Hạ Lệ vào phòng thử đồ, nhìn ngắm đại soái ca trong gương không thể nhịn được cười, vừa đắc ý vui vẻ lại thỏa mãn.
“Em biết ngay mà. Anh vẫn xót em nhất.”
Một chiếc khăn quàng cổ đổi lại sự chiếu cố, coi trọng về mọi mặt của Bách Chi Đình cũng thật đáng giá!
Thoải mái thử hết những bộ đồ mới được đưa tới, Hạ Lệ tự mình ngắm nhìn bản thân trong gương, xoay tới xoay lui, nhìn trái nhìn phải, cũng tự cảm thấy bản thân mình đẹp trai đến rối tinh rối mù.
“Mình cũng quá đẹp nhoa, mặc lên người quần áo của Bách Chi Đình mua cho thì càng đẹp trai miễn bàn. Sao giống như kịch bản bá tổng cùng kiều thê đi dạo phố vậy nè. Trải nghiệm cảm giác được sủng ái, vừa mở miệng liền mua mua, cả cửa hàng đồ hiệu này anh lấy hết.”
Hạ Lệ lẩm bẩm, không giấu được nét vui vẻ trên mặt.
Đây đơn giản chỉ là quần áo thôi sao? Không phải! Đây là tình yêu thương, là sự quan tâm, là phương thức đối đãi độc nhất vô nhị vừa dịu dàng lại vừa điên cuồng hào phóng.
Theo cậu biết thì Bách Chi Đình chưa bao giờ quan tâm người khác như vậy. Hạ Lệ là người đầu tiên cũng là người duy nhất được hưởng loại sủng ái này.
Nghĩ theo hướng khác, Hạ Lệ cậu đây chính là sự tồn tại ngoại lệ của Bách Chi Đình.
“Ngài thử đồ xong rồi sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng nhân viên thúc giục, Hạ Lệ nhanh chóng vỗ vỗ lên mặt mình, thu lại nét cười hớn hở, thể hiện ra biểu cảm vừa vặn.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, dáng vẻ tự tin vui vẻ như vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Hạ Lệ bất an nắm lấy vạt áo, thấp thỏm bước nhanh tới chỗ Bách Chi Đình.
“Tiểu thiếu gia đang mặc một chiếc quần jean màu xanh đen rất tôn dáng, chân cũng rất dài, phối với một đôi giày màu nâu nhạt, bên trên là chiếc áo len cashmere màu trắng, khiến cho da cậu ấy lại càng trắng hơn, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông chồn màu nâu nhạt. Cả người trông vừa tươi trẻ tràn đầy sức sống, lại ấm áp như ánh mặt trời.”
Cửa hàng trưởng đứng cạnh Bách Chi Đình làm nhiệm vụ báo cáo.
“Anh ơi, cái này rất đắt. Chỉ riêng áo khoác đã ba vạn tệ, em không mua nữa đâu.”
Giọng điệu nghe vừa lo lắng lại bất an.
“Em thích bộ này không?”
“Có thích, nhưng mà nó đắt quá.”
“Em thích là được, giá cả không quan trọng. Nào, đến thử thêm mấy bộ nữa xem.”
“Anh...”
“Ngoan, nghe lời.”
Bách Chi Đình vừa nói muốn cậu nghe lời, Hạ Lệ liền không dám cãi lại nữa.
Thử quần áo liên tục, Hạ Lệ đã thay đến năm bộ khác nhau, liền dừng lại không muốn thử tiếp nữa.
“Mua hai bộ quần áo xong thì em chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi. Em chỉ mua một bộ thôi, được không anh? Chờ khi anh hồi phục em sẽ diện bộ đồ mới đến tham gia tiệc chúc mừng, còn những cái khác về sau tính tiếp.”
“Lấy thêm vài chiếc áo khoác lông vũ lại đây đi, ngắn dài đều mang lên hết.”
Bách Chi Đình như không nghe thấy lời Hạ Lệ nói, sau đó liền có nhân viên cửa hàng mang lên mười mấy chiếc áo lông vũ khác nhau.
Bách Chi Đình sờ từng cái một, muốn biết rõ độ dày, chiều dài của từng cái.
