy nên đến mùa lũ là gã lại ôm chăn màn với những đồ có giá trị lên nhà cậu gã – Em của mẹ để ngủ….
Thời ấy, Người ta muốn qua ngòi thì phải đi trên cái cầu dài cả mấy chục mét được kết từ những thân tre do dân làng tự làm. Gã vẫn còn nhớ ngày bé cứ mỗi lần đi qua cầu là gã chỉ dám bò chứ đâu dám đi thẳng…
Hmm… Nếu cuộc sống có hai chiều là hạnh phúc và bất hạnh để con người so sánh với nhau thì gã vẫn thường tự hào rằng chẳng ai bất hạnh như gã. còn gã thì chẳng hạnh phúc bằng ai. Đi đâu gã cũng nói vậy. Cứ say là gã lại lèo nhèo. Gã kể lể từ những ngày còn nhỏ dại cho tới bây giờ. Gã liên tục hoài niệm về cái ngày gã còn phong độ…
Và hôm nay cũng thế. Gã lại say. Đôi mắt gã muốn ríu vào còn gã thì lại cố mở ra. Tay chân gã thì chẳng khác gì mấy cành củi. Vớ lấy cốc rượu còn lưng nửa. Gã ngửa cổ đổ tất những gì có trong cốc vào miệng. Chất lỏng chảy tận xuống cuống họng gã. Gã nhăn mặt lắc đầu vì vị cay nồng của chất lỏng ấy đang lan dần trong l*иg ngực. Gã bắt đầu lè nhè kể với lũ trẻ về ngày xưa của gã….
Gã sinh ra ở cái làng nghèo ấy. Gã chẳng biết gã là con của ông nào cả. Chỉ biết từ khi lọt lòng thì có mỗi mình mẹ gã nuôi gã. Mẹ gã tên Hà. Gã lớn lên trong sự khốn khó của vùng quê chưa phát triển. Ngày ăn sắn, ngày ăn khoai, ngày bắt được con cá thì ăn cá. Nếu ngày nào bán củi được chút tiền thì mới mua được ít thịt lợn mà ăn .Nhưng gã vẫn sống. Như bao đứa trẻ. Gã cũng đi học. Nhưng theo gã vẫn nói.
– Tao cảm thấy đủ chữ rồi là tao nghỉ. Vì có học nữa thì tao vẫn chỉ biết đọc và viết thôi… Làm cán bộ khung chán bỏ mẹ…
Ngày qua ngày. Gã lớn dần và đã 10 tuổi. Đang là mùa lũ nên gã cùng mẹ ôm chăn màn nồi niêu xoong chảo lên nhà cậu mợ gã. Cậu gã tên Huấn. Vợ của cậu gã tên Nhung. Nhà cậu gã có vẻ nhỉnh hơn nhà gã. Cơ bản là cũng có của ăn. Chứ của để thì chưa có. Cậu gã có hai đứa con gái. Một đứa tên Hoa kém gã 4 tuổi. Đứa còn lại tên Lan. Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc biệt là ở vùng đất nghèo như thế nhưng hai đứa trẻ đều… thật xinh xắn…
Nói thêm về nhà cậu mợ gã. Là một căn nhà gỗ ba gian lợp mái cọ từ đời ông bà ngoại gã dựng. Có Nhà bếp ở bên trái. Có sân giếng ngay đằng trước nhà. Bên cạnh sân giếng là cái lán cọ nhỏ để tắm. Đi xa ra một đoạn là tới cái chuồng trâu. Vì Con trâu ấy mà cậu mợ gã phải bán cả miếng đất để mua… – các cụ vẫn thường nói con trâu là đầu cơ nghiệp mà… Nhưng cuộc sống luôn tiềm tàng những điều may rủi. Con trâu bị bệnh. Cả nhà cậu gã đã tìm mọi thuốc để chữa vậy mà vẫn không được. Nên cuối cùng con trâu cũng chết. Cậu gã mắt nhòe thất vọng vì bao nhiêu tiền của đều đổ vào con trâu. Gã nhớ như in lần đấy gã suýt nữa khóc theo cậu gã…
Xung quanh nhà thì trồng dứa, Cây cỏ linh tinh. Còn đằng sau nhà là quả đồi nhỏ…
Tối đó, khi cả nhà đã ăn cơm xong. Gã chuẩn bị đi tắm vì vừa nãy gã trèo lên đồi đằng sau nhà bắt dế nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đang rón rén đến sân giếng định múc nước thì gã nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó ở phía chuồng trâu. Gã lấy làm lạ vì chẳng có đứa nào đi ăn trộm mà lại cười như thế cả. Gã tiến lại gần hơn. Trong ánh trăng mờ ảo bị che phủ bởi mây đám mây mỏng. Gã thấy hai cái bóng đang đứng sát nhau…. Lại gần hơn nữa thì gã nhận ra là cậu mợ gã. Nhưng trong cái buổi tối như này và ở thời buổi của gã bấy giờ thì gã chẳng biết là họ đang làm gì mà cười khúc khích như thế… Gã bắt đầu tò mò. Núp ở khóm dứa gần nhất với cái chuồng trâu. Gã im lặng chờ đợi những cử động nhỏ nhất từ phía gã nhìn. Cậu mợ gã không biết có kẻ đang rình trộm nên vẫn tự nhiên. Họ vẫn tiếp tục với cuộc yêu cùng những tiếng rên nhẹ…
