“Anh ơi, em không có đũa, anh đút cho em đi. A…”
Bách Chi Đình không quen, anh đưa dụng cụ của mình về phía trước, “Đây, tự mình ăn đi.”
Hạ Lệ cong môi, trong lòng lẩm bẩm, sớm muộn gì em cũng làm anh phải đút cho em từng miếng một!
Mặc dù mắt thường không thể thấy nhưng trong phòng chỉ bày trí những đồ đạc cần thiết, không gian khá rộng và tối gián. Hơn nữa Bách Chi Đình cũng quen với mọi thứ trong phòng, sau khi mời Hạ Lệ ăn, anh liền đi vòng quanh để tiêu hóa thức ăn.
Hạ Lệ cầm ly sữa lên uống, cùng chỗ Bách Chi Đình vừa uống. Cánh môi chậm rãi chạm vào ly uống từng ngụm nhỏ. Hạ Lệ cảm thấy rất ngon miệng ngay cả khi đây là loại sữa hắn không thích. Chỉ cần Bách Chi Đình từng ăn qua những món này, hắn sẽ thưởng thức từng chút một, dư vị đều tuyệt vời như nhau.
Vì Bách Chi Đình không nhìn thấy, cư nhiên không biết những hành động có chút dị thường của Hạ Lệ.
Hạ Lệ thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài nằm trên giường. Ở đây có tủ quần áo riêng, điều dưỡng trước đó là một phụ nữ, vì vậy ban đêm sẽ đóng cửa lại. Trừ khi Bách Chi Đình gọi, điều dưỡng mới có thể vào trong chăm sóc.
Giờ đổi lại là Hạ lệ, cửa ở giữa không cần đóng lại. Hắn di chuyển giường đảm bảo ngay cả khi Bách Chi Đình nằm trên giường, hắn cũng có thể thấy anh.
Chính giờ cuộc họp bắt đầu, Bách Chi Đình ngồi trước máy tính, Hạ lệ giúp anh sắp xếp, còn lất một chiếc lược nhỏ từ trong túi chải tóc cho anh thật bảnh trai. Chỉnh lại cổ áo phù hợp, sau đó máy ảnh được bật lên.
“Anh có cuộc họp, em ngồi bên cạnh ghi âm cho nha!”
Hạ Lệ thấp giọng nói, sau đó Bách Chi Đình cảm giác được hắn đang ngồi trên sàn nhà, ngay cạnh chân mình.
Không biết tại sao nhưng anh có cảm giác Hạ Lệ giống như con cún nhỏ bám người.
Lại còn ngồi sát vào chân chủ nhân, cực kỳ dính người!
Bách Chi Đình nhịn không được mà xoa đầu Hạ Lệ, khen một câu ngoan.
Hạ Lệ nheo mắt, từ dưới hướng lên nhìn nụ cười của Bách Chi Đình, cái đuôi vô hình sau mông sắp quay thành gió lốc.
Dưới sự quản lý của Bách Chi Đình, tập đoàn Bách Thị được điều hành kinh doanh rất tốt. Ngay cả khi anh không đến công ty một thời gian dài kể từ khi gặp tai nạn, anh vẫn hoàn thành công việc từng chút một, không để xảy ra xung đột nội bộ. Các phó tổng lần lượt báo cáo, sau đó giám đốc điều hành nói về nội dung công việc tuần này.
Bách Chi Đình cẩn thận lắng nghe, anh đưa ra một số giải pháp và quyết định hoặc đề xuất vấn đề cần thảo luận thêm.
Mọi vấn đề trong cuộc họp đều được thư ký Tề lưu lại rồi chuyển cho Bách Chi Đình. Mặc dù anh bị bệnh nhưng không làm ảnh hưởng đến công ty.
“Trong cuộc họp xúc tiến đầu tư của chính phủ, công ty công nghệ cao Lực Minh được tiến cử chính thức vào thành phố. Để bày tỏ sự hoan nghênh, phòng thương mại dự định tổ chức tiệc chiêu đãi vào tối nay. Nhưng tôi nghe nói chủ tịch bên này bị bệnh không thể tham dự. Vậy chúng ta phái ai đi?” Phó tổng bộ phận tuyên truyền hỏi Bách Chi Đình.
