“Anh này, khi em còn nhỏ có tham gia đại hội thể thao ở trường, anh cùng em tham gia trò 2 người ba chân, lúc đó anh đã dạy em như thế nào vậy? Không phải là vừa đếm vừa bước hay sao, bây giờ chúng ta cùng ôn lại một chút đi! Độ cao của bậc thang ở đây giống với bậc thang trong hoa viên ở bệnh viện, cứ bước đi bình thường. Anh chuẩn bị chưa? Em hô nha!”
Bách Chi Đình nhéo nhéo tay của Hạ Lệ.
“Em cũng tinh ranh thật đó.”
Trong lòng anh lại vô cùng ấm áp, Hạ Lệ muốn dùng phương thức này để bảo vệ tự tôn cho mình.
Hạ Lệ đếm một, cả hai cùng bước chân trái, đếm hai, cả hai cùng bước chân phải. Thật nhẹ nhàng vượt qua bốn cái bậc thang. Không phải mò mẫm, cũng không lo nhấc chân quá cao bị vấp phải bậc thang ngã mất hình tượng.
Hai người thuận lợi bước vào cửa hàng. Cửa hàng của một thương hiệu quốc tế chuyên sản xuất đồ nam, trang trí rất xa hoa.
Hạ Lệ vừa định đỡ Bách Chi Đình ngồi xuống sô pha, Bách Chi Đình lại giữ hắn đứng thẳng.
“Bình tĩnh, đứng thẳng lại.”
Hạ Lệ không tự chủ mà nghe lời, từ đầu tới chân đứng thẳng tắp.
Khi còn nhỏ có lần cậu làm sai, Bách Chi Đình liền phạt cậu đứng thẳng người gót chân chạm tường, không dưới một lần dùng cách này để giáo huấn cậu.
Bách Chi Đình từ cánh tay cậu sờ lêи đỉиɦ đầu, lại khoa tay múa chân một chút. Sau đó sờ sờ bả vai, vỗ ngực và lưng, đôi tay anh lại rơi xuống vòng eo của cậu, sờ trước sờ sau.
Hạ Lệ liền nuốt nước miếng, ngay khi bàn tay Bách Chi Đình sờ đến trên người cậu, trái tim cậu liền đập nhanh giống như có nai con nhảy loạn, quả thực nhanh tới mức muốn lão tử chết ngay hôm nay a!
“Vóc dáng rất cao, nhưng eo cũng quá nhỏ, rất ít thịt, bình thường không có ăn cơm sao?”
Bách Chi Đình ấn ấn đau lòng, đây quả thật là một công việc mệt mỏi.
“Em cũng có cơ bắp mà, anh sờ thử đi.”
Hạ Lệ không phục, lập tức cãi lại, cậu cũng được coi là có một tầng cơ bắp mỏng mà.
“Lấy cho tôi size L trước thử xem. Tìm mấy đồ thanh thoát một chút, đừng đem tới mấy thiết kế kì quái mới lạ gì đó, mấy mẫu áo mới trong quý này đều lấy tới.”
“Tôi lập tức đi ngay.”
Cửa hàng trưởng thật sự rất vui, không hổ là vị khách lớn, mỗi lần ra tay đều rất hào phóng nha! Doanh số quý này đều dựa vào Bách tổng mà tăng.
Bách Chi Đình đẩy đẩy Hạ Lệ.
“Đi thử xem, đem tới cái gì em đều thử một lượt. Dáng người em cao gầy mặc cái gì cũng rất đẹp. Đúng rồi, cửa hàng trưởng tới nhìn xem, đứa em trai này của tôi có phải lớn lên vừa trắng vừa đẹp trai đúng không?”
“Đúng vậy, vị tiểu thiếu gia này da thật sự rất trắng, diện mạo tinh xảo, không phải nói quá, cậu ấy so với người mẫu ảnh của bên chúng tôi còn đẹp hơn.”
Ôi chao...
Cửa hàng trưởng cũng chỉ ăn ngay nói thật, không hề nói quá.
Bách Chi Đình cũng rất tuấn tú, cả người phát ra mị lực của nam nhân thành thục gợi cảm, tuy rằng ánh mắt vô định, vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh, mũi cao hốc mắt sâu, dáng người đĩnh bạt lại còn ăn mặc rất phong cách.
Vị em trai này, vẻ đẹp gây ấn tượng thị giác rất mạnh, mày kiếm mắt đào hoa, môi mỏng gợi cảm, lại có thêm làn da trắng phát sáng khiến phụ nữ cũng phải ghen tị, cằm cũng vừa vặn, mắt đào hoa nhưng không nữ tính mà rất tinh xảo, mũi cao mày kiếm mang theo khí khái nam nhân. Dáng người thon dài, trông hơi gầy, vai rộng eo thon, là một chiếc móc treo quần áo di động. Dáng người này cho dù mặc rẻ rách cũng vẫn đẹp.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, lúc gồng lên có thể nhìn thấy mạch máu, phối hợp cùng với màu sắc móng tay trắng hồng khỏe mạnh, cửa hàng trưởng rất muốn để cho vị em trai này của Bách tổng đeo đồng hồ xa xỉ, quảng cáo trên màn hình lớn.
Bách tổng cao một mét tám sáu, vị em trai này, ít nhất cũng một mét tám mốt.
Dáng người này, diện mạo này, so với minh tinh còn xinh đẹp hơn.
“Mắt nhìn của tôi không tốt lắm, không biết phối đồ em ấy sao cho hợp lí, cậu là người cập nhật nhanh về xu hướng thời trang, biết rõ cách phối đồ. Cảm phiền giúp em trai tôi phối đồ thật đẹp.”
“Không thành vấn đề, cứ giao hết cho tôi, bảo đảm làm ngài hài lòng, tôi ở một bên tư vấn, ngài cứ việc uống trà.”
Cửa hàng trưởng nhất định sẽ không chọn bừa, vị khách này không thể đắc tội, hắn thành tâm chọn đồ cho Hạ Lệ.