- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi
- Chương 10.2: Bị uy hϊếp, đe dọa
Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi
Chương 10.2: Bị uy hϊếp, đe dọa
“Mày cũng thích đàn ông, lớn lên lại đẹp như vậy, tao cũng để ý mày lâu rồi, mày đâu phải không biết chuyện này. Chỉ cần mày ngủ với tao một lần, tiền nhà tao sẽ không tính toán nữa, còn nếu mày đi theo tao, hah, mỹ nhân như vậy, tao tuyệt đối sẽ không bạc đãi.”
“Cút đi!”
“Hôm nay tao sẽ không để mày chạy đâu! Hôm nay tao phải lấy được tiền thuê nhà, nếu mày không trả thì phải đi theo tao.”
“Cút!”
Bách Chi Đình nghe thấy tiếng xô đẩy.
“Tiểu Trương!”
Bách Chi Đình lập tức chạy đến ra mặt.
Tiểu Trương chính là một vệ sĩ tiêu chuẩn, tốc độ rất nhanh, vừa nghe thấy mệnh lệnh đã vọt tới, tung cước đá tên lưu manh đang áp chế Hạ Lệ lăn ra đất.
“Hạ Lệ, mau lại đây!”
Bách Chi Đình gọi tên Hạ Lệ, cậu ngay lập tức chạy đến bên cạnh Bách Chi Đình, ngửi thấy mùi hương cỏ cây tươi mát quen thuộc, Bách Chi Đình liền biến người bên cạnh chính là Hạ Lệ, anh liền duỗi tay kéo Hạ Lệ ra sau lưng mình bảo vệ cậu. Vẻ mặt anh đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm phía trước, cho dù hiện tại không thể nhìn thấy cái gì, vẫn thấy trong mắt anh hiện lên một tầng sát khí.
“Dạy dỗ lại hắn đi.”
Bách Chi Đình thực chất là muốn ra lệnh cho Tiểu Trương đánh nát thứ nghiệt chủng của hắn, bẻ gãy cổ tay hắn, khiến miệng hắn không thể nói ra mấy lời dơ bẩn nữa, tốt nhất là đem đầu lưỡi của hắn ném vào thùng rác.
Tiểu Trương nhận lệnh, ngay lập tức kéo tên chủ nhà đang co ro trên mặt đất lên bắt đầu đánh đấm.
Tiểu Trương xem hắn như bao cát mà đánh, chủ thuê nhà liền kêu gào thảm thiết.
“Anh, hay là bỏ đi.”
Hạ Lệ nhỏ giọng cầu xin Bách Chi Đình: “Vẫn là em không đúng trước, là em không đóng đủ tiền thuê nhà cho người ta.”
“Hừ! Chỉ dựa vào điều đó mà hắn muốn cưỡиɠ ɧϊếp... em! Em còn nói nữa thì anh sẽ quay ra mắng em!”
Bách Chi Đình kìm nén cơn giận, anh vẫn lưu lại mặt mũi cho Hạ Lệ, anh không muốn cậu bị mất mặt ở bên ngoài.
Bách Chi Đình lấy ví tiền ra đưa cho Hạ Lệ.
“Lấy 5000 ra đi.”
Hạ Lệ ngoan ngoãn nghe lời, từ trong ví lấy ra 5000 tiền mặt.
Tiểu Trương liền xách chủ nhà lên ném tới bên chân của Bách Chi Đình.
Bách Chi Đình cầm 5000 tiền mặt ném thẳng vào người chủ nhà
“3500 là tiền thuê nhà và điện nước. Còn dư 1500 là tiền cho mày mua thuốc. Tao đánh mày là muốn cho mày một bài học, về sau nếu mày còn dám đến quấy rầy em trai tao, tao liền bẻ gãy thứ nghiệt chủng của mày, cũng sẽ cho mày được ăn cơm nhà nước mấy năm! Cút ngay!”
“Với chút tiền ấy mà mày cũng muốn chiếm tiện nghi của em tao á, nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu rẻ tiền? Chỉ là mấy con chuột, con rệp trong cống, mấy thứ bẩn thỉu không thể nhìn thấy ánh sáng, sau này nhìn thấy em ấy thì tránh xa một chút, đừng để em ấy bị mùi hôi thối trên người mày làm ngạt thở.”
Bách Chi Đình khinh thường đến nỗi suýt nữa đã nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.
Điều này khác hoàn toàn với tính cách của anh trước đây, sắc sảo và độc đoán.
Anh quay người nắm lấy tay Hạ Lệ rồi quay lại cửa hàng. Tiểu Trương lại đá chủ nhà thêm phát nữa.
Bách Chi Đình hít sâu một hơi đè nén cơn tức giận, mỉm cười với quản lý cửa hàng.
