Chương 5.1: Chỉ là điều dưỡng mà thôi

Bách Chi Đình cẩn thận sửa lại cổ áo cho hắn, từ cổ hướng lên, tay lại một lần nữa sờ xem mặt của Hạ Lệ.

Chắc chắn hắn rất đẹp trai, cực kỳ đáng yêu!

Khi còn nhỏ là đứa trẻ đáng yêu, bây giờ lớn lên vẫn ngoan như vậy, thực sự khiến người ta đau lòng.

Bách Chi Đình cũng vì hắn mà dần động lòng.

“Đối xử với bản thân tốt một chút.”

“Chỉ cần tốt với anh là đủ rồi!”

Hạ Lệ cười lớn, Bách Chi Đình có thể cảm nhận được lúm đồng tiền thông qua lòng bàn tay. Chắc chắn đây là người có vẻ ngoài đáng yêu.

Bách Chi Đình khẳng định hết lần này đến lần khác.

Anh ra ngoài, im lặng mỉm cười, muốn há miệng cười nhưng lại không dám cười lớn.

Hạ Lệ cầm lấy chiếc áo ngửi ngửi, cứ như được Bách Chi Đình ôm vậy.

“Em đang làm gì vậy?” Bách Chi Đình hỏi, bởi anh chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của đối phương.

“Em vui quá! Anh ơi, quần áo rất ấm.”

“Ra ngoài nhớ mặc vào, đừng để bị lạnh.”

“Được ạ. Anh, anh còn nhớ những đứa trẻ khác ở cô nhi viện Tinh Tú không?” Hạ Lệ thăm dò.

“Từ khi anh ra nước ngoài, tính đến nay đã mười ba năm, lâu như vậy rồi nên có những đứa trẻ anh không nhớ nổi. Sau lần tai nạn này, hình như anh bị mất một chút trí nhớ, cảm thấy hơi mơ hồ. Mà em hỏi vậy có chuyện gì sao?”

Làm gì có chuyện gì chứ, vậy thì tốt quá!

“Không có gì. Chỉ là hôm qua em gặp một người chị, cũng đến từ cô nhi viện Tinh Tú. Bây giờ chị ấy đã làm mẹ. Anh còn nhớ không, chị ấy là người có mái tóc đen dài che hết khuôn mặt.”

Bách Chi Đình suy nghĩ một lúc, “Có một vết bớt màu đỏ ở bên trái khuôn mặt, gần mắt? Đứa trẻ đó để tóc dài là muốn che đi vết bớt phải không?”

“Đúng vậy, anh còn nhớ à?”

“Anh nhớ vết bớt lớn. Bởi anh và cô nhóc có mối quan hệ tốt nên anh vẫn nhớ. Còn có một đứa trẻ ở cô nhi viện Tinh Tú có cái tên rất giống em. Anh không rõ lắm, gọi cái gì là Lực?”

Hạ Lệ chớp mắt, lập tức phản bác, “Anh đang nói đến cô bé có bớt màu đỏ, gọi là Triệu Lệ.”

Bách Chi Đình có chút bối rối. Lúc đó có rất nhiều đứa trẻ mà anh chỉ đến cô nhi viện một lần mỗi tuần, thậm chí một tháng chỉ đến một lần khi việc học tăng lên. Cũng lâu lắm rồi, anh thực sự không nhớ rõ lắm.

“Chậm một chút, chúng ta đi xuống bậc thang, hôm nay gió lớn.” Nói xong Hạ Lệ dẫn anh rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.

Hạ Lệ kéo khăn quàng cổ của Bách Chi Đình cao hơn, che đi mũi và miệng. Bởi vì gió thổi mạnh và có cảm giác lạnh.

Ở sau hòn non bộ, hai người tìm chỗ có mái che ngồi sưởi nắng.

“Phía trước có một dãy đồi, còn có một đài phun nước. Bên kia làm đám trẻ con đang chơi đùa.” Hạ Lệ miêu tả lại cảnh tượng trước mắt Bách Chi Đình, “Có một cậu bé mũm mĩm chơi đá bóng với một cô bé. Nhưng cô bé này mạnh mẽ quá, lấy quả bóng ném trụng người cậu nhỏ, làm cậu ta khóc lớn.”

Quả đúng là có tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên. Bách Chi Đình cười lớn, trong đầu phác họa ra một hình ảnh.