Màu trắng cùng màu đen, độ dài trung bình, lấy cả bốn cái.
“Còn áo khoác nhung thì sao...”
“Anh mua cho em nữa em sẽ đem trả lại hết đó. Thật sự sẽ đem trả đó.”
Hạ Lệ bắt đầu uy hϊếp Bách Chi Đình bằng lời nói.
“Sao lại giận rồi? Có lẽ là do đói bụng. Được rồi, hôm nay mua sắm đến đây thôi.”
Vẫn có chút chưa đã thèm.
Bách Chi Đình lấy từ trong túi ra một tấm thẻ. Cửa hàng trưởng vừa nhìn thấy liền miệng cười đến mang tai.
“Ngài đợi một chút, tôi liền đi chuẩn bị hóa đơn.”
“Anh, em vào nhà vệ sinh một chút, anh đợi lát, em sẽ ra ngay.”
Hạ Lệ nói xong liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cửa hàng đem mấy món đồ đã đóng gói xách ra xe. Bách Chi Đình ngồi đợi được một lúc vẫn không thấy Hạ Lệ quay lại. Cửa hàng trưởng cho người đi tìm, lại phát hiện nhà vệ sinh không có ai. Nhưng lại có nhân viên nói nhìn thấy một vị khách bị mang đi sau hẻm.
Đó là một nam nhân tướng mạo hung ác, một mực nắm lấy áo Hạ Lệ kéo hắn đi.
Bách Chi Đình vừa nghe được liền đứng ngồi không yên.
“Tiểu Trương!”
Tiểu Trương là vệ sĩ của anh, hôm nay thay tài xế lái xe hộ tống bọn họ.
Tiểu Trương vừa nghe được gọi liền quay lại muốn đỡ Bách Chi Đình.
“Ngay lập tức đi ra con hẻm đằng sau nhìn xem, đừng để bất cứ ai làm hại Hạ Lệ.”
Tiểu Trương tuân lệnh, lập tức chạy ra phía sau.
Cửa hàng trưởng đỡ Bách Chi Đình đi theo ngay sau đó.
Còn chưa tới con hẻm, bọn họ đã nghe thấy tiếng cười gian ác vang lên.
Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
“Trên người có tiền không, không có tiền còn muốn ở tiếp sao?”
Giọng nói đầy khinh bỉ của người đàn ông vang lên.
“Bác chủ nhà à, xin bác thư thả cho cháu một tháng, tháng sau cháu liền thanh toán hết cho bác mà.’’
Hạ Lệ yếu ớt bất lực cầu xin. Nhưng người nọ căn bản không nghe.
“Thư thả cho mày mấy ngày? Hai tháng trước mày cũng nói y hệt như vậy, tao nghe đến phát bực rồi, thuê phòng tiện nghi nhất một tháng tiền nhà là một nghìn. Ba tháng là 3000 thêm 300 tiền điện nước, số tiền này mày cũng không có sao? Mày không có tiền thì vẫn còn biện pháp khác.”
Người đàn ông cười mấy tiếng quỷ dị.
“Ông định làm gì, đừng tới đây, đừng chạm vào người tôi.”
“Đừng tỏ vẻ thanh cao, tao không ít lần thấy mày ôm mấy tấm ảnh ngồi khóc, trong tấm ảnh đó mày với một thằng khác còn đang ôm nhau. Thằng đó là ai? Anh trai mày sao? Mày nghèo kiết xác thì kiếm đâu anh trai mặc toàn đồ hiệu như thế? Đó là tình nhân của mày đúng chứ, nếu không sao vừa ôm tấm ảnh lại vừa hôn lên đó.”
Bách Chi Đình nghe liền biết đó là tấm ảnh nào, tấm ảnh đó vẫn nằm trong album của anh, chính là tấm ảnh anh ôm Hạ Lệ cùng nhau chụp. Nhưng điều khiến anh khϊếp sợ hơn đó là việc Hạ Lệ nhìn ảnh nhớ người, còn hôn lên bức ảnh hai người chụp chung.
Chẳng lẽ, Hạ Lệ yêu thầm mình sao?