“Sau này phiền cậu mỗi quý đều gửi quần áo của em trai tôi đến nhà tôi.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Về phần những chuyện đã xảy ra hôm nay...”
Anh không muốn những chuyện hôm nay truyền ra ảnh hưởng đến danh tiếng của Hạ Lệ. Tương lai Hạ Lệ sẽ theo anh học kinh doanh, trở thành người có địa vị, loại tin đồn này sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
“Bách tổng, hôm nay chúng tôi rất vinh dự đón tiếp ngài và tiểu thiếu gia. Quá trình mua sắm diễn ra rất vui vẻ và sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa.”
Quản lý cửa hàng rất giỏi nhìn mặt đoán ý. Bách Chi Đình hài lòng gật đầu. Đây quả là cửa hàng sang trọng với dịch vụ chuyên nghiệp, anh rất hài lòng và dự định sẽ đến đây nhiều hơn trong tương lai. Xảy ra chuyện này Bách Chi Đình cũng không có tâm tư đi dạo chỗ khác, anh liền cùng Hạ Lệ về bệnh viện.
Trong xe, bầu không khí căng như dây đàn, Tiểu Trương mở cửa xe ra cũng không dám nói nhiều, Bách Chi Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Lệ cúi đầu chơi điện thoại.
Một tin nhắn lặng lẽ gửi đến điện thoại Hạ Lệ.
“Lão đại, em bị đánh khá nặng.”
Ngay lập tức Hạ Lệ chuyển cho hắn 1 vạn.
“Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ xóa liên hệ và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Hạ Lệ cũng ngay lập tức xóa liên hệ này, bao gồm cả hồ sơ tin nhắn và cuộc gọi.
Khóe miệng cậu hơi cong lên. Khi Hạ Lệ vừa ngẩng đầu liền khôi phục bộ dạng đáng thương.
Hắn cẩn thận chạm vào chân Bách Chi Đình.
“Anh...”
“Đợi lát nữa quay về lại nói chuyện tiếp.”
Bách Chi Đình thậm chí còn không mở mắt. Anh cần chậm rãi suy nghĩ lại, chuyện này mang đến cho anh lượng tin tức quá lớn.
Hạ Lệ cúi đầu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Đồ mới cũng đã mua xong nhưng sắc mặt hai người lại nặng nề, Tiểu Trương cũng không dám nói gì, chỉ biết chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói ra ngoài.
Trở lại phòng, Bách Chi Đình thay một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái, dựa người vào ghế sofa uống chút nước, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, vẻ mặt trầm tư và im lặng.
Hạ Lệ đứng cách đó một mét cũng không lên tiếng. Trong nửa giờ, không ai chủ động lên tiếng. Cả hai bọn họ đều đang chờ đối phương lên tiếng để cẩn thận suy tính cần làm gì tiếp theo.
Bách Chi Đình thực sự rất sốc, cậu bé mà anh coi như em trai đã phải lòng anh.
Còn yêu thầm nhiều năm như vậy.
Tính nhầm rồi, vẫn là anh suy nghĩ nông cạn.
Trước ngày hôm nay, mọi hành động cuồng nhiệt của Hạ Lệ anh đều tưởng là tình cảm của em trai dành cho anh trai, bây giờ sự thật đã được phơi bày, Hạ Lệ xem anh như người yêu mà đối đãi chân thành, cho đi tất cả những gì em ấy có.
Hạ Lệ thành tâm như vậy, anh cũng không thể nói ra lời làm tổn thương em ấy, nhưng thật sự anh đối với Hạ Lệ không có loại ý tứ kia.
“Đi đâu vậy? Sao em không nói gì?”
Bách Chi Đình chủ động lên tiếng. Hạ Lệ im lặng mỉm cười nhưng lời nói tràn ngập vẻ đáng thương.
“Em không dám. Em sợ anh chán ghét em.”
Nhút nhát, thận trọng và có chút lo lắng.
Nhưng ánh mắt cậu lại rất háo hức, trong lòng vẫn có chút mong đợi.
“Thu dọn hết đồ đạc ở căn nhà em đang thuê đi, đừng về đó nữa, anh sẽ sắp xếp cho em chỗ mới, ở đó quá nguy hiểm, em cũng không được tiếp xúc với tên chủ nhà đó nữa.”
Suy đi nghĩ lại, vấn đề quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Hạ Lệ. Sống trong ngôi nhà mà chủ nhà vừa biếи ŧɦái lại còn là tên lừa đảo, việc Hạ Lệ ngày nào đó bị hắn cưỡng bức hoàn toàn có thể xảy ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi
- Chương 10.2: Bị uy hϊếp, đe dọa