Lực Minh là công ty công nghệ cao chính phủ mất hơn nửa năm để đàm phán mời về. Chứng tỏ chính phủ rất coi trọng, các nhóm công ty địa phương cũng tham gia buổi tiệc, đây là cơ hội để họ bày tỏ sự chào đón đối với công ty mới đầy tiềm năng này.
Hạ Lệ đang dựa vào chân Bách Chi Đình ghi lại biên bản cuộc họp, hắn dừng bút, cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.
“Công ty chúng ta nên cử một phó tổng đến đó. Dò hỏi xem các công ty khác có gửi quà gì không, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị trước.”
“Được”
“Chủ tịch bên Lực Minh tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Họ Hạ, mà nghe nói cậu ta còn chưa đến ba mươi tuổi, quả là một chàng trai trẻ đầy tài năng.”
Hạ Lệ nuốt nước bọt, bất giác siết chặt bút.
“Đúng vậy. Sau này chúng ta tìm kiếm cơ hội thử hợp tác.”
Được Bách Chi Đình khen ngợi, khóe miệng Hạ Lệ hơi nhếch lên. Hắn nhanh chóng mím môi, cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Hạ Lệ đứng dậy, “Anh, em đã ghi đầy đủ, anh có muốn nghe không? Em ở đây báo cáo luôn cho anh.”
“Anh bị quá tải rồi, có chút đau đầu. Ra ngoài hít thở không khí một chút đi.”
“Vâng, để em lấy quần áo cho anh.” Hạ Lệ mang ra một chiếc áo khoác len, cũng không quên quàng khăn cho anh.
Bên ngoài lạnh, cần phải đeo thêm bao tay.
Cằm Bách Chi Đình chạm vào khăn quàng cổ, lông mày nhíu lại. Anh không đẹp bao tay mà sờ soạng chiếc khăn, “Trong tủ của anh không có khăn nhung. Đây là do em mua sao?”
Bản thân có những phụ kiện quần áo nào chẳng lẽ không biết sao? Bách Chi Đình chạm vào khăn quàng cổ này liền phát hiện không đúng.
“Vâng, tối hôm qua em mua ở chợ ngầm, trung tâm thương mại dưới lòng đất. Anh không chê bai chứ?”
“Trung tâm mua sắm dưới lòng đất?” Bách Chi Đình nghi hoặc chạm vào biểu tượng thêu trên khăn, “Chợ ngầm còn có thể bán những thứ thuộc nhãn hiệu này sao?”
“Đồ giả thôi anh.”
“Còn nói dối? Chẳng lẽ anh sờ không ra sao?” Loại nhung mềm mại thế này, chắc chắn không thể mua chiếc khăn với giá dưới hai vạn.”
Bách Chi Đình cẩn thận chạm vào bao tay, “Được làm từ da hươu cũng không rẻ.”
Những nhãn hiệu cao cấp này sẽ đưa kiểu dáng mới nhất cho người mua chọn. Trước khi mất đi thị lực, Bách Chi Đình đã tiếp xúc nhiều và hiểu rất rõ.
Sự mềm mại của chất liệu và logo này chắc chắn không thể làm giả một cách tinh vi như vậy.
Bách chi Đình cảm thấy không vui, “Rốt cuộc em kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại bỏ nhiều tiền như vậy mua đồ cho anh?”
Hạ Lệ phụng phịu, giống như đứa trẻ bị phơi bày lời nói dối, có chút hụt hẫng.
“Anh, em chỉ cảm thấy đi ra ngoài đi dạo sẽ lạnh. Em muốn mua cho anh một chiếc khăn cách nhiệt tốt chút.” Thanh âm Hạ Lệ nho nhỏ, mang theo sự sợ hãi và bất an.
“Mọi việc đều phải dựa vào lợi nhuận bản thân mà làm. Chiếc khăn này có khi bằng cả tháng lương của em. Hôm trước nói với anh là không kiếm được bao nhiêu tiền, hôm nay lại tiêu hết tiền rồi. Sau này phải làm thế nào khi không còn tiền?”