Hạ Lệ cũng cười, nhưng hắn cười như gió, cười xong lại ho hai tiếng. Sau đó hắt hơi bốn năm lần một lúc.

“Có lạnh không?” Bách Chi Đình hỏi, chẳng lẽ Hạ Lệ mặc ít áo quá?

“Không phải. Anh ngồi yên đó và đừng cử động.” Sau khi hắt hơi, Hạ Lệ bắt đầu bị nghẹt mũi.

“Đi thôi, chúng ta quay về.”

Bách Chi Đình đứng dậy muốn quay trở về phòng bệnh nhưng bị Hạ Lệ giữ lại, “Mới ra ngoài chưa được 30 phút mà anh? Em không sao, chỉ là gió hơi lạnh một chút thôi.”

“Về mặc thêm quần áo ấm hơn đi.”

Bách Chi Đình cảm thấy hối hận vì sao không làm như vậy ngay từ đầu, bắt đứa trẻ ngốc này mặc thêm nhiều áo hơn.

“Không, em sẽ không rời xa anh! Chỉ cần ở bên anh, em sẽ không cảm thấy lạnh.”

Hạ Lệ làm tròn bổn phận của mình, là chăm sóc anh 24/24, một phút cũng không xa nhau. Hắn thà bị cảm còn hơn bỏ về mặc thêm một lớp quần áo, Hạ Lệ chắc chắn là y tá chuyên nghiệp nhất.

Như đứa trẻ sợ lạnh, Hạ Lệ tiếng tới gần Bách Chi Đình, thiếu chút nữa liền ngồi trong lòng anh. Hắn gắt gao dựa sát người kia, còn kéo lấy vạt khăn quàng cổ che đi mặt mình.

Bách Chi Đình mò mẫm chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Hạ Lệ, sau đó lại sờ lên mặt hắn, vẫn là cảm giác lạnh ngắt kia.

Anh cẩn thận cởi hai vòng khăn rồi quấn quanh cổ, che mặt cả hai người.

Hạ Lệ ngoan ngoãn tựa vào vai Bách Chi Đình. Hai người dùng chung khăn quàng cổ, dính chặt vào nhau, giữ ấm cho nhau.

“Sao lại có cảm giác xem Dương Bạch Lao diễn kịch? Sau lưng chúng ta có căn phòng ấm áp, cũng không nghèo đến mức chỉ có thể dùng khăn quàng cổ để giữ ấm. Tại sao lại ngồi hứng gió lạnh như vậy?” Bách Chi Đình càng nghĩ càng không nói lên lời, cảm thấy rất nực cười.

Thậm chí anh còn có thể mua cả bệnh viện này, thế mà lại ngồi đây chịu rét không chịu quay về?

“Chúng ta tắm nắng đi.”

“Chẳng phải ngồi ở ban công phơi nắng sẽ tốt hơn sao?”

Ban công được che kín hoàn toàn, tắm nắng ở đây sẽ ít gió lạnh.

“Anh, anh còn nhớ Tết năm đó có tuyết không? Em muốn đợi trận tuyết đầu năm mới để làm người tuyết cho anh nên đã luôn ở ngoài ngồi đợi. Gió lạnh còn làm em chảy máu mũi, em mặc kệ ai gọi cũng không vào. Cuối cùng anh cũng ra ngoài chịu lạnh và đợi tuyết cùng em. Chúng ta cũng ngồi như thế này, cùng quấn quanh người một chiếc khăn lớn.”

“Cho nên mới nói, em từ nhỏ đã là một cậu nhóc ngốc nghếch. Bây giờ trưởng thành vẫn như vậy, không thông minh.”

Bách Chi Đình đột nhiên buông bỏ phòng bị đối với Hạ Lệ, hắn vẫn luôn toàn tâm toàn ý với anh, không phải bây giờ mà là từ nhỏ đã như vậy,

Chân thành và ngốc nghếch hết sức!

“Có người nói, ước nguyện khi gặp tuyết rơi đầu mùa rất hiệu quả. Em muốn ước mọi điều tốt đẹp đều đến với anh. Năm nay em cũng sẽ đợi, cầu mong anh luôn khỏe mạnh, mọi việc suôn sẻ. Anh à, người ta nói chuyện gì cũng đến lúc thuận lợi, đừng nản lòng, cố lên anh.” Hạ Lệ nhẹ nhàng động viên Bách Chi Đình.