Gã cố căng mắt ra để nhìn. Trong không gian tĩnh mịch. Gã thấy mợ gã đang bám tay vào cây cột gỗ. Quay lưng về phía cậu gã. Cậu gã hai tay bám vào eo mợ gã. Hẩy hẩy. Gã đỏ mặt, tim đập nhanh khi thấy cái đó của cậu gã mất hút sau bờ mông tròn của mợ. Gã không biết là gì nhưng điều ấy làm gã có một cảm giác thích thú. Cậu bé của gã đang cứng dần trong cái quần đùi thái…
Bất ngờ cậu gã rên to. Hẩy nhanh hơn. Mợ gã cũng chẳng kém và sau cái hẩy thật mạnh. Cậu gã nắm chặt eo mợ. Nhắm mắt rồi thở nhanh. Gã nghe rõ tiếng rên của cả hai…
– Aaaaaaaa…
Được một lúc, gã thấy cả hai mặc quần áo rồi đi ra sân giếng. Gã vẫn ngồi đó. Chờ hai người vào nhà thì mới đứng dậy đi tắm…
Mấy hôm sau, tối đó gã quyết định sẽ rình mợ gã tắm sau bao nhiêu lần đắn đo suy nghĩ. Gã đã tìm ra địa điểm thích hợp để làm điều này. Đó là cây mít dai trong vườn. Cấy mít gã đã trèo không biết bao nhiêu lần mà gã chẳng để ý rằng chỉ cần leo lên đến một độ cao nhất định thì có thể nhìn rõ mồn một bên trong cái lán cạnh sân giếng. Nhưng đen đủi là hôm nay mợ gã lại tắm từ sớm. Gã tiu nghỉu vì tiếc. Nếu hôm qua gã quyết định nhanh là có phải rình được rồi không. Đang loay hoay với ý nghĩ ấy thì mẹ gã gọi gã vào ăn cơm. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng. Cậu gã vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện luyên thuyên với mọi người. Gã vẫn ăn nhưng thỉnh thoảng lại ngắm mợ. Bữa cơm kết thúc gã đang rửa đống bát thì mợ gã đi ra.
– Tuấn ơi…
– dạ. Sao thế mợ?
– rửa bát xong chưa để mở tắm tí. Nóng quá…
– vâng. Xong ngay đây ạ!!!
Gã mừng húm. Ngoắng vội vàng mấy cái bát. Rồi bê ngay vào nhà bếp
Gã đang tiếc vì mọi thứ đổ bể nhưng vô tình dự tính ấy lại thành công vì hôm nay mợ gã tắm lại. Nhanh thoăn thoắt gã trèo lên cây. Tới cành cây to và đủ tầm nhìn thì gã dừng lại. Trong ánh đèn dầu leo lắt. Gã bắt đầu ngắm nhìn mợ cởi từng chiếc cúc áo một. Gã nuốt khan khi khuân ngực đầy đặn ẩn hiện sau cái áσ ɭóŧ. Mợ gã tiếp tục cởϊ qυầи. Từ trên đó gã có thể thấy rõ cái mu nhô cao trong chiếc qυầи ɭóŧ.
– Thật đẹp – Gã tự nhủ…
Gã lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy bộ ngực mợ gã nảy nhẹ khi chiếc áσ ɭóŧ được mợ gã cởi ra. Không ngờ nó lại to đến thế.
– Cái đầu ti hơi thâm thì phải… – gã lại tự nói với bản thân
Nhưng đây mới là phần gã mong đợi. Cái quần xi líp màu đen từ từ được kéo xuống. Gã há hốc mồm chờ đợi. Chùm lông lưa thưa từ từ hiện ra. Và vì mợ đang đứng nên gã chỉ nhìn thấy có thế.
– Có gì đó không đúng – Gã tự nghĩ. Vì có lần gã thấy cái của cậu gã khá dài. Và tất nhiên là phải có gì đó sâu mới có thể nuốt trọn cái thứ ấy….
Bao nhiêu câu hỏi trong đầu gã từ lúc chiếc qυầи ɭóŧ được kéo xuống. Vì có ai dạy gã mấy cái này đâu. Mẹ gã hay những người mẹ khác cũng đều nghĩ thế. Lớn là khác tự hiểu. Gã nhớ ngày xưa gã hỏi mẹ gã đẻ gã ra chỗ nào thì mẹ gã nói